Lương Duy là một ngọn núi hoang, nếu bọn họ không bán thì cũng chỉ bỏ hoang vậy thôi. Có thể bán với giá mười bảy tỷ, đối phương đương nhiên sẽ rất vui mừng.
Sau khi tin tức này truyền đến, cuối cùng Lâm Thiên cũng cảm thấy cả người nhẹ nhõm.
Tình hình hiện tại đã được giải quyết, vấn đề xin giấy phép khai thai ông ngoại cũng đã giúp anh xử lý.
Như vậy, Lâm Thiên chỉ cần xây dựng một bãi khoáng sản, sau đó tiến hành khai thác là được.
Anh đột nhiên nghĩ đến một câu nói rất nổi tiếng trên mạng trước đây đó là: “Nhà tôi có mỏ quặng” (Ý chỉ nhà giàu, nhà có tiền). Bây giờ Lâm Thiên cũng được coi là người có mỏ quặng đó chứ? Hơn nữa còn là một mỏ vàng.
Ngày hôm sau, Lâm Thiên trở lại thành phố Bảo Thạch.
Bên trong văn phòng làm việc trên tầng cao nhất của Tập đoàn Tỉnh Xuyên.
“Chủ tịch Lâm, trong núi Lương Duy thật sự có vàng sao?” Lưu Thân kinh ngạc hỏi.
Vừa rồi Lâm Thiên có nói với anh ta về chuyện dưới ngọn núi này có vàng.
“Tôi còn có thể nói dối anh được sao?” Lâm Thiên cười nhẹ.
“Haha, tôi nói mà, tại sao hôm qua anh lại bảo tôi mua lại ngọn núi đó, lúc đó tôi vẫn còn đang thắc mắc không hiểu vì sao. Lương Duy chỉ là một ngọn núi hoang cằn cỗi, mua nó làm gì chứ? Giờ thì cũng đã biết được nguyên do rồi.” Lưu Thân cười nói.
Dừng một lúc, anh ta vội hỏi: “À phải rồi Chủ tịch Lâm, trữ lượng vàng ở núi Lương Duy có nhiều không?”
Lâm Thiên cũng bất lực đặt tay xuống: “Tôi cũng không phải thần tiên, trữ lượng cụ thể tôi chắc chắn không thể biết được. Có thể liên hệ với đội thăm dò tiến hành thăm dò, sau đó chuẩn bị xây dựng bãi khai thác mỏ vàng.”
“Không thành vấn đề. Tôi sẽ liên hệ với bọn họ ngay.” Lưu Thân gật đầu đáp.
“Ngoài ra, đối với mỏ vàng này, tôi sẽ không để tên của Tỉnh Xuyên nữa. Anh đăng ký thêm công ty mới cho tôi, lấy tên là Thiên Quang, đặt là Công ty trách nhiệm hữu hạn khai thác mỏ Thiên Quang đi. Tôi sẽ đầu tư vào đây hai nghìn tỷ”. Lâm Thiên nói.
Thiên Quang, từ đầu tiên là từ “Thiên” trong tên của Lâm Thiên, từ thứ hai là “Quang” đương nhiên trong nghĩa vinh quang, ý nói nó có thể tạo ra vinh quang vô hạn.
Đợi sau khi có thêm nhiều công ty, Lâm Thiên sẽ thành lập nên Tập đoàn Thiên Quang.
Công ty và tập đoàn đều thuộc sở hữu của anh, và sẽ là khởi đầu cho việc anh tạo dựng đế chế kinh doanh của mình.
Lâm Thiên tin rằng sau nhiều năm nữa, bốn chữ Tâp đoàn Thiên Quang tiếng tăm có thể vang xa khắp đất nước, thậm chí là toàn thế giới.
“Thiên Quang ư? Vâng thưa Chủ tịch.” Lưu Thân đáp.
“Chủ tịch của công ty mới là tôi, tổng giám đốc vẫn sẽ để anh làm, bởi vì tôi tin tưởng anh nhất. Anh sẽ đảm nhiệm xử lý mọi việc của công ty mới. Tôi tin anh có thể làm tốt được.” Lâm Thiên nghiêm túc nói.
“Cảm ơn Chủ tịch đã tín nhiệm. Tôi nhất định sẽ không phụ lòng tin của anh.” Anh ta gật đầu chắc chắn.
Việc được Lâm Thiên coi trọng và giao cho nhiệm vụ quan trọng như vậy đối với Lưu Thân mà nói chính là một vinh dự lớn.
Anh ta hiểu rõ nếu không phải nhờ Lâm Thiên tiến cử, e rằng hiện tại anh ta vẫn chỉ là một Phó Tổng giám đốc nhỏ nhoi bị người khác chèn ép, không có chút quyền lực nào trong tay, cũng không hề có tương lai phía trước.
