“Anh Bình!” Tô Bảo Nhi đi thẳng tới trước mặt anh Bình. “Tô Bảo Nhi, em cũng ở đây à?” Lúc này anh Bình mới chú ý tới Tô Bảo Nhi.
Tô Bảo Nhi không trả lời, mà hỏi thẳng: “Anh Bình, anh nói anh ấy là chủ tịch của Tỉnh Xuyên sao? Anh ấy là cháu ngoại của Lê Chí Thành? Anh... Anh không nói đùa đấy chứ?”
Trong đôi mắt Tô Bảo Nhi tràn ngập khiếp sợ. Đến bây giờ cô ấy đều có chút không dám tiếp nhận sự thật này. “Tô Bảo Nhi, sao anh có thể lấy chuyện này ra đùa được, ngoài ra cha em cũng biết chuyện này, chẳng lẽ cha em chưa từng nói với em à?” Anh Bình nói. “Cha em cũng biết sao? Để em hỏi ông ấy.
Sau khi Tô Bảo Nhi nói xong, cô ấy lập tức lấy điện thoại di động ra gọi cho tổng giám đốc Tô. “Alo, con gái. Trong điện thoại truyền ra giọng của giám đốc Tô. “Cha, Lâm Thiên là chủ tịch của Tỉnh Xuyên sao? Anh ấy là cháu ngoại của Lê Chí Thành à?” Tô Bảo Nhi hỏi thẳng. “Con gái con biết rồi à? Con đã biết, vậy cha giấu điểm cũng không có ý nghĩa gì, không sai, cậu ấy là cháu ngoại của Lê Chí Thành. Tổng giám đốc Tô nói. “Cha... Cha đã sớm biết sao?” Tô Bảo Nhi lại chất vấn. “Đương nhiên, nếu cậu ấy không có thân phận lợi hại như thế, sao cha có thể tác hợp hai đứa.” Ở đầu bên kia điện thoại tổng giám đốc Tô cười nói.
Tô Bảo Nhi nghe tới đó, cô ấy mới lập tức hiểu ra.
Cuối cùng cô ấy cũng hiểu rõ, vì sao cha cô ấy không tiếc bỏ thuốc, cũng muốn tác hợp cho hai bọn họ, còn khuyên bảo cô ấy ở bên Lâm Thiên.
Cô ấy vẫn luôn nghi ngờ, không phải là cha cô ấy luôn muốn tìm người có thân phận bối cảnh cường đại cho mình sao? Vì sao sau này lại muốn tác hợp cô ấy với một tên nhà nghèo, hóa ra cha cô ấy đã sớm biết thân phận của Lâm Thiên. “Cha, cha đã sớm biết, cha... Vì sao cha không nói cho con biết?” Tô Bảo Nhi tức giận quát to. “Con gái à, đây là ý của cậu chủ Lâm, cậu ấy không cho cha nói, cha cũng không dám. Tổng giám đốc Tô nói. Sau khi cúp điện thoại.
Vẻ mặt Tô Bảo Nhi phức tạp nhìn về phía Lâm Thiên: “Anh... Anh vậy mà luôn gạt tôi.” “Ngày đăng ký vũ hội, anh đã nói anh thật sự là con nhà giàu, anh căn bản không phải vì tài sản nhà em, bây giờ em tin anh chưa?” Lâm Thiên bất đắc dĩ nói.
Vẻ mặt Tô Bảo Nhi phức tạp, cô ấy biết rõ, nếu Lâm Thiên là cháu ngoại của Lê Chí Thành, như vậy Lâm Thiên thật sự không có khả năng vì tiền mà tiếp cận cô ấy.
Tô Bảo Nhi từng rất nghi ngờ, vì sao mình thuê Lâm Thiên giả làm bạn trai xong, vậy mà Lâm Thiên không nhận tiền?
Còn có, Lâm Thiên từng nói xe mình xịn hơn xe của cô ấy, cô ấy cũng cho rằng Lâm Thiên đang khoác lác.
Thậm chí có một lần, cô ấy cho rằng Lâm Thiên tiếp cận cô ấy chính là vì tiền và gia sản nhà cô ấy. Còn có rất nhiều chuyện về Lâm Thiên, cô ấy có nghi ngờ, cô ấy không nghĩ ra. Nhưng bây giờ mọi nghi ngờ, từ khi Lâm Thiên công khai thân phận, tất cả đều có lời giải. “Cháu ngoại của Lê Chí Thành, thật sự không ngờ tới, vậy mà anh có thân phận như vậy.” Vẻ mặt Tô Bảo Nhi phức tạp nhìn chằm chằm Lâm Thiên. “Tô Bảo Nhi, bây giờ em có thể tiếp nhận anh chưa?” Lâm Thiên vừa nói, vừa đi tới trước mặt Tô Bảo Nhi
Tô Bảo Nhi sửng sốt hai giây, sau đó lạnh giọng nói: “Anh cho rằng anh là cháu ngoại Lê Chí Thành, có thể khiến tôi ngoan ngoãn thuận theo sao? Nằm mơ! Tôi không phải là loại phụ nữ trong mắt chỉ có tiền.”
