Lâm Thiên nghe thấy Khương Hùng Dũng nói như vậy, trên gương mặt anh tràn ngập lửa giận. Trên lôi đài. “Trận đấu kết thúc, mong lập tức dừng tay! Mong lập tức dừng tay.
Bởi vì Lâm Thiên đã mở miệng nhận thua, cho nên trọng tài liên tục kêu ngừng.
Nhưng Hắc Báo không dừng lại, vẫn đang tiếp tục đấm vào đầu Bạch Sa luôn không nhúc nhích, bộ dạng giống như thề phải đẩm Bạch Sa phọt óc mới thôi. “Dừng tay, lại không dừng tay tôi sẽ nổ súng theo quy
Mãi đến khi trọng tài lấy súng lục ra chĩa về phía Hắc định
Bảo, Hắc Báo mới dừng tay. “Nhanh cứu người cho tôi! Cứu người!”
Vẻ mặt Lâm Thiên dữ tợn la to về phía trước.
Thạch Hàn đứng bên cạnh Lâm Thiên nắm chặt tay vang ken két.
Nếu không phải trọng tài lấy súng ra ngăn cản Hắc Bảo, Thạch Hàn đã chuẩn bị lên đài cứu Bạch Sa rồi.
Đội chữa bệnh đợi ở bên cạnh vội vàng tiến lên lôi đài, dùng cảng nâng Bạch Sa xuống, sau đó tiến hành cấp cứu ở hiện trường.
Còn hiện giờ Bạch Sa sống hay chết, Lâm Thiên hoàn toàn không biết. Lâm Thiên chỉ biết rõ một điểm, chỉ sợ Bạch Sa lành ít dữ nhiều.
Trên ghế ngồi xem thi đấu. “Ha ha, thắng! Tôi thắng!” Khương Hùng Dũng hưng phần cười ha ha, bởi vì cuối cùng ông ta cũng thắng Lâm Thiên.
Đối với Khương Hùng Dũng mà nói, ông ta đấu với Lâm Thiên nhiều lần như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên ông ta thắng, đương nhiên là ông ta sẽ sung sướng, vui vẻ, kích động rồi.
Còn thắng ở trước mặt nhiều ông chủ lớn như vậy, ông ta cảm thấy mất mặt ở buổi đấu giá lần trước, bây giờ lấy lại được rồi.
Đảm ông chủ đang xem thi đấu đều bàn tán xôn xao. “Không nghĩ tới võ sĩ của Khương Hùng Dũng lợi hại như vậy, ngay cả chủ tịch Lâm đều đã thua, chủ tịch Lâm phải trả một nghìn bảy trăm năm mươi tỷ. “Chủ tịch Lâm là người phương nào? Một nghìn bảy trăm năm mươi tỷ không phải là trọng điểm, trọng điểm là thua thể diện, người của cậu ấy bị Khương Hùng Dũng đánh gần chết, chuyện này cũng là đánh vào mặt chủ tịch Lâm
Đối với kết quả trận đấu, tất cả mọi người đều thổn thức không thôi.
Chỗ Lâm Thiên. "Khương Hùng Dũng, tôi đã mở miệng nhận thua, ông còn bảo người của ông ra tay, ông có ý gì đây?” Lâm Thiên trừng mắt, gào thét với Khương Hùng Dũng. “Tôi nói này Lâm Thiên, chỉ là một võ sĩ mà thôi, đã chết thì chết rồi, vậy mà cậu còn để ý như thế, cậu đúng là buồn cười.” Khương Hùng Dũng cười nhạo nói. “Võ sĩ cũng là người, mạng của võ sĩ cũng vậy. Đó là mạng người!” Lâm Thiên híp mắt, trong mắt lóe lên ý lạnh. “Tôi đánh chết người của cậu, vậy thì thế nào? Thi đấu quyền anh ngầm không phải là phân thực lực cao thấp sao? Không phục à? Không phục có dũng khí cậu lên đánh bại võ sĩ của tôi đi. Chỉ cần cậu có bản lĩnh đó!” Khương Hùng Dũng hung hãn nói.
Im lặng một lát, Khương Hùng Dũng cười tiếp tục nói: “Đúng rồi Lâm Thiên, tôi phải nói cho cậu biết, cậu càng tức giận thì tôi càng sung sướng, có thể khiến cậu tức thành như vậy, khỏi phải nói tôi sảng khoái cỡ nào, ha ha!"
