"Cậu... sao cậu lại giỏi như vậy?" Sắc mặt Lâm Hải Huy tái xanh, giọng nói của anh ta cũng trở nên sắc bén vô cùng.
"Anh vô dụng như vậy, nói thật, thi đấu với anh đúng là làm nhục tôi." Lâm Thiên hờ hững nói.
"Cậu..."
Cơ trên mặt Lâm Hải Huy bỗng nhiên giật mạnh, sắc mặt vô cùng khó coi.
"Nếu tôi thắng thì nên đưa phần thưởng cá cược đi, tôi nghĩ Lâm Hải Huy anh sẽ không chơi xấu đâu nhỉ." Lâm Thiên đưa tay ra.
Sau khi Lâm Hải Huy nghe vậy, anh ta đành phải cắn răng lấy chiếc chìa khóa chiếc xe Ferrari của mình ra.
Đây là chiếc Ferrari hơn mười tỉ đó.
Với Lâm Hải Huy mà nói, số tiền này không phải là khoản nhỏ, thua cuộc trước Lâm Thiên khiến lòng anh ta như chảy máu.
Trước đó anh ta dám lấy chiếc Ferrari này ra cá cược, hoàn toàn là vì anh ta cảm thấy mình đã nắm chắc phần thắng rồi.
"Lâm Hải Huy này sẽ không chơi xấu, cầm lấy đi."
Lâm Hải Huy cắn răng nói vậy xong thì mới đưa chìa khóa xe vào tay Lâm Thiên.
Dù sao cũng nhiều người nhìn như vậy, Lâm Hải Huy cũng phải giữ mặt mũi, cho dù muốn chơi xấu thật cũng không được.
Lâm Thiên nhận chìa khóa xe xong, Khóe miệng của anh hơi cong lên, sau đó anh xoay người đi tới trước mặt Lâm Mộc Thanh.
"Chị Thanh, không làm chị thất vọng chứ?" Lâm Thiên cười nói.
"Không, không, xem ra trước đó là chị hiểu nhầm em rồi, khinh thường khả năng của em, không ngờ em còn có bản lĩnh này nữa, chị còn phải toát mồ hôi đây này." Lâm Mộc Thanh cười lúng túng.
"Thấy chị Thanh đã lo lắng cho em như vậy, em đưa chiếc xe này cho chị nhé, sau này chị đi ra ngoài bàn chuyện làm ăn, xe không tốt thì sẽ bị đối tác xem thường."
Lâm Thiên tươi cười đưa chìa khóa xe cho Lâm Mộc Thanh.
Vừa rồi trên đường tới đây, Lâm Thiên ngồi xe của Lâm Mộc Thanh.
Lâm Mộc Thanh chỉ lái một chiếc Audi hạng xoàng hơn một tỉ.
Trên xe, Lâm Thiên dò hỏi mới biết được, tất cả số tiền của Lâm Mộc Thanh đều dùng để đầu tư công ty, số vốn eo hẹp, đâu có dư tiền mua xe, nếu không phải ra ngoài bàn chuyện làm ăn cần chú trọng bề ngoài một chút, có lẽ cô cũng không mua chiếc Audi này.
"Chuyện này... sao vậy được! Em còn chưa có xe mà, em giữ lại cho mình đi." Lâm Mộc Thanh vội vàng từ chối.
"Chị Thanh, em có xe của mình thật, chị cầm đi. Nếu chị không cầm thì em giận đấy."
Lâm Thiên cố gắng nhét chiếc chìa khóa xe cho Lâm Mộc Thanh.
"Cái đó, vậy cũng được, cảm ơn em Lâm Thiên, chị bảo quản chiếc này cho em trước, đợi em tốt nghiệp đại học rồi thì chị lại giao nó cho em." Lâm Mộc Thanh cười nói.
Mấy con cháu nhà họ Lâm nhìn thấy cảnh tượng này đều khiếp sợ không thôi.
"Thằng nhóc này nghèo rách mồng tơi, khó lắm mới có được chiếc xe hơn mười tỉ, vậy mà lại mang tặng cho người khác? Cũng hào phóng quá nhỉ?"
"Đúng đó, một thằng nghèo rách mà có thể ra tay hào nhoáng thế, đúng là không thể tưởng tượng được."
Tất cả mọi người đều không thể nào hiểu được, đây hoàn toàn không giống với tác phong của mấy tên nghèo.