Sau khi nói xong, Tô Bảo Nhi liền chạy ra ngoài. “Tô Bảo Nhi!”
Lâm Thiên vốn tưởng rằng, sau khi mình công bố thân phận, Tô Bảo Nhi sẽ bỏ đi băn khoăn trong lòng, để mình chịu trách nhiệm với cô ấy?
Lâm Thiên không ngờ tới, Tô Bảo Nhi vẫn từ chối. Lâm Thiên nghĩ một lát, vẫn đuổi theo cô ấy.
Bởi vì Lâm Thiên đã hạ quyết tâm, chuyện giữa mình và Tô Bảo Nhi, hôm nay cho dù thế nào cũng phải kết thúc. Sau khi ra khỏi phòng khiêu vũ, Lâm Thiên đuổi theo một lát mới đuổi kịp Tô Bảo Nhi, “Anh... Anh còn đuổi theo làm gì?” Tô Bảo Nhi nhìn thoáng qua Lâm Thiên bên cạnh. “Tô Bảo Nhi, mọi chuyện anh làm, chính là vì đêm đó anh có lỗi với em, cho nên anh muốn chịu trách nhiệm với en em hiểu không? Lâm Thiên nói im lặng một lát, Lâm Thiên tiếp tục nói: "Còn trước đây anh giấu điểm thân phận, là vì anh không muốn khiến em cảm thấy áp lực, không phải là cố ý trêu đùa em, em hiểu không?
Lâm Thiên cảm thấy bây giờ mình cần phải nói mọi chuyện thật rõ ràng.
Tó Bảo Nhi nghe thấy lời Lâm Thiên nói, vành mắt cô ấy đó lên, hai giọt nước mắt chảy từ trong mát ra. “Anh không cần phải chịu trách nhiệm gì. Tôi đã nói rồi, tôi không cần anh phải chịu trách nhiệm!" To Bảo Nhi khóc nói.
Vì sao Tô Bảo Nhi vẫn từ chối Lâm Thiên? Thật ra có hai nguyên nhân.
Thứ nhất, cô ấy sợ Lâm Thiên muốn ở bên cô ấy, là vị tài sản của nhà cô ấy, mà không phải vì cô ấy.
Còn có một nguyên nhân khác quan trọng hơn.
Cô ấy không muốn Lâm Thiên chỉ vì chịu trách nhiệm với cô ấy, mới muốn ở bên cô ấy, cô ấy hi vọng Lâm Thiên thật lòng thích cô ấy, như vậy cô ấy mới có thể ở bên Lâm Thiên.
Nếu muốn hỏi trong lòng cô ấy có Lâm Thiên hay không, thực ra trong lòng cô ấy có Lâm Thiên.
Đối với Tô Bảo Nhi mà nói, Lâm Thiên là người đàn ông duy nhất không giống người thường mà cô ấy gặp được.
Nhưng nếu Lâm Thiên chỉ vì chuyện lần đó mà chịu trách nhiệm, mới muốn ở bên cạnh cô ấy, cô ấy sẽ không tiếp nhận Lâm Thiên.
Cô ấy chỉ muốn nghe “anh yêu em mà không phải “anh muốn chịu trách nhiệm với em.
Cho nên vừa rồi cô ấy nghe Lâm Thiên nói với cô ấy, anh muốn chịu trách nhiệm với em, cô ấy lập tức không nhịn được rơi lệ. “Tô Bảo Nhi!”
Lâm Thiên thấy Tô Bảo Nhi khóc, trái tim như bị người ta bóp chặt.
Lâm Thiên thật sự không đoán ra được tâm tư của Tô Bảo Nhi, anh không biết rốt cuộc là Tô Bảo Nhi đang nghĩ gì.
Đúng lúc này, phía trước có một chiếc xe Bugatti đang chậm rãi lái tới. Chiếc xe Bugatti này có giá trị mấy chục tỷ, trâu bò hơn chiếc xe Lamborghini Aventador của Lâm Thiên gấp bội lần.
