Cực Phẩm Đại Thiếu

Chương 232: Gặp Bạch Hổ



Nếu như vẫn tiếp tục ở lại đây, không chừng còn có thể xảy ra chuyện gì đó nữa.

“Anh Thiên, em có vấn đề còn chưa hỏi anh xong nữa. Anh ở lại một lát nữa được không?”

An Tiểu Mai bĩu môi, ánh mắt thương xót nhìn Lâm Thiên, hiển nhiên là cô ấy muốn giữ Lâm Thiên ở lại.

“An Tiểu Mai, anh thật sự phải trở về rồi. Có vấn đề gì thì lần sau lại hỏi đi.” Lâm Thiên cười gượng mà nói.

An Tiểu Mai muốn giữ mình lại làm gì, trong lòng Lâm Thiên lại rất rõ ràng.

“Tiểu Mai, Chủ tịch Lâm còn có rất nhiều việc phải làm. Em đừng càn quấy nữa.”An Tiểu Ngọc nói.

Ngay sau đó, An Tiểu Ngọc quay đầu nhìn về phía Lâm Thiên, cô ấy mỉm cười rồi nói: “Chủ tịch Lâm, em tiễn anh xuống nhé.”

Lâm Thiên gật đầu, sau đó anh đi về phía cầu thang cùng với An Tiểu Ngọc.

Lúc Lâm Thiên ra khỏi cửa thì anh quay đầu lại nhìn An Tiểu Mai một cái, cô ấy đáng thương nhìn Lâm Thiên, bộ dáng cực kỳ tủi thân.

Sau khi xuống dưới tầng.

“Chủ tịch Lâm, em gái của em nó không hiểu chuyện, nếu có gì mạo phạm tới anh thì mong anh khoan dung một chút.” An Tiểu Ngọc mỉm cười nói.

“À, được.” Lâm Thiên gật đầu.

“Chủ tịch Lâm, thật ra...”

Đột nhiên An Tiểu Ngọc cúi đầu xuống, vặn vặn ngón tay, có chút thẹn thùng nói: “Thật ra em rất sùng bái Chủ tịch Lâm.”

Sau khi nghe nói như thế thì cả người Lâm Thiên đều ngây ra một lúc.

Không lầm chứ? Chẳng lẽ trong lòng An Tiểu Ngọc cũng thích mình?

Chẳng lẽ… hai người chị em bọn họ, đều thích mình?

An Tiểu Ngọc tiếp tục nói: “Trong khoảng thời gian này em đều xem những bộ sách về phương diện tài chính, em hy vọng sau này mình không chỉ là một người thư ký, mà còn có thể vì Chủ tịch Lâm anh, vì công ty mà làm chút gì đó.”

“À, học tập là chuyện tốt, cố lên. Anh… Anh về đây.”

Sau khi Lâm Thiên nói xong liền nhanh chóng lên xe, sau đó lái xe rời đi.

Lâm Thiên cảm thấy nếu tiếp tục ngẩn ngơ ở đó nữa thì chỉ càng thêm xấu hổ mà thôi.

Sau khi rời khỏi nhà An Tiểu Mai, Lâm Thiên trực tiếp lái xe đến nhà Như Tuyết.

Sau khi vào cửa.

“Tình yêu ơi.”

Như Tuyết bổ nhào vào lòng Lâm Thiên.

“Hử? Sao lại có mùi của con gái á? Lại đi lén lút rồi.” Như Tuyết làm nũng nói.

Lâm Thiên vội vàng giải thích với cô: “Là có cô gái muốn lấy lòng anh, nhưng anh thề anh thật sự không làm gì cả.”

Lâm Thiên không thể không cảm thán mũi của Như Tuyết thật là nhạy.

“Được rồi, em tin tưởng anh. Đúng rồi, có con gái dụ dỗ anh, chắc chắn là anh muốn… rồi đúng không?”

Như Tuyết vừa nói vừa nũng nịu kề sát vào mặt Lâm Thiên.

“Hì hì.”

Lâm Thiên nhếch khóe miệng cười, sau đó bèn trực tiếp ôm lấy Như Tuyết đi về phía phòng ngủ.

Quả thật vừa rồi anh đã bị An Tiểu Mai gợi lên lửa dục, đến bây giờ vẫn còn chưa có tiêu tan.

(Ở đây tỉnh lược năm trăm chữ, não bộ tự nghĩ.)

Sáng hôm sau.

Như Tuyết nằm trong lòng Lâm Thiên, trên trán hai người đều có chút mồ hôi, hiển nhiên vừa rồi mới trải qua hoạt động buổi sáng một hồi.

“Như Tuyết, hôm nay anh phải tới thành phố Hải Phòng một chuyến.” Lâm Thiên nói.

Hôm nay Lâm Thiên phải đi thành phố Hải Phòng đón Bạch Hổ về, thực hiện hành động ngày mai.



