Lâm Thiên cũng giải thích: “Chú Vương, cháu thật sự không đến với con gái chú với mục đích xấu, chỉ là hôm qua cô ấy đã giúp cháu nên cháu muốn trả lại tiền cho cô ấy mà thôi.”
“Nhưng con gái tôi vừa nói rồi, không cần trả lại tiền, tiền đó cậu thích làm gì thì làm.” Vương Tử Tuân vẫy tay với Lâm Thiên ra hiệu cho Lâm Thiên rời đi.
Vương Tử Tuân nghĩ rằng Lâm Thiên có ý đồ con gái của mình, là một người cha, đương nhiên ông muốn ngăn cản con gái của mình, trong những năm qua, có quá nhiều người có ý đồ với con gái của ông.
Đúng vào lúc này.
“Mẹ kiếp. Một thằng nhãi ăn mặc lỗi thôi bần cùng như thế mà dám có ý đồ với em Mãn Linh!”
Một giọng nói kiêu ngạo đột nhiên vang lên từ phía sau.
Lâm Thiên quay đầu lại, đập vào mắt chính là một thanh niên đeo hàng hiệu, trên cổ tay đeo một chiếc đồng hồ Omega, vẻ mặt rất bất cần đời.
“Ngô Thịnh!”
Sau khi Vương Mãn Linh và Vương Tử Tuân nhìn thấy người đàn ông này, sắc mặt của hai người có chút thay đổi.
Lâm Thiên khẽ cau mày vì những gì người thanh niên vừa nói. Anh ta rõ ràng đang nói về Lâm Thiên.
Người đàn ông tên Ngô Thịnh này trong nháy mắt đi tới trước mặt Lâm Thiên và Vương Mãn Linh.
“Thằng nhãi này ở đâu chui ra đây, mau tránh ra! Em Mãn Linh, loại rác rưởi như thế này làm sao mà xứng với em được?” Ngô Thịnh nhìn Lâm Thiên với ánh mắt khinh thường.
Ngay sau đó, Ngô Thịnh lại nhìn Vương Mãn Linh.
“Em Mãn Linh. Anh nghe nói hôm nay em đến Tập đoàn Tỉnh Xuyên bàn chuyện hợp tác, không biết đàm phán xong chưa?” Ngô Thịnh đút tay vào túi quần, dáng vẻ bất cần.
“Ngô Thịnh, chuyện này thì liên quan gì tới anh!” Sắc mặt Vương Mãn Linh hơi thay đổi.
“Tại sao lại không liên quan đến anh? Em là bạn gái tương lai của anh cơ mà!” Ngô Thịnh nở một nụ cười mê hoặc.
“Ngô Thịnh! Xin cậu chú ý lời nói của mình!” Cha của Vương Mãn Linh cũng ra mặt để dừng lại.
“Chú Vương, chú hung dữ vậy làm gì? Tôi đến giúp gia đình chú mà.” Ngô Thịnh cười nói.
Ngô Thịnh tiếp tục nói:
“Nếu tôi nói đúng, tập đoàn Tỉnh Xuyên chắc chắn sẽ không hợp tác với công ty của chú. Kết quả là công ty của chú đứng trước nguy cơ phá sản, nhưng tôi có thể giúp chú. Chỉ cần Vương Mãn Linh hứa làm bạn gái của tôi, tôi sẽ nhờ bố tôi giúp.”
Ngay khi Vương Mãn Linh và Vương Tử Tuân định nói không, Lâm Thiên đột nhiên nói:
“Anh giúp sao? Cậu chủ đây to mồm thật đấy! Điên cuồng đến thế sao?”
Ngô Thịnh sau khi nghe xong, quay đầu lạnh lùng nhìn Lâm Thiên:
“Mày là thằng nhãi nhép nào vậy? Mày có biết tao là ai không?”
“Lâm Thiên, anh đừng chọc tức anh ta!"
Vương Mãn Linh kéo ống tay áo của Lâm Thiên.
Mặc dù Vương Mãn Linh không quá quen biết Lâm Thiên, nhưng dù sao thì Lâm Thiên cũng đang giúp cô, cô đương nhiên không muốn thấy Lâm Thiên chịu khổ.
