“Bởi vì tôi?” Vương Mãn Linh mặt đỏ bừng.
“Đúng vậy, ngày hôm qua cô đã giúp tôi ở nhà hàng, là tôi nợ cô. Hôm nay tôi giúp cô coi như trả nợ.” Lâm Thiên cười nói.
“Nhưng mà hôm qua tôi chỉ trả cho anh vài chục triệu, nhưng bây giờ nó đã trị giá hàng trăm triệu thậm chí hơn cả tỷ rồi.”Vương Mãn Linh nói.
Mặc dù Vương Mãn Linh muốn hợp tác với tập đoàn Tỉnh Xuyên, nhưng cô cũng không muốn vì cô mà Lâm Thiên mất nhiều tiền, như vậy cô sẽ cảm thấy có lỗi.
“Không sao, đối với tôi mà nói, chỉ là một số tiền nhỏ” Lâm Thiên cười.
“Tuy nhiên, công ty của tôi tương đối nhỏ và năng lực sản xuất có thể không theo kịp.” Vương Mãn Linh lo lắng.
“Cái này thì dễ thôi, tập đoàn Tỉnh Xuyên của chúng tôi đã đầu tư ba trăm tỷ vào công ty của cô, dùng để mở rộng năng lực sản xuất!” Lâm Thiên nói.
“Đầu tư cho chúng tôi ba trăm tỷ sao?”
Vương Tử Tuân và Vương Mãn Linh choáng váng trước tin tức bất ngờ.
“Trời ơi! Trời ơi! Tôi... Tôi không có nằm mơ phải không?” Vương Tử Tuân nuốt nước bọt, ông cảm giác như mình đang mơ.
Vương Mãn Linh cũng mở cái miệng nhỏ nhắn ra, ngây người nhìn Lâm Thiên.
Nếu thực sự đầu tư ba trăm tỷ vào công ty của họ, đạt được hợp tác với tập đoàn Tỉnh Xuyên, thì công ty của họ sẽ phát triển cực kỳ nhanh.
“Chú Vương, chú không nằm mơ đâu. Cháu sẽ để tổng giám đốc Lưu Thân thực hiện càng sớm càng tốt.” Lâm Thiên cười.
“Lâm Thiên, anh có thể nói cho tôi biết một lý do được không? Anh làm vậy chỉ vì tôi đã trả tiền ăn cho anh sao?” Vương Mãn Linh không nhịn được ngẩng đầu hỏi.
Lâm Thiên lắc đầu: “Không! Là bởi vì tôi nhìn thấy sự lương thiện của cô, và sự chính trực của cha cô, tôi cần đối tác hợp tác như thế.”
“Lâm Thiên, cảm ơn anh! Cảm ơn anh đã cho gia đình chúng tôi cơ hội này. Tôi và cha tôi sẽ làm việc chăm chỉ để làm tốt công việc!” Vương Mãn Linh nói một cách nghiêm túc.
Vương Tử Tuân cũng gật đầu lia lịa “Đúng đúng đúng! Giám đốc Lâm yên tâm, chúng tôi sẽ không để cậu thất vọng, chúng tôi sẽ chứng minh cho cậu thấy khoản đầu tư của cậu là xứng đáng!”
Đối với Vương Tử Tuân, ông luôn muốn thể hiện tham vọng của mình, nhưng ông không có đủ tiền và mối quan hệ.
Lâm Thiên cười, rồi nói: “Chú Lâm, bây giờ chú sẽ không nói cháu tránh xa con gái chú ra nữa đúng không?”
"Ha ha, tất nhiên rồi!” Vương Tử Tuân cười ngượng nghịu.
Vương Tử Tuân biết rất rõ rằng có bao nhiêu người muốn làm bạn với Lâm Thiên đều không đủ tư cách, có bao nhiêu người muốn leo lên Lâm Thiên cũng không có cơ hội.
Hơn nữa, Lâm Thiên đã giúp ông rất nhiều!
Vương Mãn Linh đỏ mặt khi nghe Lâm Thiên nói câu này.
Lúc này, Lâm Thiên đứng lên.
“Được rồi, vấn đề hợp tác là cứ quyết định như vậy đi. Về kế hoạch hợp tác cụ thể, cháu sẽ nhờ Tổng giám đốc Lưu Thân bàn bạc với chú.”
“Vâng! Chủ tịch Lâm!” Lưu Thân bên cạnh gật đầu. Bạn đang đọc truyện tại Truyện App
Bữa tiệc cứ thế mà kết thúc, đối với Lâm Thiên, bữa tiệc này không chỉ là để xử lý Trương Hách hoàn toàn, mà quan trọng hơn là gặp được Vương Mãn Linh, cô gái đã giúp anh ngày hôm qua.