Đồng thời cũng đúng lúc đi thăm Phạm Minh Tú một chút.

“Anh muốn đi thăm chị Giang sao? Em muốn đi gặp chị ấy, có thể đưa em đi cùng được không?” Giọng nói của Như Tuyết mềm mại.

“Ừ, được thôi.”

Sau khi Lâm Thiên suy nghĩ một chút, vẫn gật đầu đồng ý, sớm muộn gì bọn họ cũng phải gặp nhau, để cho bọn họ gặp nhau sớm một chút cũng tốt. Dù sao thì các họ cũng đều có thể tiếp nhận được đối phương.

Nhưng trong lòng Lâm Thiên lại có chút thấp thỏm, cũng không biết, hai người bọn họ có thể ở chung hòa thuận với nhau hay không nữa.

Giữa trưa, Lâm Thiên liền lái xe kéo theo Như Tuyết đi về hướng thành phố Hải Phòng.

Thành Phố Hải Phòng.

Tập đoàn Tỉnh Xuyên chi nhánh Hải Phòng.

Lâm Thiên dẫn theo Như Tuyết đi vào công ty.

“Cậu Thiên.”

“Cậu Thiên.”

Sau khi đám nhân viên nhìn thấy Lâm Thiên thì đều rộn ràng chào.

Lâm Thiên đi một đường đến văn phòng tổng giám đốc.

Đẩy cửa văn phòng ra.

Phạm Minh Tú đang ngồi em tài liệu trước bàn làm việc.

Cô vẫn gợi cảm như trước, xinh đẹp, một mái tóc dài xoăn gợn sóng màu vàng thả trên vai, giống như một người đẹp không bị pha tạp.

“Lâm Thiên.”

Sau khi Phạm Minh Tú nghe thấy tiếng đẩy cửa, cô ấy ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy Lâm Thiên.

“Lâm Thiên, anh còn biết đến thăm em, em tưởng rằng anh đã quên em rồi chứ.”

Phạm Minh Tú vừa nói vừa mang vẻ mặt tươi cười đứng dậy đi về phía Lâm Thiên.

“Lâm Thiên, cô ấy là…”

Phạm Minh Tú để ý tới Như Tuyết bên cạnh Lâm Thiên.

“Cô ấy là Như Tuyết. Anh đã nhắc đến với em rồi.” Lâm Thiên mỉm cười nói.

“Chị Như Tuyết, chị thật là xinh đẹp.” Phạm Minh Tú nhiệt tình kéo lấy tay của Như Tuyết.

“Chị Giang, chị lớn hơn em, hẳn là em phải gọi chị là chị mới đúng. Hơn nữa, chị còn xinh đẹp hơn cả em nữa kìa.” Như Tuyết lộ ra nụ cười ngượng ngùng.

“Minh Tú, anh còn có chút chuyện phải đi giải quyết, anh giao Như Tuyết lại cho em đó.” Lâm Thiên nói.

Lâm Thiên còn phải đi lên núi đón Bạch Hổ nữa.

“Anh yên tâm đi, em nhất định sẽ chăm sóc cho chị Tuyết thật tốt.” Phạm Minh Tú lộ ra nụ cười dễ thương.

Sau khi đi ra khỏi công ty, Lâm Thiên trực tiếp cùng với Thạch Hàn đi thẳng về phía đạo quán Vân Nam.

Đạo quán Vân Nam.

Bạch Hổ đang luyện võ ở trong vườn của đạo quán.

“Anh Thiên, Thạch Hàn. Hai người tới rồi.”

Sau khi Bạch Hổ nhìn thấy Lâm Thiên và Thạch Hàn đến thì nhất thời lộ ra nụ cười vui vẻ.

“Bạch Hổ, trong khoảng thời gian này thu hoạch thế nào rồi?” Trên mặt Lâm Thiên mang vẻ tươi cười hỏi.

“Anh Thiên, tôi rất hài lòng với sự tiến bộ trong khoảng thời gian này.” Bạch Hổ vừa cười vừa nói.

“Bạch Hổ, để tôi thử xem xem cậu đã tiến bộ lên bao nhiêu rồi.”

Thạch Hàn xắn tay áo lên.



“Ha ha, không thành vấn đề.” Bạch Hổ cười ha ha.

Ngay sau đó, Bạch Hổ tranh tài cùng với Thạch Hàn.

“Ầm ầm ầm.”

Hai người trực tiếp đánh nhau trong sân.

“Ừ. Không tệ.”

Mặc dù là một người không biết võ công nhưng Lâm Thiên mà cũng có thể nhìn ra được sự tiến bộ của Bạch Hổ rất rõ ràng.

Trước kia căn bản là Bạch Hổ đánh không lại Thạch Hàn, thế mà bây giờ hai người lại đánh nhau, nhấtthời cũng khó phân cao thấp.

“Nếu mình cũng biết võ công thì tốt.” Lâm Thiên nhịn không được mà cảm thán một câu.