“Không thể chọc giận sao?” Lâm Thiên nở nụ cười đùa giỡn.
Ở thành phố Bảo Thạch này, e rằng vẫn chưa có người nào mà Lâm Thiên không thể chọc giận.
Thật ra mà nói, Lâm Thiên cũng không quan tâm Ngô Thịnh là người thừa kế đời thứ hai nào, dù sao cũng không thể trâu bò hơn Lâm Thiên, Lâm Thiên là cháu của Lê Chí Thành, người giàu nhất Tây Nam.
Chú Vương (cha của Vương Mãn Linh) cũng vỗ vai Lâm Thiên và nói:
“Này chàng trai, bố cậu ta là cổ đông của chi nhánh Bảo Thạch của tập đoàn Tỉnh Xuyên, đó không phải người mà chúng ta có thể chọc vào.”
“Con trai của cổ đông?” Lâm Thiên khẽ cau mày.
Lâm Thiên không ngờ người này lại là con trai của một cổ đông của công ty mình!
Con trai cổ đông của của công ty mình lại lớn lối trước mặt mình? Thật sự rất thú vị.
Ngay sau đó. Lâm Thiên chế nhạo:
“Ha ha, con trai của một cổ đông đơn thuần, lại dám kiêu ngạo như vậy, ai cho anh dũng khí này!”
Khi Ngô Thịnh nghe những lời của Lâm Thiên, anh ta lập tức nổi giận.
“Thằng nhãi ranh, sao mày dám nói chuyện với tao như thế, ông đây thấy mày chán sống rồi đấy!”
Ngô Thịnh trực tiếp giơ nắm đấm lên, bày ra tư thế sắp đánh Lâm Thiên.
Khi nhìn thấy điều này, cha của Vương Mãn Linh đã nhanh chóng ngăn Ngô Thịnh lại.
“Ngô Thịnh! Hôm nay là tiệc chiêu đãi do chủ tịch mới của tập đoàn Tỉnh Xuyên tổ chức. Đánh người ở đây chính là không nể mặt chủ tịch mới của tập đoàn Tỉnh Xuyên. Nếu thật sự lớn chuyện, ba cậu sẽ không báo cáo lại được với tập đoàn Tỉnh Xuyên đâu!”
Sau khi Ngô Thịnh nghe những lời này mới miễn cưỡng bình tĩnh lại.
Tuy rằng kiêu căng ngạo mạn nhưng anh ta không não tàn.
Anh biết đây là tiệc chiêu đãi do chủ tịch mới tổ chức, nếu thật sự gây chuyện tại tiệc chiêu đãi mà chủ tịch mới tổ chức, chủ tịch mới tức giận thì ba anh ta cũng không chịu trách nhiệm được.”
“Thằng nhãi, may cho mày đấy, bây giờ tao sẽ không xử mày! Khi tiệc chiêu đãi kết thúc, tao sẽ cho mày biết hậu quả của việc chọc giận tao!” Ngô Thịnh nói một cách hằn học.
Ngay sau đó, Ngô Thịnh quay lại nhìn Vương Mãn Linh và lạnh lùng nói:
“Vương Mãn Linh, em với cha em suy nghĩ cho kỹ đi, vẫn là câu nói đó. Nếu em bằng lòng làm bạn gái của anh, anh sẽ nhờ ba anh giúp em, nếu không, gia đình của em sẽ xong đời!”
Nói xong câu này, Ngô Thịnh xoay người rời đi.
Lâm Thiên nhìn bóng lưng Ngô Thịnh rời đi, cười lạnh nói:
“Tôi cũng sẽ cho anh biết được hậu quả của việc chọc giận tôi!”
Chờ cho đến khi Ngô Thịnh rời đi.
“Lâm Thiên, anh... anh quá bốc đồng. Cha anh ta là một trong những cổ đông của chi nhánh Bảo Thạch của tập đoàn tập đoàn Tỉnh Xuyên, đây không phải là người mà những người như chúng ta có thể chọc giận!” Vương Mãn Linh lo lắng.
