Chỉ là theo như Lâm Thiên được biết thì ông nội của Lâm Thiên đã không còn tham dự vào việc quản lý công ty, mà công ty do bác hai của Lâm Thiên toàn quyền nắm giữ.
Lúc này, Độc Nha nhìn chằm chằm gã đàn ông đeo dây chuyền vàng nói:
“Quay về nói với chủ của mày là tao sẽ không dọn đi đâu!”
“Được đấy thằng chó, mày đợi đấy! Dám chống đối với tập đoàn Lâm Thị, nhất định mày sẽ tiêu đời!”
Sau khi gã đeo dây chuyền vàng hung hăng nói xong thì dẫn hơn mười người đàn ông áo đen khác bỏ đi với mặt mày xám xịt.
Sau khi những người này rời đi.
“Này người anh em, tài nghệ của anh rất tốt nha, không biết họ tên của người anh em đây là gì?” Độc Nha ngạc nhiên nhìn Thạch Hàn.
Vừa nãy Thạch Hàn ra tay, Độc Nha cũng nhìn thấy rõ mồn một.
Khi kẻ mạnh gặp phải kẻ mạnh, họ có cùng chí hướng nên muốn làm quen nhau.
"Quá khen rồi, anh cũng không tệ, à tôi tên Thạch Hàn." Thạch Hàn chắp tay nói.
"Thật muốn có cơ hội múa vài đường với người anh em Thạch Hàn đây." Độc Nha nói.
"Tôi cũng mong có thể có cơ hội này." Thạch Hàn cười nói.
Độc Nha lại nhìn về hướng Lâm Thiên.
"Chủ tịch Lâm, cảm ơn anh lúc nãy bảo Thạch Hàn giúp tôi. Nhưng mà, anh không nên giúp tôi, như thế chỉ khiến anh vướng vào chuyện này thôi.”
“Tôi chính là muốn xen vào chuyện này.” Lâm Thiên khẽ cười.
Dựa vào bản lĩnh của Độc Nha, lúc nãy anh ta có thể đối phó với mười mấy người đó dễ như trở bàn tay, nhưng Lâm Thiên vẫn bảo Thạch Hàn ra tay.
Lâm Thiên đứng dậy, đi đến trước mặt Độc Nha, hỏi:
“Lúc nãy anh đã đánh người, bọn họ nhất định sẽ không chịu để yên, tiếp theo anh định chuẩn bị như thế nào?”
“Bọn họ đến mười người tôi đánh hết mười người, đến một trăm tôi đánh hết một trăm.” Độc Nha khép hờ mắt nói.
“Nếu như bọn họ đổi cách khác thì sao? Ví dụ như lúc anh đang ngủ, bọn họ trực tiếp dùng cần cẩu lớn cưỡng chế dỡ bỏ nhà của anh thì làm sao? Mẹ của anh cũng đang ở trong nhà, điều này vô cùng nguy hiểm đến sự an toàn của mẹ anh và cả anh.”
“Cái này…” Độc Nha có chút ngập ngừng.
“Theo như tôi được biết, anh ruột của Tổng giám đốc Tập đoàn Lâm Thị là bí thư của huyện Kiến Nghiệp. Nếu anh cứ đánh bị thương người thế này, bọn họ rất có thể sẽ điều động cảnh sát đặc nhiệm. Nếu như anh đối đầu với cảnh sát đặc nhiệm, cũng như anh đang đối đầu với cả nước.”
Độc Nha cúi đầu, những đạo lý này, đương nhiên anh ta rất rõ.
“Hay là anh đi theo tôi đi. Đến thành phố Bảo Thạnh với tôi, tôi cho anh một căn nhà, giúp anh thu xếp ổn thỏa cho mẹ anh, tiền lương vẫn là 17 tỷ rưỡi, không đổi.” Lâm Thiên nói.
“Chủ tịch Lâm, ý tốt của anh tôi nhận trong lòng được rồi.” Độc Nha lắc lắc đầu, từ chối lời đề nghị của Lâm Thiên.
Độc Nha có thể cảm nhận được thành ý của Lâm Thiên, nhưng anh ta vẫn kiên trì với suy nghĩ của riêng mình.
“Haiz… mấy người tập võ các anh, đều cố chấp như vậy.” Lâm Thiên bất lực lắc lắc đầu.
Lâm Thiên đã nói đến mức này rồi mà Độc Nha vẫn không chịu thì Lâm Thiên cũng hết cách.
“Cố chấp? Có lẽ nhỉ, nếu không phải lúc đầu tôi cố chấp thì e là tôi đã sớm thuận lợi tốt nghiệp trường thợ săn rồi.” Độc Nha nở một nụ cười đau khổ.