Cho dù là Lâm Hải Huy và Lâm Hải Quang cũng thấy khiếp sợ vô cùng, bọn họ cũng không hào phóng đến vậy được, bất cứ lúc nào cũng mang chiếc xe hơn mười tỷ đi tặng người ta.
Lúc này đây, quản lý câu lạc bộ dẫn một người đàn ông to lớn tóc húi cua đi tới.
Lâm Hải Huy sáng mắt lên, vội vàng nở nụ cười nghênh đón.
"Sao anh Vũ lại tới đây?" Lâm Hải Huy cung kính không thôi.
Người đàn ông tóc húi cua này tên là Dương Bác Vũ, là ông chủ của câu lạc bộ này.
"Lâm Hải Huy à, nghe nói nhà cậu có một thằng nhóc bắn được 96 điểm, anh muốn tới làm quen một chút." Dương Bác Vũ trả lời.
"Được, được chứ." Lâm Hải Huy gật đầu liên tục.
Ngay sau đó, Lâm Hải Huy quay đầu nhìn về phía Lâm Thiên.
"Lâm Thiên, cậu mau tới đây, anh Vũ muốn làm quen với cậu này." Lâm Hải Huy ra lệnh.
Lâm Thiên hơi nhíu mày lại, nhưng anh vẫn đi sang.
"Chào anh, tôi là Lâm Thiên." Lâm Thiên giới thiệu ngắn gọn một câu.
"Chào người anh em, cậu bắn được 96 điểm thì khả năng bắn súng tuyệt lắm đấy, không biết cậu học từ đâu vậy?" Dương Bác Vũ mỉm cười nhìn Lâm Thiên.
Lâm Thiên quan sát anh ta một chút, tuổi tác khoảng chừng hơn 30, có khí chất của người làm lính.
Lâm Thiên nghĩ tới chuyện trước khi tới, Lâm Hải Huy có giới thiệu với mọi người, ông chủ của câu lạc bộ này là thượng tá về hưu, tên là Dương Bác Vũ.
"Không học từ đâu cả, có lẽ là thiên phú tốt." Lâm Thiên tùy ý trả lời.
Sau khi nói xong, Lâm Thiên xoay người nhìn về phía Lâm Mộc Thanh.
"Chị Thanh, không phải vừa rồi chị nói, chị còn muốn thử nữa mà, em chỉ chị tập luyện nhé?" Lâm Thiên mỉm cười nói.
"Được." Lâm Mộc Thanh thoải mái đáp lời.
Thế là Lâm Thiên đi cùng với Lâm Mộc Thanh, xoay người đi về phía đài bắn.
Sau khi hai người họ rời đi, không khí ở nơi này bỗng trở nên lúng túng.
Bà nó chứ, đây là Dương Bác Vũ đó, Lâm Thiên lại không hề nể mặt anh ta sao?
Sắc mặt của Lâm Hải Huy càng lúc càng khó coi, Lâm Thiên không nể mặt hắn thì thôi đi, ít nhất đó là chuyện của nhà họ Lâm.
Nhưng Lâm Thiên không nể mặt Dương Bác Vũ thì lại là chuyện khác.
Dương Bác Vũ thấy Lâm Thiên chào mình qua loa mấy câu rồi rời đi, sắc mặt Dương Bác Vũ cũng âm trầm hẳn.
"Lâm Hải Huy, Lâm Thiên là con cháu nhà họ Lâm của cậu hả?" Dương Bác Vũ nghiêm mặt hỏi.
"Chuyện này... Cậu ta..."
Lâm Hải Huy toát mồ hôi lạnh, không biết nên giải thích thế nào.
"Người nhà họ Lâm ghê gớm nhỉ, dám sĩ diện trước mặt tôi." Dương Bác Vũ nghiêm mặt nói.
Sau khi nói xong, Dương Bác Vũ trực tiếp quay người lại đi ra ngoài.
"Anh Vũ nghe em giải thích đã." Lâm Hải Huy vội vàng gọi lại.
Nhưng mà Dương Bác Vũ không hề dừng lại mà đi thẳng ra ngoài.
Lâm Hải Huy nhìn thấy Dương Bác Vũ rời đi rồi, sắc mặt của anh như mây đen che phủ, ánh mắt lóe lên tia tức giận.
Lâm Hải Huy lao tới trước mặt Lâm Thiên.
"Lâm Thiên, cậu không nể mặt Dương Bác Vũ là cậu có biết mình phạm sai lầm gì không hả? Đi xin lỗi anh Vũ ngay đi." Lâm Hải Huy tức giận quát mắng.