Vì vậy, trong lòng Lưu Thân vô cùng biết ơn Lâm Thiên, biết ơn vì anh đã coi trọng và tin tưởng mình.
“Có điều là anh phải vất vả rồi, vừa phải phụ trách chuyện của Tỉnh Xuyên bên này, vừa phải bận rộn với công ty mới.” Lâm Thiên nói.
Để thành lập một công ty mới và xây dựng một khu mỏ, thực tế là có rất nhiều việc phải xử lý và giải quyết.
Việc này ngoài Lưu Thân ra, Lâm Thiên cũng không biết còn có thể tìm ai khác mới được, dù sao về phương diện kinh doanh, những người anh có thể hoàn toàn tin tưởng cũng chỉ có vậy.
“Chủ tịch, Tỉnh Xuyên bên này đã kinh doanh nhiều năm sớm đã đi đúng quỹ đạo rồi nên cũng không có nhiều việc cần tôi giải quyết lắm. Hơn nữa, có thể cùng anh Thiên nỗ lực phấn đấu Lưu Thân tôi cảm thấy vô cùng vinh dự, có vất vả mệt nhọc thêm nữa cũng không đáng là gì.” Giọng điệu anh ta kiên quyết.
“Được. Nếu anh đã nói như vậy thì tôi cũng yên tâm hơn phần nào rồi. Sau khi công ty mới thành lập, ngoài mức lương bình thường, tôi sẽ chia cho anh thêm 8% cổ phần của công ty mới.” Lâm Thiên nói.
“Cái này… Sao được chứ?” Lưu Thân vội xua tay.
Chớ có coi thường 8% cổ phần, sau khi công ty trở nên lớn mạnh thì 8% chắc chắn không phải là con số nhỏ.
“Anh đừng từ chối nữa, công sức mà anh bỏ ra rất xứng đáng với số cổ phần tôi cho anh.” Lâm Thiên chân thành nói.
“Vậy tôi xin cảm ơn Chủ tịch, Lưu Thân tôi sẽ cố gắng hết sức.” Anh ta cúi đầu cảm ơn.
“À phải rồi, giám đốc nhân sự Bùi Tấn Tài mà tôi đã đề bạt, biểu hiện thế nào?” Lâm Thiên hỏi.
Cái tên Bùi Tấn Tài mà anh nói đến chính là người mà anh đã gặp khi đi dạo ở trung tâm mua sắm với Như Tuyết.
Khi đó, Lâm Thiên và Như Tuyết bị quản lý của cửa hàng quần áo coi thường, người này đã đến giúp Lâm Thiên giải vòng vây, anh cảm thấy đây là một người tài giỏi, có lòng chính nghĩa nên đã đề xuất ông ta làm trưởng phòng nhân sự của Tập đoàn Tỉnh Xuyên.
“Chủ tịch Lâm, anh đúng thật là có con mắt nhìn người. Biểu hiện của ông ấy sau khi vào làm trong công ty quả thực khiến tôi bất ngờ. Ông ấy không chỉ có năng lực mà còn rất có trách nhiệm, làm việc rất nghiêm túc. Cũng chính ông ấy đã giúp công ty chúng ta đào thải bớt được một vài thành phần con sâu làm rầu nồi canh. Tôi còn có ý định tiếp tục thăng chức cho ông ấy nữa.” Lưu Thân nói.
“Vậy ư?” Hai mắt Lâm Thiên sáng lên.
Sau đó liền quay sang thư ký Tiểu Ngọc: “Tiểu Ngọc, em đi gọi Trưởng phòng nhân sự Tài đến đây gặp anh.”
Cô ấy gật đầu, sau đó xoay người bước ra khỏi văn phòng.
Trong phòng làm việc.
“A, Chủ tịch Lâm, tôi có một chuyện quan trọng khác muốn báo cáo với anh.” Lưu Thân nói.
Dừng lại một lúc, anh ta tiếp tục nói: “Lần trước anh yêu cầu tôi điều tra điểm yếu của luật sư cho Khương Hùng Dũng, điều tra ra rồi, ông ta quả thực là có điểm yếu.”
“Ồ? Điểm yếu của ông ta là gì?” Lâm Thiên vội hỏi.
Chuyện này liên quan đến việc tiêu diệt Khương Hùng Dũng.
“Theo điều tra của tôi, luật sư với vợ cả của ông ta không có con, nhưng ông ta lại có con ngoài giá thú với nhân tình. Ông ta rất yêu thương đứa con này. Phần lớn số tiền kiếm được từ Khương Hùng Dũng đều đưa cho đứa con đó tiêu sài.” Lưu Thân nói.