Buổi tiếp tiệc vừa kết thúc, điện thoại di động của Lâm Thiên vang lên, Lâm Thiên lấy điện thoại di động ra, nhìn thấy lại là ông ngoại của anh, Lê Chí Thành.
Lâm Thiên đương nhiên không bỏ qua cuộc gọi của ông ngoại.
“Chào ông ngoại.” Lâm Thiên nhanh chóng trả lời điện thoại.
“Thiên Nhi. Ông đang ở nhà cháu, mau quay lại đi. Ông muốn gặp cháu, có một số việc cần nói chuyện trực tiếp.” Giọng ông ngoại Lê Chí Thành vang lên trên điện thoại.
“Ông ngoại, hiện tại ông đang ở thành phố Bảo Thạch sao? Ở nhà cháu?” Lâm Thiên có chút kinh ngạc.
“Không sai.” Lê Chí Thành trả lời qua điện thoại. “Được rồi, cháu sẽ quay lại ngay."
Lâm Thiên lập tức đáp lại.
Theo suy đoán của Lâm Thiên, ông ngoại đột nhiên đến thành phố Bảo Thạch và nóng lòng muốn gọi mình đến, chắc chắn là có chuyện quan trọng.
Cúp điện thoại xong, Lâm Thiên vội vàng về nhà.
Ở khu ổ chuột, nhà của Lâm Thiên.
Tuần trước, sau khi ông ngoại đưa cho Lâm Thiên ba trăm tỷ, Lâm Thiên đã lên kế hoạch mua một căn biệt thự để ở nhằm khiến mẹ anh có một môi trường sống tốt hơn.
Nhưng mẹ anh nói rằng bà ấy sống ở đây lâu rồi cũng có tình cảm với căn nhà này. Căn nhà này chứa đựng ký ức về người cha đã qua đời của Lâm Thiên, vì vậy bà ấy tiếp tục sống ở đây mà không chuyển đi.
Dù không đổi nhà, Lâm Thiên vẫn bổ sung thêm một số đồ đạc mới cho căn nhà, tạo cho tổng thể căn nhà một diện mạo mới.
Khi Lâm Thiên về đến nhà. Ông ngoại đã đợi sẵn ở nhà.
“Thiên Nhi, con về rồi sao? Mau ngồi xuống đi!”
Khi ông ngoại Lê Chí Thành nhìn thấy Lâm Thiên vào cửa liền nhanh chóng đứng dậy, nhiệt tình kéo Lâm Thiên ngồi xuống bên cạnh.
“Thiên Nhi, tuần này cháu thế nào rồi? Vẫn ổn đúng không? “Ông ngoại Lê Chí Thành trông rất tốt bụng.
Lâm Thiên cười toe toét: “Ông ơi. Thành thật mà nói, có tiền đúng thật là rất tốt. Tuần này cháu đã trải qua rất tốt.”
Kể từ khi Lê Chí Thành và Lâm Thiên gặp nhau, Lâm Thiên đã thực sự có một khoảng thời gian vui vẻ trong tuần này.
Những kẻ thù trước đây đã giẫm chân lên anh, và những kẻ đã từng coi thường anh, giờ đây cũng phải kính trọng với anh. Hoàn cảnh của Lâm Thiên cuối cùng cũng đã hoàn toàn thay đổi rồi.
Tất nhiên, Lâm Thiên biết rất rõ tất cả những điều này đều nhờ phước lành của ông ngoại.
"Ha ha, tốt quá! Tốt quá!” Ông ngoại Lê Chí Thành bật cười sau khi nghe những lời của Lâm Thiên.
Sau một lúc dừng lại, Lê Chí Thành lại nói:
"Vậy thì, cháu biết không, trên thực tế, tuần này ông ngoại cũng đã bí mật quan sát cháu”
“Quan sát cháu? ”Lâm Thiên có chút kinh ngạc, kỳ thật Lâm Thiên cũng không để ý.
“Đúng vậy, trong một tuần này ông đã quan sát cháu. Thành thật mà nói, hiệu suất của cháu đã vượt quá mong đợi của ông.” Lê Chí Thành nói. “Có phải là quá tệ không?” Lâm Thiên nở nụ cười gượng.
“Không, nó tốt hơn mong đợi của ông. Khi cháu mới nhận chức vụ chủ tịch của công ty, cháu đã có thể loại trừ bất đồng chính kiến một cách nhanh chóng và đồng thời sử dụng các phương pháp thông minh cùng để khiến mọi người kính phục. Đây là chính là phong thái lúc trẻ của ông. Lê Chí Thành cười nói.