Địa vị của một cổ đông chi nhánh Bảo Thạch của tập đoàn Tỉnh Xuyên ngày nay có thể không được coi trọng nhiều trong mắt Lâm Thiên, nhưng trong mắt Vương Mãn Linh, đó chắc chắn là một tồn tại rất quyền lực.
Xét cho cùng, tập đoàn Tỉnh Xuyên là siêu tập đoàn quyền lực nhất Tây Nam Hoa Trung, cho dù chỉ là cổ đông của một chi nhánh cũng không thể so sánh với Vương Mãn Linh.
Vương Tử Tuân cũng nói: “Không sai, Ngô Thịnh này không thể chọc giận được, cậu nhóc, sau khi bữa tiệc kết thúc, nhất định cậu ta sẽ tới gây sự với cậu. Nghe lời tôi, tranh thủ mau chóng rời đi!”
“Đúng thế, anh mau rời đi.” Vương Mãn Linh cũng lo lắng.
Vương Mãn Linh biết rằng Lâm Thiên vừa rồi là ra mặt giúp cô trước mặt Ngô Thịnh. Đương nhiên cô không muốn Lâm Thiên gặp rắc rối vì chuyện này, nếu xảy ra chuyện đó, lương tâm của cô sẽ cắn rứt.
“Đừng lo lắng, chỉ là một Ngô Thịnh mà thôi, tôi còn không để vào mắt. Lâm Thiên khẽ cười.
“Cậu nói đến Ngô Thịnh mà cậu cũng không để vào mắt sao? Cậu nhóc, cậu quá kiêu ngạo rồi đấy!” Vương Tử Tuân không nhịn được mà lắc đầu.
Vương Tử Tuân tuy không phải người tự cho mình là đúng nhưng vẫn có khả năng đánh giá thân phận và địa vị của một người dựa trên bề ngoài của người đó.
Với phán đoán của ông ấy, thân phận của Lâm Thiên nhất định không khá hơn Ngô Thịnh.
“Đúng rồi, hai người vừa nói muốn hợp tác với tập đoàn tập đoàn Tỉnh Xuyên. Có lẽ tôi có thể giúp hai người.” Lâm Thiên nói với cha con Vương Mãn Linh.
“Cậu sao? Cậu nhóc, cậu đừng nói giỡn với tôi, chuyện này cậu không thể giúp được đâu.” Vương Tử Tuân lắc đầu.
“Chú Vương, chuyện này cũng không chắc là cháu không giúp được. Sau này chú sẽ biết.” Lâm Thiên cười nhẹ.
Lúc này, Tổng giám đốc Lưu Thân bước lên bục phía trước.
“Đã đến lúc bắt đầu buổi tiệc rồi. Mọi người mau ngồi xuống đi.” Lưu Thân tuyên bố trên sân khấu buổi lễ.
Ngay sau khi tuyên bố này được đưa ra, các ông chủ và các con của họ lần lượt ngồi vào bàn.
“Cậu nhóc, tôi đã nói như vậy rồi, nếu cậu hiểu được quan hệ tốt xấu bên trong, tôi nghĩ cậu nên biết lựa chọn” Vương Tử Tuân nói với Lâm Thiên.
Nói xong, Vương Tử Tuân dắt con gái vào bàn.
“Sếp, sao vừa nãy anh không nói với họ, anh là chủ tịch mới của tập đoàn Tỉnh Xuyên.” Người đàn ông mập mạp tò mò hỏi .
“Tôi nói ra, bọn họ có thể không tin, đến thời điểm sẽ biết.” Lâm Thiên cười.
Vị trí chỗ ngồi từ trước ra sau tinh xảo, người có địa vị cao hơn đương nhiên sẽ ngồi phía trước, còn ngược lại thì vị trí chỗ ngồi không tốt lắm.
Những người như Ngô Thịnh đương nhiên sẽ ngồi phía trước. Anh ta và cha anh ta đang ngồi ở bàn ở hàng thứ hai.
Ở một chỗ ngồi phía xa.
Vương Mãn Linh và Vương Tử Tuân ngồi đây, bàn trên còn có những ông chủ khác, họ đều là những ông chủ cấp thấp nhất trong lễ tân, vì vậy họ ngồi khá xa vị trí đầu.