Nghe thấy tiếng cười chói tai của Lâm Thiên, trong mắt Lâm Thiên lóe lên sát ý, lửa giận khiến Lâm Thiên nắm chặt hai tay, khớp ngón tay vì nắm quá chặt mà trắng bệch. “Lâm Thiên, có phải là cậu rất tức giận hay không? Tức là được rồi! Một nghìn bảy trăm năm mươi tỷ chúng ta đánh cược, nhớ phải trả cho tôi đấy... Ha ha!” Khương Hùng Dũng cười đắc ý nói.
Lâm Thiên không để ý tới Khương Hùng Dũng nữa, mà trực tiếp xoay người.
Thua thì thua, Lâm Thiên không phải người thua không nhận, nhưng mối thù này, Lâm Thiên tuyệt đối sẽ ghi nhớ trong lòng, sau này sẽ trả lại gấp trăm, gấp ngàn lần. “Thạch Hàn, chúng ta đi. Đi xem Bạch Sa thế nào rồi!” Lâm Thiên dẫn theo Thạch Hàn đi tới chỗ đội chữa bệnh dưới lôi đài. Đối với Lâm Thiên mà nói, việc cấp bách hiện giờ là xem Bạch Sa thế nào.
Lúc này Bạch Sa nằm yên trên cảng, toàn thân đều là máu.
Mấy nhân viên y tá đang tiến hành cứu giúp Bạch Sa. "Bác sĩ, tình hình của Bạch Sa thế nào?” Lâm Thiên vội vàng hỏi. “Chủ tịch Lâm, não của người bệnh bị thương nặng, hiện giờ đang lên cơn sốc, trái tim đã ngừng đập, muốn cứu trở về cơ bản là không có hy vọng, chúng tôi chỉ có thể nói là sẽ dốc toàn lực” Một bác sĩ nói. "Khốn nạn!”
Lâm Thiên đá mạnh vào tường bên cạnh, trên gương mặt không thể kìm nén nổi lửa giận.
Trước khi thi đấu, Lâm Thiên đã đồng ý với Bạch Sa, đợi anh ta đánh xong cuộc thi đấu ngày hôm nay, sẽ chuộc anh ta, anh ta không cần phải đánh quyền anh nữa.
Mà bây giờ Bạch Sa lại... “Chủ tịch Lâm, thiết bị cứu chữa ở chỗ chúng tôi hiện giờ có hạn, cho nên bây giờ chúng tôi phải chuyển người bệnh tới bệnh viện cứu chữa, xe cứu thương ở ngoài cửa đã đợi lệnh!” Bác sĩ nói. “Được! Các người phải cứu anh ấy giúp tôi!” Lâm Thiên nghiến răng nói. “Phương diện phí tổn... Bác sĩ hỏi. “Yên tâm, tốn bao nhiêu tiền, đều do mình Lâm Thiên tôi gánh vác." Lâm Thiên nói. “Được được được! Chúng tôi nhất định sẽ gắng sức cứu chữa!" Bác sĩ liên tục gật đầu.
Ngay sau đó, bác sĩ gọi mấy y tá nâng Bạch Sa ra ngoài, chuẩn bị nâng Bạch Sa lên xe cứu thương. “Thạch Hàn, chúng ta cũng đi theo đi.” Lâm Thiên vừa nói, vừa chuẩn bị ra ngoài. “Cậu Thiên, đợi một lát!”
Bỗng nhiên Thạch Hàn giữ chặt lấy tay Lâm Thiên. “Thạch Hàn, anh?” Lâm Thiên xoay người nhìn Thạch Hàn với vẻ nghi ngờ. “Tôi sẽ ra sân, báo thù thay cho Bạch Sa. Trong mắt Thạch Hàn lóe lên sát ý.
Cho dù bọn họ đi theo, cũng không thể tham dự cứu viện, chuyện Thạch Hàn có thể làm là báo thù rửa hận thay Bach Sa. “Nhưng mà... Anh từng thề độc, sẽ không ra sân thi đấu nữa mà.” Lâm Thiên nghiêm túc nói. “Vì báo thù thay Bạch Sa, vì cậu Thiên, vì thu thập tên Khương Hùng Dũng kia, cho dù vi phạm lời thề độc, cùng lắm là bị sét đánh!” Giọng điệu của Thạch Hàn sắc bén, trong đôi mắt lóe lên sát ý.
Sau khi nói xong, Thạch Hàn sải bước đi lên lôi đài. “Lâm Thiên, cậu có ý gì đây? Phải vệ sĩ của cậu ra sân à?” Khương Hùng Dũng thấy vệ sĩ của Lâm Thiên đi lên, ông ta vội vàng mở miệng. “Đúng thế! Tôi còn muốn đấu với ông một trận nữa. Lâm Thiên nghiến răng nghiến lợi nói.
Nếu Thạch Hàn đã đi lên đài, Lâm Thiên cũng không do dự nữa, vậy thì chiến đi. “Ha ha, được lắm!” Khương Hùng Dũng cười nói.