“Phải không vậy ạ?” Lâm Thiên xấu hổ gãi đầu.
“Đúng rồi, Thiên Nhi, ông có một câu hỏi. Lần trước cháu bị bắt cóc, cháu đã làm gì để bọn bắt cóc thả cháu đi vậy?” Lê Chí Thành tò mò hỏi .
Lê Chí Thành từ lâu đã tò mò về vấn đề này.
Thư ký của Lê Chí Thành đứng bên cạnh cũng nói:
“Cậu chủ, hôm đó ông chủ tưởng rằng cậu chủ sẽ xảy ra chuyện, đã chuẩn bị sẵn người âm thầm đi theo cậu để cứu cậu. Kết quả cậu chủ lại bước ra khỏi xe của kẻ bắt cóc một cách đàng hoàng, quả thực khiến tôi và ông chủ rất kinh ngạc."
Những gì mà Lê Chí Thành nói chính là chuyện bố con nhà họ Trần thuê người bắt cóc Lâm Thiên.
Lâm Thiên cười nói: “Ông ngoại. Có chuyện gì tiền không giải quyết được sao? Nếu không, chỉ có thể nói là tiền không đủ! Cháu đưa cho bọn bắt cóc mười triệu, bọn họ cứ thế thả cháu đi, lại còn khai ra ai là chủ mưu.
“Ha ha, đúng thế, không có chuyện gì mà tiền không giải quyết được! Nói hay lắm!” Lê Chí Thành chợt nhận ra mà vật cười.
Lê Chí Thành càng ngày càng biết đến mong đợi vào Lâm Thiên. Những gì Lâm Thiên biểu hiện ra còn tốt hơn nhiều so với những gì ông mong đợi lúc đầu.
Ban đầu Lê Chí Thành cũng không quá cao kỳ vọng vào Lâm Thiên, chỉ hy vọng Lâm Thiên không phải chỉ là một cậu ấm vô dụng, có thể có chút tham vọng nghề nghiệp, sau này có thể miễn cưỡng duy trì công việc kinh doanh của gia đình là tốt rồi.
Nhưng sự xuất sắc của Lâm Thiên đã vượt qua sự tưởng tượng của ông. Bạn đang đọc truyện tại Truyện App
“Thiên Nhi, với thành tích xuất sắc của cháu, ông sẽ cho cháu ba trăm tỷ nữa để tiêu vặt”
“Hơn nữa, nếu gặp phải chuyện cần ông giúp đỡ, hãy gọi điện thoại trực tiếp cho ông. Nói chung, trên địa bàn của Tây Nam, không có chuyện gì mà Lê Chí Thành này không thể giải quyết." Lê Chí Thành cười nói.
Ngay sau đó, Lê Chí Thành lấy điện thoại di động ra và chuyển tiền cho Lâm Thiên.
“Đinh, tài khoản ngân hàng thương mại của bạn có số cuối là 4527 vừa nhận được ba trăm tỷ
Nhìn thấy nhiều số không như vậy, Lâm Thiên không khỏi nuốt nước miếng, mới có một tuần, ông ngoại lại cho anh ba trăm tỷ?
Sau một tuần này, Lâm Thiên đã hiểu được số tiền lớn như thế nào, cho nên Lâm Thiên không từ chối.
“Cám ơn ông ngoại!” Lâm Thiên trên mặt tràn đầy ý cười.
“Ngoài ra, ông cũng sẽ giới thiệu cậu với cháu những người quan trọng.” Ông ngoại Lê Chí Thành trở nên nghiêm túc.
Ngay sau đó, Lê Chí Thành nhìn ra cửa và nói:
“Thạch Hàn, vào đi!”
Ông vừa nói, một bóng đen xẹt qua, sau đó một người đàn ông gầy gò xuất hiện trước mặt Lâm Thiên.
Người đàn ông vóc dáng gầy gò, bộ dạng hết sức bình thường, trên mặt có một vết sẹo gớm ghiếc, nhưng lại toát ra vẻ lạnh lùng đáng sợ, khiến người ta nghẹt thở.
Nói thật, Lâm Thiên lần đầu tiên phát hiện ánh mắt của một người có thể khiến người khác khiếp sợ như vậy!
“Chủ nhân!” Thạch Hàn cúi đầu với Lê Chí Thành, giọng nói khàn khàn trầm thấp.
“Ông ngoại, anh ta là?” Lâm Thiên muốn biết lai lịch của người này.