"Tôi có quen biết gì anh ta, tại sao tôi lại phải nể mặt, còn xin lỗi là chuyện không thể nào!" Lâm Thiên hờ hững nói.
"Hừ, chúng ta cứ chờ xem. Tôi sẽ khiến cậu phải trả giá lớn vì chuyện này."
Lâm Hải Huy nói xong thì xoay người bước nhanh ra ngoài.
"Thằng nhóc kia, cậu gây ra họa lớn rồi." Lâm Hải Quang quăng thêm một câu rồi xoay người ra bên ngoài.
Mấy con cháu nhà họ Lâm thấy thế cũng dồn dập đi ra ngoài.
Dù sao hai anh em Lâm Hải Quang đã đi cả rồi, họ ở lại đây cũng không có ý nghĩa gì.
Sau khi họ rời đi.
Lâm Mộc Thanh che miệng cười nói: "Lâm Thiên, đừng nói là Lâm Hải Huy, ngay cả ông nội nhìn thấy Dương Bác Vũ cũng phải khách sáo đấy, chỉ có em mới dám không nể mặt Dương Bác Vũ thôi."
"Không phải Dương Bác Vũ là một thượng tá xuất ngũ sao? Có gì đặc biệt à?" Lâm Thiên hiếu kỳ nói.
"Dương Bác Vũ là cháu của nhà họ Dương trên tỉnh, cha của Dương Bác Vũ là đại tá quân khu, nghe nói sắp được nâng quân hàm rồi, em nói xem bối cảnh của Dương Bác Vũ có lớn hay không?" Lâm Mộc Thanh nói.
"Ồ? Nói vậy thì bối cảnh của anh ta cũng lớn thật." Lâm Thiên gật đầu nói.
"Nghe nói Dương Bác Vũ phạm sai lầm gì đó cho nên mới bị ép xuất ngũ, đến huyện Kiến Nghiệp để tu dưỡng, chờ đợi được quay lại lần nữa, nhưng nói thế nào đi nữa, bối cảnh của cha hắn vẫn còn ở đó thôi." Lâm Mộc Thanh nói..
"Chẳng trách Lâm Hải Huy cung kính với anh ta như vậy." Lâm Thiên bừng tỉnh, gật đầu.
Ngay sau đó, Lâm Thiên chuyển đề tài.
"Được rồi, đừng nói nữa, em dạy chị bắn súng đi, phải nghiêm túc vào."
Ở bên kia.
Sau khi Dương Bác Vũ trở lại văn phòng.
"Lâm Thiên? Hình như mình đã nghe cái tên này ở đâu rồi nhỉ?" Dương Bác Vũ lẩm bẩm.
Ngay sau đó, Dương Bác Vũ ngẩng đầu nói: "Đi, điều tra tên Lâm Thiên này cho tôi."
"Được anh Vũ." Quản lý gật đầu.
Khoảng mười phút sau, quản lý vội vã trở lại văn phòng.
"Anh Vũ, thân phận của Lâm Thiên quả nhiên không bình thường, bề ngoài cậu ta là cậu chủ bị bỏ rơi của nhà họ Lâm, nhưng trong thực tế, cậu ta là chủ tịch chi nhánh của tập đoàn Tỉnh Xuyên ở Bảo Thạnh, ngoài ra anh ta còn là cháu ngoại của ông cụ nhà họ Lê." Quản lý nói.
"Cháu... ngoại của ông cụ nhà họ Lê?" Dương Bác Vũ kinh ngạc.
"Khó trách lúc nhìn thấy tôi cậu ta chẳng xem như đó là chuyện to tát gì, hóa ra cậu ta có bối cảnh thâm hậu thế." Dương Bác Vũ lẩm bẩm.
Dương Bác Vũ hiểu rõ, ông cụ Lê không chỉ là người chèo lái Tĩnh Xuyên mà còn là người giàu nhất ba tỉnh Tây Nam, sau lưng ông cụ còn có một chỗ dựa kinh khủng.
Cho dù là cha của Dương Bác Vũ cũng phải nịnh bợ người này.
Thậm chí cha của Dương Bác Vũ còn muốn bám lấy người sau lưng ông cụ Lê.
Bảo gồm cả chính Dương Bác Vũ, anh ta muốn quay về lần nữa, chỉ sợ cũng phải dựa vào ông cụ và người sau lưng ông hỗ trợ.
"Cậu ta còn ở câu lạc bộ của chúng ta không? Mau tới đó xin lỗi cậu ta đã." Dương Bác Vũ vội đứng lên nói.