Lính đặc chủng tham gia học trường thợ săn có hai loại kết quả, một loại là bị đào thải, loại còn lại thì tốt nghiệp thuận lợi.
Những người lính đặc chủng tốt nghiệp thuận lợi mới có thể có được vinh quang tối cao và tương lai tươi sáng. Còn về những lính đặc chủng bị đào thải, thì cho dù vì bất cứ nguyên nhân gì đều được chỉ định không được hưởng vinh dự.
“Độc Nha, đây là danh thiếp của tôi. Điều kiện của tôi không đổi, nếu như anh thay đổi ý định thì có gọi điện cho tôi bất cứ lúc nào.” Lâm Thiên đưa một tấm danh thiếp cho Độc Nha.
Độc Nha nhận lấy danh thiếp.
“Được rồi, chúng tôi không làm phiền anh nữa.” Lâm Thiên đứng dậy đi ra ngoài.
Độc Nha tiễn Lâm Thiên đến trước cửa.
Vào lúc Lâm Thiên đang chuẩn bị bước ra khỏi cửa, thì đột nhiên anh dừng lại, sau đó quay đầu lại nhìn Độc Nha, nói:
“Độc Nha, nếu như tôi giúp anh bảo vệ căn nhà này, thì anh đi theo tôi nhé, thế nào?”
“Chủ tịch Lâm, nếu như ngôi nhà này của tôi không dỡ bỏ, thì cả công trình cải tạo lại làng đô thị này sẽ không có cách nào bắt đầu công việc được.”
Độc Nha tiếp tục nói:
“Mà công trình cải tạo làng đô thị lại một dự án lớn vô cùng quan trọng, kiếm được rất nhiều tiền. Có thể nói muốn bảo vệ căn nhà của tôi là một chuyện hoàn toàn không có khả năng.”
“Mọi việc đều có khả năng, chỉ cần anh trả lời tôi, nếu như tôi giúp anh giữ lại căn nhà này, thì sau này anh có đi theo tôi không?” Lâm Thiên nở nụ cười.
“Chủ tịch Lâm, nếu như anh thật sự có thể giúp tôi giữ lại căn nhà này, thì Độc Nha tôi cả đời này đi theo anh!” Độc Nha nói một cách nghiêm túc.
“Ha ha, tốt! Thứ tôi muốn chính là câu nói này của anh!” Lâm Thiên cười ha ha.
“Độc Nha, anh đợi tin tốt của tôi đi.”
Lâm Thiên để lại câu nói này rồi quay người ra khỏi cửa.
Sau khi rời khỏi nhà của Độc Nha.
“Thạch Hàn, anh cảm thấy tài nghệ của Độc Nha thế nào?” Lâm Thiên hỏi.
“Nếu chỉ nói về vật lộn đọ sức thì chắc là cũng tương tự với Bạch Hổ trước khi lên núi luyện tập, cũng có thể là mạnh hơn một chút.” Thạch Hàn nói.
Ngay sau đó, Thạch Hàn lại nói tiếp: “Nhưng mà, anh ta là một lính đặc chủng từng được huấn luyện ở trường thợ săn, ngoài việc thành thạo hàng trăm loại vũ khí trên biển, đất liền, trên không ra, thì anh ta còn hiểu rõ các kỹ năng như nhảy dủ, nổ mìn, lặn, leo núi, trượt tuyết, lái xe và thuyền, nắm bắt chiến đấu kịch liệt, phán đoán phương hướng, nhận dạng bản đồ, cùng với các tài năng như điều tra, bắt giữ và xét xử tù nhân, thêm cả các phương pháp thu thập thông tin tình báo.”
“Đây đều là những năng lực không thể xem nhẹ được!”
Lâm Thiên gật gật đầu: “Cũng đúng, loại nhân tài này không thể chỉ nói về vật lộn đọ sức.”
“Cậu Lâm, dự án cải tạo làng đô thị này là một công trình lớn có thể kiếm tiền ở huyện Kiến Nghiệp. Tập đoàn Lâm Thị dù thế nào cũng không chỉ vì một căn nhà này mà dừng dự án lại đâu. Muốn giữ căn nhà này, e là… đã khó càng thêm khó.”
“Không sai, quả thực vô cùng khó khăn, nhưng đây cũng là cách duy nhất mời chào anh ta. Cho nên bất luận dù có như thế nào cũng phải thử, hơn nữa trong đầu tôi đã có một cách cũng không tồi rồi.” Lâm Thiên nói.
“Hả? Cách của cậu Lâm không phải là tìm Tổng giám đốc hoặc là chủ tịch của Tập đoàn Lâm Thị để giúp đỡ đó chứ?” Thạch Hàn nói.