Sau khi Vương Mãn Linh ngồi xuống, cô nhìn xung quanh hội trường, nhưng không thấy Lâm Thiên.
“Có lẽ anh ấy rời khỏi buổi tiệc rồi.”
Vương Mãn Linh thì thầm.
Sau khi nghĩ đến điều này. Cô cũng cảm thấy nhẹ nhõm, nếu Lâm Thiên vì cô mà gặp tai nạn, lương tâm cô nhất định sẽ cắn rứt
Vương Tử Tuân cũng nói: "Điều đó cho thấy cậu ta cũng tự nhận thức được bản thân, và việc cậu ta rời khỏi tiệc chiêu đãi là lựa chọn khôn ngoan nhất.”
Ngay sau đó. Vương Tử Tuân quay lại cười chua chát:
“Con gái à, thật trớ trêu khi chúng ta không thể tự bảo vệ mình lúc này mà lại còn lo lắng cho sự an toàn của người khác.”
Vào lúc này. Trên lễ đài.
Lưu Thân cầm micro trong tay: “Các ông chủ. Các vị đều đã chờ đợi hơn mười phút rồi. Các vị có mong chờ được gặp chủ tịch mới của tập đoàn Tỉnh Xuyên của chúng ta không?”
Mọi người đều gật đầu.
Chín mươi chín phần trăm những người có mặt chưa bao giờ nhìn thấy bộ mặt thật của chủ tịch mới chi nhánh Bảo Thạch của Tập đoàn Tỉnh Xuyên.
Mục đích chính của buổi tiệc hôm nay là để họ biết vị chủ tịch mới.
Tất nhiên, có lẽ họ đã gặp trên hội trường buổi tiệc rồi. Tuy nhiên, họ không biết rằng đó chính là chủ tịch mới của Tập đoàn Tỉnh Xuyên.
“Vì tất cả mọi người đều mong chờ, xin hãy cho chúng tôi một tràng pháo tay nồng nhiệt và chào mừng chủ tịch mới của chúng tôi lên sân khấu!”
Sau lời nói đầy phấn khích của Lưu Thân, khán giả đã nổ ra những tràng pháo tay như sấm.
Mọi người đều trông đợi trên sân khẩu.
“Chủ tịch mới của Tập đoàn Tỉnh Xuyên cuối cùng cũng lên sân khấu rồi!” “Nghe nói chủ tịch mới còn rất trẻ, cuối cùng cũng có thể thấy mặt rồi.”
Có rất nhiều cuộc thảo luận trong khán giả.
Ở một chỗ ngồi ở hàng thứ hai.
Ngô Thịnh đặt điện thoại xuống và hướng ánh mắt về phía sân khấu.
Cha của Ngô Thịnh vừa nhìn sân khấu vừa nói với Ngô Thịnh:
“Ngô Thịnh, khi chủ tịch mới kết thúc bài phát biểu, cậu ta nhất định sẽ bước xuống nâng ly chúc mừng các vị khách. Vậy thì con phải tỏ thái độ tốt nhất, tuyệt đối không được chọc giận chủ tịch mới, hiểu không?”
Cha của Ngô Thịnh biết rằng con trai mình thường kiêu ngạo, độc đoán và thường chọc giận người khác.
“Cha, đừng lo lắng, cho dù có cho con mười lá gan cũng không dám chọc giận chủ tịch mới.” Ngô Thịnh cười nói.
Trên một cái bàn ở gần cuối.
Giang Diệu Anh và cha của anh vỗ tay chào đón, trong khi mắt họ nhìn vào sân khấu.
“Cuối cùng cũng được nhìn thấy mặt chủ tịch mới rồi, thật mong chờ!” Vẻ mặt của Giang Diệu Anh đầy mong đợi.
Ở một bàn khác, Vương Mãn Linh và cha cô cũng dán mắt vào sân khấu.
Dưới sự chú ý và những tràng pháo tay chào đón nồng nhiệt, một bóng người từ từ bước lên bục.
Anh, chính là Lâm Thiên!