Nói thật, Lâm Thiên cũng hy vọng mình có được một thân võ nghệ, như vậy thì sẽ không cần người khác bảo vệ nữa.

Chẳng qua loại chuyện như luyện võ này, không phải là chuyện một sớm một chiều, phải tiêu tốn rất nhiều thời gian và kinh nghiệm, đặc biệt là muốn đạt tới loại trình độ như Bạch Hổ, Thạch Hàn thì đã khó lại càng thêm khó.

Sau khi đánh nhau mấy chục chiêu, hai người ngừng lại.

“Ha ha, Bạch Hổ, bây giờ cậu thật sự rất lợi hại, tôi đánh ra toàn bộ sức mạnh mà cậu vẫn có thể đánh với tôi nhiều chiêu như vậy. Tiến bộ cũng quá nhanh rồi đó.” Thạch Hàn cười rồi nói.

“Nhưng tôi vẫn không phải đối thủ của Thạch Hàn cậu, kinh nghiệm thực chiến của cậu quá nhiều rồi.” Bạch Hổ cười nói.

Vừa rồi lúc hai người đánh nhau đến đoạn cuối, Bạch Hổ liền lâm vào trong tình thế không thuận lợi. Nếu như cứ tiếp tục đánh tiếp, tình thế xấu sẽ càng lúc càng lớn, cuối cùng Bạch Hổ vẫn sẽ bị Thạch Hàn đánh bại.

“Tôi tin cậu ở lại đây tu luyện thêm một đoạn thời gian nữa, vượt qua tôi chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.” Thạch Hàn nói.

Quả thật dựa vào tốc độ tiến bộ của Bạch Hổ bây giờ, thực lực sau này vượt qua Thạch Hàn chắc chắn không thành vấn đề.

“Đúng rồi anh Thiên, Thạch Hàn, hai người đây đến đây lúc này là có chuyện gì sao?” Bạch Hổ hỏi.

“Tôi chuẩn bị tiêu diệt Khương Hùng Dũng, cần cậu trở về giúp tôi một tay.” Lâm Thiên lộ ra vẻ nghiêm túc.

“Anh Thiên, anh sắp xếp như thế nào thì tôi làm thế ấy.” Bạch Hổ nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng tinh.

Lúc này, sư phụ của Bạch Hổ đi từ phía đạo quán đi tới.

“Đạo trưởng, tôi có chút việc dưới núi cần Bạch Hổ xuống núi giúp tôi, hẳn là trong vòng ba ngày là có thể trở về.” Lâm Thiên chắp tay cúi người với đạo trưởng.

“Được rồi.” Đạo trưởng gật đầu, lúc trước ông cũng đã đồng ý với Lâm Thiên rồi.

Cứ như vậy, Lâm Thiên đón Bạch Hổ đưa xuống núi.

Chạng vạng tối ở nhà Phạm Minh Tú.

Lâm Thiên đẩy cửa đi vào.

Lúc này Như Tuyết và Giang Vĩnh Văn đang xem TV, hai người ngồi một chỗ vừa nói vừa cười với nhau.

Nhìn thấy hai người này có thể ở chung hòa thuận với nhau, Lâm Thiên cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi. Lúc trước Lâm Thiên còn sợ hai người các cô không thể sống chung hòa hợp với nhau được.

“Thế nào rồi, hôm nay hai người chơi có vui không?” Lâm Thiên vừa đi vừa hỏi.

“Hôm nay chị Giang đưa em đi dạo phố, mua cho em rất nhiều quần áo nữa, còn đưa em đi ăn đồ ăn ngon. Em và chị Giang bây giờ là bạn tốt, là bạn thân của nhau.” Như Tuyết cười nói.

“Phải không? Đó là chuyện tốt.” Lâm Thiên nghe Như Tuyết nói như vậy thì liền càng thêm vui vẻ hơn.

Lâm Thiên vừa nói vừa ngồi lên ghế sô pha.

Phạm Minh Tú và Như Tuyết đều tiến lên trước mặt Lâm Thiên, đều một trái một phải mà tựa vào lòng Lâm Thiên.

Lâm Thiên ôm hai người đẹp bọn họ, trong lòng có một loại cảm giác sung sướng, đây có lẽ chính là người chiến thắng rồi còn gì?

“Đúng rồi Lâm Thiên, em có một phần tài liệu công việc muốn đưa cho anh xem, là về phương diện đầu tư.” Phạm Minh Tú nói.

“Hả? Tài liệu ở đâu?” Lâm Thiên lên tiếng hỏi.

“Tài liệu ở trong phòng sách của em, anh đi theo em vào phòng sách đi, em lấy cho anh xem.” Phạm Minh Tú hướng về phía Lâm Thiên cười.

“Được.”

Lâm Thiên gật đầu, sau đó đi theo Phạm Minh Tú đi về hướng phòng sách của cô ấy.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv