Khương Hùng Dũng thấy sắc mặt người đàn ông trung niên mặc âu phục thay đổi, ông ta không dám nói gì thêm. “Tôi sẽ bảo máy xúc rút về!” Khương Hùng Dũng chỉ có thể gật đầu. Ngay sau đó, Khương Hùng Dũng dặn dò người bên cạnh đi gọi máy xúc lái trở về.
Rất nhanh, mười chiếc máy xúc rời khỏi cô nhi viện
Thanh Sơn. “Khương Hùng Dũng, dẫn theo cả người của ông trở về đi! Sau này cũng đừng đánh chủ ý với mảnh đất này nữa. Người đàn ông trung niên mặc âu phục nói. “Tôi... Bây giờ tôi sẽ đi ngay. Tuy trong lòng Khương Hùng Dũng rất không cam lòng, nhưng không có biện pháp nào. "Khoan đã!”
Lâm Thiên lại gọi vương Hùng Dũng. “Nhóc con, cậu muốn làm gì?” Ánh mắt Khương Hùng Dũng u oán nhìn về phía Lâm Thiên. “Ông phá cô nhi viện thành ra như vậy, không cho câu trả lời thỏa đáng đã muốn đi, ông cảm thấy thích hợp không?” Lâm Thiên lạnh giọng nói. “Cậu có ý gì?” Khương Hùng Dũng nhìn chằm chằm Lâm Thiên. “Ý của tôi rất đơn giản, trước khi đi phải bồi thường tiền.” Lâm Thiên lạnh nhạt nói. “Cậu... Sắc mặt Khương Hùng Dũng lập tức trở nên xanh mét.
Hôm nay Khương Hùng Dũng tới đã thề phải phá dỡ cô nhi viện Thanh Sơn, hiện giờ ông ta đã thỏa hiệp, còn nguyện ý rời đi, vậy mà Lâm Thiên còn muốn ông ta bồi thường tiền sao? “Lâm Thiên, tôi đã thỏa hiệp rồi, cậu đừng có mà quá đáng” Khương Hùng Dũng hung dữ nói. “Cái gì mà quá đáng? Phá cô nhi viện thành ra như vậy, đã muốn trực tiếp rời đi, vậy có phải là tôi tìm mấy máy xúc tới phá nhà ông, cũng không cần bồi thường tiền đúng không? Nếu là như vậy, tôi phá dỡ nhà người khác mà không bồi thường, không phải là thế giới này sẽ loạn sao?” “Ông nói xem tôi nói có đúng không, ông này” Lâm Thiên mỉm cười nhìn người đàn ông trung niên mặc âu phục kia. “Đúng vậy! Phá hoại tài sản của người khác, theo lý nên bồi thường”
Người đàn ông trung niên mặc âu phục chỉ có thể gượng cười gật đầu, nếu ông ta nói không đúng, như vậy ông ta sẽ gặp vấn đề vô cùng nghiêm trọng.
Ngay sau đó, người đàn ông trung niên mặc âu phục nhìn Khương Hùng Dũng nói: “Khương Hùng Dũng, làm hư hại tài sản của người khác, nên bồi thường theo giá
Cho dù Khương Hùng Dũng rất không cam lòng, đều không nguyện ý, nhưng chỉ có thể nói một chữ. “Được!”
Lâm Thiên quay đầu nhìn thoáng qua cô nhi viện Thanh Sơn, sau đó nói: “Như vậy đi, ông bồi thường mười bảy tỷ rưỡi là được." “Lâm Thiên cậu... Bắp thịt trên mặt Khương Hùng
Dũng co giật.
Ông ta chỉ hủy một tầng trong căn nhà ba tầng mà thôi, cho dù sửa mới lại, ba tỷ rưỡi là đủ rồi, Lâm Thiên lại đòi ông ta mười bảy tỷ rưỡi.
Nhưng Khương Hùng Dũng nhìn người đàn ông trung niên ở bên cạnh mình xong, chỉ có thể lấy chi phiếu ra, lúc này viết một tờ chi phiếu mười bảy tỷ rưỡi.
Đối với Khương Hùng Dũng mà nói, mười bảy tỷ rưỡi này không đáng là gì, nhưng trong buổi đấu giá lần trước,
Lâm Thiên đã bẫy hết vốn lưu động của ông ta, hiện giờ mười bảy tỷ rưỡi là một con số không ít đối với ông ta.
Càng quan trọng hơn là, đây không riêng gì vấn đề tiền bạc, còn là vấn đề về mặt mũi! “Cầm lấy!”