“Nói như vậy, nếu muốn lôi kéo ông ta, chúng ta có thể bắt đầu từ đứa con riêng đó.” Lâm Thiên nheo mắt lầm bầm.
“Đúng vậy.” Lưu Thân gật đầu.
“Được, lát nữa anh hãy chuyển tất cả tư liệu thông tin của đứa con riêng đó vào điện thoại di động cho tôi, chuyện tiếp theo tôi sẽ ra tay.” Lâm Thiên nói.
Luật sư này là tay chân mà Khương Hùng Dũng tin cậy và trọng dụng nhất.
Nếu như có thể lôi kéo được ông ta về phe mình, trong ứng ngoài hợp, thì việc giải quyết mối nguy của Khương Hùng Dũng sẽ trở nên đơn giản hơn rất nhiều.
“Vâng, Chủ tịch.” Lưu Thân gật đầu.
Lúc này, Tiểu Ngọc dẫn Bùi Tấn Tài bước vào.
“Chủ tịch Lâm, Tổng giám đốc Lưu.”
Ông ta cúi chào hai người.
“Tôi đã nhìn được biểu hiện của ông trong công ty, ông đã không phụ kỳ vọng ban đầu của tôi.” Lâm Thiên mỉm cười nhìn Bùi Tấn Tài.
“Chủ tịch Lâm đã tin tưởng đề cử tôi vào làm trong Tỉnh Xuyên, cậu cũng là có ơn với tôi, tôi đương nhiên sẽ phải cống hiến hết mình cho công ty.” Bùi Tấn Tài nói.
Lâm Thiên gật đầu: “Ban đầu tôi cũng đã nói việc để ông làm Trưởng phòng nhân sự chỉ là khởi đầu. Chỉ cần ông làm tốt, tôi sẽ tiếp tục thăng chức cho ông.”
Lâm Thiên uống một ngụm nước, rồi nói tiếp: “Tôi chuẩn bị thành lập một công ty mới có tên là Công ty TNHH khai thác mỏ Thiên Quang với vốn đầu tư dự kiến là hai nghìn tỷ. Tôi sẽ điều ông qua đó làm Phó Tổng giám đốc hỗ trợ cho Tổng giám đốc Lưu xử lý công việc nội bộ của công ty mới.”
“Phó… Phó tổng giám đốc ư?” Bùi Tấn Tài kinh ngạc hỏi lại.
Trước khi được Lâm Thiên đề bạt sang Tỉnh Xuyên làm, ông ta chỉ là quản lý nhân sự trong một công ty nhỏ không có tương lai tiền đồ.
Cả đời này ông ta cũng chưa từng nghĩ đến việc bản thân có thể ngồi vào vị trí Phó Tổng giám đốc!.
“Đúng vậy, Phó Tổng giám đốc, tôi tin tưởng ông có khả năng gánh vác chức vụ này.” Lâm Thiên gật đầu nói.
Công ty mới thành lập chắc chắn sẽ có rất nhiều việc cần phải xử lý, vì vậy anh đương nhiên cần một cánh tay đắc lực đáng tin cậy để hỗ trợ Lưu Thân. Nếu để Lưu Thân xử lý mọi việc một mình, sợ anh ta sẽ làm không xuể.
Ngừng lại, Lâm Thiên tiếp tục nói: “Vẫn là câu nói đó, chỉ cần ông làm tốt công việc của mình, thì sẽ không chỉ dừng lại ở chức Phó tổng giám đốc không đâu, cố gắng làm việc, sự nỗ lực của ông ra sao tôi sẽ nhìn ra được.”
“Cảm ơn sự tin tưởng của Chủ tịch Lâm. Ân tình tiến cử của cậu, tôi nhất định khắc sâu trong lòng, nhất định sẽ dốc toàn bộ sức lực, dù phải nhảy vào nước sôi lửa bỏng cũng không từ bỏ.” Bùi Tấn Tài quyết tâm nói.
“Được, ông đi xuống bàn bạc với Lưu Thân đi, sau này hai người sẽ có nhiều chuyện phải làm đấy.” Lâm Thiên nói.
“Vâng.”
Sau khi đáp lời, bọn họ rời khỏi văn phòng.
Sau khi bọn họ đi khỏi.
Lâm Thiên quay đầu nhìn về phía Tiểu Ngọc.
“Tiểu Ngọc, em gái em giờ sao rồi?” Anh hỏi.
“À, Chủ tịch Lâm, nói đến việc này em rất muốn cảm ơn anh. Từ lần anh quản giáo con bé, nó liền ngoan ngoãn nghe lời hơn trước nhiều lắm. Đi học về đúng giờ, cũng không còn giao du qua lại với bọn người vớ vẩn đó nữa.” Tiểu Ngọc vui mừng nói.