Hơn nữa biển số của chiếc xe Bugatti này, không phải là ở thành phố Bảo Thạnh, mà là biển số xe ở tỉnh thành. Xe Bugatti này lái tới đây, thì đột nhiên dừng lại.
Ngay sau đó cửa xe mở ra, một người đàn ông tóc húi cua, dáng người to lớn, mặc áo phông và quần ngụy trang, đi ủng quân dụng ra khỏi vị trí lái. “Em Bảo Nhi!”
Người đàn ông tươi cười đi tới trước mặt Tô Bảo Nhi. “Diệp... Diệp Bảo Long!” Tô Bảo Nhi nhìn thấy người tới, trong đôi mắt xuất hiện khiếp sợ.
Trong nháy mắt, người đàn ông này đã đi tới trước mặt Tô Bảo Nhi. “Diệp Bảo Long, sao anh lại trở về thành phố Bảo Thạnh?” Tô Bảo Nhi kinh ngạc nói. “Bây giờ bộ đội đang nghỉ, anh ở tỉnh lỵ mấy ngày không thú vị, cho nên tới thành phố Bảo Thạnh mấy ngày, thuận tiện đến thăm em nhiều năm không gặp. Diệp Bảo Long cười nói. “Đúng vậy, chúng ta sắp mười năm không gặp. Tô Bảo Nhi gật đầu. “Đúng vậy. Em Bảo Nhi, bây giờ em càng ngày càng xinh đẹp hơn.” Diệp Bảo Long cười nói.
Ngay sau đó, Diệp Bảo Long nhướng mày: “Em Bảo Nhi, đôi mắt em rất đỏ, em đang khóc à? Nói với anh Diệp, người nào bắt nạt em, anh Diệp sẽ xả giận giúp em. “Không... Không!” Tô Bảo Nhi vội vàng lau nước mắt. “Em Bảo Nhi, rõ ràng là em đang khóc.
Diệp Bảo Long vừa nói, vừa nhìn về phía Lâm Thiên. Bởi vì ở xung quanh, chỉ có Lâm Thiên và Hoàng Luân ở phía sau Lâm Thiên. “Nhóc con, là cậu bắt nạt em Bảo Nhi à? Nếu đúng là như vậy, lập tức quỳ xuống xin lỗi em Bảo Nhi đi!” Diệp Bảo
Long dùng giọng điệu ra lệnh nói. “Anh là ai? Khẩu khí lớn thật.” Lâm Thiên cười mỉa nhìn anh ta. “Tôi là ai sao? Ha ha, tôi là Diệp Bảo Long, không biết cậu đã từng nghe nói tới chưa?” Diệp Bảo Long cười ha ha. “Diệp Bảo Long sao? Thật xin lỗi tôi chưa từng nghe qua. Mặc kệ anh là ai, khuyên anh đừng trêu chọc tôi"
Lâm Thiên lạnh giọng nói. “Ha ha! Tên nhóc này, cho dù ở tỉnh thành cũng không có mấy người dám nói chuyện với tôi như vậy, ở thành phố Bảo Thạnh này, thậm chí có người dám nói như vậy, tôi thấy cậu chán sống rồi!”
Diệp Bảo Long vừa nói, vừa tiến lên định nằm lấy áo Lâm Thiên. “Nằm lấy áo tôi sao? Anh chắc chắn anh có thể chịu được hậu quả chứ?" Lâm Thiên nheo mắt lại, nhìn chăm chăm người này.
Hoàng Luân ở phía sau vội vàng mở miệng nói: “Này, sao anh còn dám ra tay? Anh biết anh ấy là ai không? Anh ấy là cháu ngoại của Lê Chí Thành đấy. Hoàng Luân nói thẳng thân phận của Lâm Thiên, muốn dọa đối phương lùi bước. “Cháu ngoại của Lê Chí Thành sao? Ha ha!” Diệp Bảo
Long cười ha ha. “Nếu là Lê Chí Thành, có lẽ tôi còn nể ông ta một xíu, đáng tiếc cậu chỉ là cháu ngoại của ông ta, ở trong mắt tôi, cậu ngay cả một cọng lông cũng không so được." Diệp Bảo Long cười nhìn chằm chằm Lâm Thiên.
Lâm Thiên nghe thấy vậy, lập tức nhướn mày.
Từ khi Lâm Thiên và ông ngoại nhận nhau tới nay, đây là lần đầu tiên Lâm Thiên gặp người sau khi báo tên ông ngoại ra, đối phương vẫn không sợ hãi.
Lúc này Lâm Thiên mơ hồ cảm nhận được, Diệp Bảo Long trước mặt này, chỉ sợ thân thể không đơn giản, thậm chỉ có khả năng trên mình.