Khương Hùng Dũng viết chi phiếu xong, lập tức ném tờ chi phiếu này xuống đất, sau đó xoay người rời đi. Những người mà Khương Hùng Dũng dẫn tới cũng nhao nhao bắt đầu rời đi theo, bao gồm mười chiếc máy xúc kia, cũng rút lui theo. “Cậu Lâm Thiên có dũng có mưu, như vậy sau này nhất định sẽ thành người tài, tôi còn có việc, xin phép đi trước. Sau khi người đàn ông trung niên mặc âu phục nói xong, cũng xoay người rời đi. “Không tiền." Lâm Thiên cười đáp lại một câu, không kiêu ngạo không siểm nịnh.
Ngay sau đó, Lâm Thiên tiến lên nhặt chi phiếu mười bảy tỷ rưỡi, đi về phía viện trưởng và Chung Huyền Anh.
Lúc này viện trưởng và Chung Huyền Anh đều vô cùng kích động. Lâm Thiên đi tới trước mặt hai người xong, hai bọn họ lại càng kích động liên tục nói cảm ơn. “Cậu Lâm, thật sự là cảm ơn cậu rồi. Viện trưởng kích động nói. “Đúng vậy anh Lâm, anh thật sự quá lợi hại rồi, vậy mà có thể khiến Khương Hùng Dũng cúi đầu. Anh đúng là đại anh hùng” Gương mặt Chung Huyền Anh sùng bái nói. “Cái gì mà đại anh hùng, tôi chỉ là một nhân vật nhỏ bé bình thường thôi. Lâm Thiên cười nói.
Ngay sau đó, Lâm Thiên đưa chi phiếu trong tay cho viện trưởng. “Viện trưởng, chi phiếu mười bảy tỷ rưỡi này, bà cầm lấy đi. “Cậu Lâm, đây là cậu lấy được, sao chúng tôi có thể cầm số tiền này?” Viện trưởng vội vàng xua tay. “Viện trưởng, bà thấy tôi là người thiếu chút tiền đó sao? Hơn nữa khoản tiền này, vốn là bồi thường cho cô nhi viện Thanh Sơn.” Lâm Thiên nói.
Ngay sau đó, Lâm Thiên nhét chi phiếu vào trong tay viện trưởng.
Chung Huyền Anh nhìn thoáng qua một nghìn vệ sĩ của công ty vệ sĩ Tỉnh Xuyên, sau đó hỏi Lâm Thiên: “Anh Lâm, tôi cả gan hỏi một câu, anh... Rốt cuộc anh là ai?"
Chung Huyền Anh thấy Lâm Thiên có thể tùy tiện gọi nhiều người tới như vậy, còn ép Khương Hùng Dũng phải cúi đầu thỏa hiệp, cô ấy rất tò mò Lâm Thiên là ai. “Tôi là chủ tịch công ty chi nhánh của tập đoàn Tỉnh Xuyên ở thành phố Bảo Thạnh.” Lâm Thiên cười khẽ nói. “Chủ tịch của Tỉnh Xuyên sao?” Chung Huyền Anh và viện trưởng đều ngây ra một lúc.
Ở trong mắt bọn họ, Tỉnh Xuyên là công ty lớn tập đoàn lớn trâu bò cỡ nào.
Ở trong mắt bọn họ, chủ tịch Tỉnh Xuyên là nhân vật trâu bò cỡ nào. “Anh Lâm, ngày đó gặp anh ở bệnh viện, tôi nằm mơ cũng không nghĩ tới, anh lại là nhân vật lợi hại như vậy. Chung Huyền Anh ngơ ngác nói. “Chúng ta vẫn nên nói chuyện về cô nhi viện đi, cô nhi viện bị bọn họ phá thành ra như vậy, mọi người định tính thế nào. Lâm Thiên nói. “Tầng chính đã thành phế tích, hơn nữa cô nhi viện Thanh Sơn đã xây dựng hai mươi năm, các thiết bị đã sớm cũ nát, thậm chí rất nhiều thiết bị đã không thể sử dụng. “Thay vì tiêu tiền xây dựng lầu chính, ý nghĩ của tôi là, không bằng trực tiếp xây cô nhi viện mới, cho bọn nhỏ một nơi có điều kiện và hoàn cảnh tốt hơn, mười bảy tỷ rưỡi này đã đủ rồi.” Viện trưởng nói. “Tôi đồng ý. Lâm Thiên gật đầu.
Ngay sau đó, trong đầu Lâm Thiên lóe lên ánh sáng. “Trái lại tôi có một ý.” Lâm Thiên nói. “Anh Lâm cứ nói.” Viện trưởng và Chung Huyền Anh đều nhìn Lâm Thiên. “Nếu muốn sửa mới, tập đoàn Tỉnh Xuyên tôi sẽ hỗ trợ chọn chỗ ở mới, ở nơi đó xây một cô nhi viện lớn hơn nữa. Mọi chi phí sẽ do chúng tôi trả, mảnh đất hiện giờ sẽ giao cho Tỉnh Xuyên chúng tôi, thế nào?” Lâm Thiên nói.