Thạch Hàn có cách nghĩ như thế này cũng không lạ, bởi vì dự án này là do Tập đoàn Lâm Thị quản lý.
Còn Tổng giám đốc của Tập đoàn Lâm Thị là bác hai của Lâm Thiên. Chủ tịch Tập đoàn Lâm Thị là ông nội của Lâm Thiên.
Lâm Thiên lắc lắc đầu, nói:
“Đương nhiên không phải, thứ nhất, tôi chắc chắn không thể đi xin họ giúp đỡ.”
“Thứ hai, dự án này có thể khiến cho Tập đoàn Lâm Thị kiếm được không ít tiền. Cho dù tôi đi tìm họ, thì họ chắc chắn cũng sẽ không từ bỏ dự án này.”
“Thế cậu Lâm có cách gì?” Thạch Hàn tò mò hỏi.
Lâm Thiên cười: “Cứ để lấp lửng đó trước đã, anh sẽ biết nhanh thôi.”
Sau khi quay lại xe, Lâm Thiên gọi điện thoại cho Lưu Thân căn dặn anh ta một số chuyện.
Ngay sau đó, Lâm Thiên chạy thẳng xe đến biệt thự của ông nội.
Ngày mai mới là thọ mừng tám mươi tuổi của ông nội Lâm Thiên, nhưng hôm nay phải tổ chức trước một buổi tiệc trong nhà.
Bên ngoài biệt thự, Lâm Thiên đỗ xe xong thì đi vào biệt thự.
Vừa đến cửa, thì Lâm Thiên phát hiện hai bảo vệ của biệt thự đang xô xô đẩy đẩy với người nông dân ăn mặc giản dị.
“Ôi chao!”
Lúc Lâm Thiên đi lại gần thì người nông dân đó đã bị đẩy té xuống đất.
“Dừng tay, hai người làm gì thế?”
Lâm Thiên mở miệng quở trách hai người bảo vệ.
Ngay sau đó, anh đỡ người nông dân đó đứng dậy.
“Nhóc con, cậu là ai hả? Lo chuyện bao đồng ở đây làm gì?” Hai bảo vệ nhìn Lâm Thiên.
“Tôi là Lâm Thiên.” Lâm Thiên mở miệng nói.
“Lâm Thiên?” Hai bảo vệ sững sờ.
Bọn họ biết Lâm Thiên là cháu của ông cụ Lâm, chỉ là nhiều năm trước cha của Lâm Thiên dẫn Lâm Thiên rời đi, cắt đứt quan hệ với nhà họ Lâm.
“Cậu chỉ là cái đứa bị bỏ rơi mà thôi, cũng dám quát tháo ra lệnh ở đây à?” Tên bảo vệ có vóc người cao cười giễu.
Lâm Thiên nghe thấy liền nhướng mày.
Đến cả hai tên bảo vệ trông cửa cũng dám chế giễu mình?
“Bốp!”
Lâm Thiên hung hãn, thẳng tay tát cho tên bảo vệ có vóc dáng cao đó một cái.
“Cho dù tôi có là đứa bị bỏ rơi thì cũng không phải là người mà một tên bảo vệ thối như anh có thể cười nhạo được, hiểu không?”
Ánh mắt của Lâm Thiên như điện nhìn anh ta chằm chằm, giọng nói cũng vô cùng mạnh mẽ ác liệt.
“Tôi… Tôi…”
Tên bảo vệ có vóc dáng cao với tên bảo vệ ở bên cạnh đều bị khí thế của Lâm Thiên dọa cho phát sợ.
“Lập tức xin lỗi cho tôi!” Hai mắt Lâm Thiên khép hờ lại, ánh mắt giống như muốn ăn người vậy.
“Cậu… Cậu chủ Lâm, là do tôi đã nói sai lời, tôi xin lỗi cậu.” Tên bảo vệ có vóc dáng cao ôm mặt xin lỗi.
“Ô, kiêu ngạo ghê nhỉ?” Một giọng nói phát ra từ phía sau lưng.
Lâm Thiên quay đầu lại nhìn, thì ra là con trai của bác hai, Lâm Hải Quang.
Người hôm qua đến thành phố Bảo Thạnh thông báo tin tức cũng chính là anh ta.
Lâm Hải Quang dẫn theo hai thanh niên khác nhanh bước đi đến.
Hai thanh niên đi bên cạnh Lâm Hải Quang, trên người cũng mặc đồ hiệu, Lâm Thiên nhận ra bọn họ. Hai người họ đều là bà con thân thích dòng bên nhà họ Lâm, một người là Chu Biên, một người là Lâm Chỉnh.