Đối với Khương Hùng Dũng mà nói, không phải ý nghĩ đầu tiên của ông ta là hy vọng vệ sĩ của Lâm Thiên ra sân, sau đó để Hắc Bảo đánh chết vệ sĩ của Lâm Thiên sao?
Hiện giờ vệ sĩ của Lâm Thiên muốn ra sân, chuyện này chẳng phải đang hợp ý của ông ta à? "Oa! Còn đánh tiếp! Vậy mà bọn họ còn đánh một trận nữa!”
Đám ông chủ ở đây thấy Lâm Thiên và Khương Hùng Dũng lại đối đầu, mọi người đều sôi trào hừng hực lần hai.
Đối với đảm ông chủ mà nói, hai nhân vật lớn như Lâm Thiên và Khương Hùng Dũng đối đầu, tuyệt đối là vô cùng đặc sắc, vô cùng đáng xem. “Lâm Thiên, nếu chúng ta lại đánh một trận nữa, không phải là nên thêm chút tiền đặt cược sao? Chúng ta đánh cược ba nghìn năm trăm tỷ, thế nào? Tôi nghĩ Lâm Thiên cậu sẽ dám đánh cược đúng không?” Khương Hùng Dũng cười nói.
Vừa mới thắng một nghìn bảy trăm năm mươi tỷ, tất nhiên là bây giờ Khương Hùng Dũng muốn đánh cược lớn hơn nữa. “Ba nghìn năm trăm tỷ sao? Đương nhiên không thành vấn đề. Chỉ là đánh cược tiền không thú vị lắm, chúng ta lại đặt cược thêm thứ khác, thế nào?” Lâm Thiên híp mắt nói. “Hả? Cậu muốn đánh cược gì?” Khương Hùng Dũng nhìn Lâm Thiên hỏi. “Đánh cược một cánh tay, thế nào? Tôi thua, tôi sẽ chém đứt tay trái, ông thua, ông chém đứt tay trái.” Lâm Thiên nheo mắt nhìn về phía Khương Hùng Dũng. “Cái gì? Đánh cược một cánh tay sao?”
Đám ông chủ ở đây nghe thấy lời Lâm Thiên nói xong, cả đám đều khiếp sợ không thôi. “Muốn đánh cược một cánh tay sao? Đánh cược này cũng quá lớn rồi?" “Đúng vậy, Lâm Thiên là cháu ngoại của Lê Chí Thành, thân phận của cậu ấy tôn quý cỡ nào, vậy mà muốn lấy cánh tay của mình ra đánh cược, đây là bị Khương Hùng Dũng làm cho tức điên rồi đúng không?”
Mọi người tới tham dự buổi đấu quyền anh này là vì giải trí, mọi người cùng lắm là lấy tiền ra chơi đùa, chưa có một ông chủ nào dám nói lấy tay mình ra đặt cược.
Cho nên mọi người mới khiếp sợ như thế, thậm chí là không thể hiểu nổi vì sao Lâm Thiên lại làm vậy.
Sắc mặt Khương Hùng Dũng cũng thay đổi, ông ta không ngờ tới Lâm Thiên lại đề xuất đặt cược như vậy, nói thật, trong lòng ông ta rất không muốn đánh cược như thế. “Sao thế? Khương Hùng Dũng ông không dám đánh cược à?” Lâm Thiên híp mắt lạnh giọng nói. “Thúi lắm! Ông đây không dám sao? Đánh cược thì đánh cược. Cậu là cháu ngoại của Lê Chí Thành, một cánh tay của cậu còn đắt hơn cả tay tôi, dựa vào cái gì tôi không đánh cược. Tôi đồng ý!” Khương Hùng Dũng nghiến răng nói.
Tuy trong lòng Khương Hùng Dũng có chút không tình nguyện, nhưng hiện giờ mọi người đều đang nhìn chằm chằm ông ta đấy.
Hơn nữa ông ta nghĩ lại, Hắc Báo lợi hại như thế, ông ta thật sự nắm chắc thắng lợi trong tay, ông ta dựa vào cái gì không dám đánh cược?
Sau khi Khương Hùng Dũng đồng ý, bầu không khí ở đây lập tức bùng nổ. “Ồ, vậy mà thực sự lấy một tay ra làm đặt cược, quá tàn nhẫn. “Hai bọn họ đầu với nhau vốn đã vô cùng đặc sắc, bây giờ còn lấy cánh tay ra đặt cược, cuộc tranh tài này mới thật sự là điểm nhấn của ngày hôm nay.
Đám ông chủ ở đây đều vô cùng chờ mong cuộc tranh tài này.