Ý nghĩ này của Lâm Thiên, tuyệt đối có lợi cho hai bên.
Thứ nhất, cô nhi viện Thanh Sơn có thể không bỏ một đồng, miễn phí nhận được một cô nhi viện lớn hơn tốt hơn. Thứ hai, Tỉnh Xuyên có năng lực đạt được mảnh đất cô nhi viện hiện giờ, lấy để khai phá một bất động sản mới. “Cậu Lâm, mảnh đất này tôi giao luôn cho cậu là được, lần trước cậu cho chúng tôi mười bảy tỷ rưỡi, bây giờ lại giúp chúng tôi lấy được mười bảy tỷ rưỡi từ tay Khương Hùng Dũng, những số tiền này, dư dả để mua mảnh đất mới.” Viện trưởng nói.
Im lặng một lát, viện trưởng tiếp tục nói: “Còn việc xây cô nhi viện mới, chúng tôi lấy một nửa từ trong ba mươi lắm tỷ này là được rồi, đâu thể để cậu tiêu tiền?”
Cô nhi viện Thanh Sơn đã nhận được ba mươi lăm tỷ từ chỗ Lâm Thiên, viện trưởng đầu thể không biết xấu hổ lại bảo Lâm Thiên xây cho bọn họ một cô nhi viện mới được? Lâm Thiên xua tay: “Nói lời phải giữ lời, ngay từ đầu mười bảy tỷ rưỡi là tôi quyên góp, mười bảy tỷ rưỡi vừa rồi, là Khương Hùng Dũng bồi thường cho cô nhi viện.
Lâm Thiên tiếp tục nói: “Nếu tôi muốn mua mảnh đất này, ch chắn sẽ không để cô nhi viện chịu xíu thiệt thòi nào, mọi chuyện cứ định như vậy đi, chuyện xây cô nhi viện mới, sau khi tôi trở về sẽ sắp xếp." Lâm Thiên nói. “Vậy... Vậy tôi cảm ơn cậu Lâm, đại ân đại đức của cậu Lâm, cô nhi viện Thanh Sơn chúng tôi khó mà trả hết được. Viện trưởng cúi người chào Lâm Thiên.
Chung Huyền Anh cũng cúi người chào theo.
Bên kia, trong nhà của Mai Tường Vân.
Sau khi Mai Tường Vân bị trói trở về, vẫn luôn bị nhốt ở trong phòng. Mai Tường Vân rất muốn ra ngoài, nhưng cửa số là cửa sổ phòng trộm, cửa cũng bị khóa trái, cô ấy chỉ có thể lo lắng đi tới đi lui trong phòng. “Hy vọng viện trưởng, Huyền Anh, còn có bọn nhỏ không sao.” Hai tay của Mai Tường Vân nằm chặt, vô cùng khẩn trương, vô cùng lo lắng.
Hiện giờ Mai Tường Vân đã không quan tâm cô nhi viện còn giữ được hay không, bởi vì cô ấy biết, Khương Hùng Dũng muốn cưỡng chế phá dỡ, cô nhi viện chắc chắn sẽ không còn, hiện giờ cô ấy chỉ hy vọng viện trưởng,
Chung Huyền Anh và đảm nhỏ bình yên vô sự. Đúng lúc này, bỗng nhiên cửa phòng được mở ra, ông nội của Mai Tường Vân đi vào “Tường Vân, nói cho cháu một tin tốt, cô nhi viện
Thanh Sơn xem như được bảo vệ rồi.” Ông nội của Mai
Tường Vân nói. “Thật vậy sao?” Mai Tường Vân nghe thấy tin này xong, vừa mừng vừa sợ “Cụ thể là có chuyện gì xảy ra, cháu đi hỏi bạn cháu ở cô nhi viện sẽ biết." Ông nội của Mai Tường Vân nói. “Ý của ông là, bây giờ cháu có thể ra ngoài sao?” Mai Tường Vân vui vẻ nói. “Đúng thế.” Ông nội cô ấy gật đầu. “Vậy cháu đi đây!”
Mai Tường Vân vội vàng đi ra ngoài, cô ấy rất muốn đi xem tình hình ở cô nhi viện hiện giờ thế nào.
Cô ấy càng muốn biết, đối mặt với nanh vuốt của Khương Hùng Dũng, sao cô nhi viện Thanh Sơn có thể tránh được một kiếp.