Cực Phẩm Ác Nam

Chương 7



Gió đêm cuối thu lạnh lẽo thổi qua cáckhu nhà cao chọc trời, phát ra tiếng vi vu. Nhưng tại khu nhà khách sạnnăm sao cao cấp, khu yến hội sáng rọi, y hương tấn ảnh, châu quang bảokhí, không có cảm giác lạnh chút nào. ([N] Ta không hiểu lắm, đành phải để y nguyên. )Đây là buổi tiệc mừng thọ do Lạc thị xínghiệp chủ tịch Lạc Hoằng Viễn mời. Tại hội trường, nếu như không phảilà tri thương phú cổ, cũng là danh lưu chính giới. Đồng dạng, có thể làm bạn bên người họ tranh kì đấu diễm nữ nhân, trừ danh viện thiên kim,chỉ có hồng tinh người mẫu.

Đến thủy tinh chói sáng, đồ ăn đắt tiền, làm cho cả yến hội có vẻ sinh huy, tựa như vương quốc mộng ảo.

” Mộ Thiên, làm sao bây giờ? Em thựckhẩn trương!” Tống Thanh Linh thừa dịp không có ai, ngẩng đầu nói nhỏvới Lạc Mộ Thiên. Bởi vì hắn nhẹ nhành nói câu ‘Có khổ đồng hưởng, gặpnạn đồng đương’, ([N] Nếu hiểu sơ có lẽ là Có khổ cùng chịu, có nạn cùng gánh, như câu Có phúc cùng hưởng có nạn cùng chịu như bên Vn ta vậy.) cho nên nàng đành phải ôm chặt tay hắn, cùng hắn chiêu đãi phần lớn các tân khách.

Trên người Tống Thanh Linh là bộ lễ phục ti trù chế ngân bạch duệ, do Lạc Mộ Thiên tự mình chọn lựa, thiết kếđơn giản mà tao nhã, bó sát toán thân, hiển lộ lấy từng đường cong nhumỹ.

Giờ phút này nàng uyển tựa như tiên tửHằng Nga, thanh linh tao nhã, nghi thái xuất sắc hấp dẫn phần đông ánhmắt ái mộ. Nhưng hiển nhiên là do quá căng thẳng, chủ nhân không phátgiác ra vẻ đẹp mỹ miều của bản thân.

” Vì sao mọi người đều nhìn em? Có phải do quần áo không?Hay là tóc rối? Em……” Nàng cảm giác có gì đó không đúng.

” Không có việc gì–” Gương mặt luôncười, thân thiện chào hỏi-Lạc Mộ Thiên, cậnhanh nhẹn nắm chặt cái tay bé nhỏ, ngăn cản nó hành động lỗ mãng. Nhìn từng tân khách đang đi tói,môi hắn hơi nhô, nở nụ cười hân hoan, nhưng miệng lại nhẹ giọng nhắc nhở nàng:” Cười!”

Một khẩu lệnh, Tống Thanh Linh nhanhchóng thực hiện động tác. Gương mặt lập tức xuất hiện nụ cời tươi sángnhư ánh mặt trời, khiến nam tử gần đó trong nháy mắt hoảng hốt.

Lạc Mộ Thiên đột cảm thấy không vui, ([T] Nà na~ Anh đã ghen~ ) nhưng khuôn mặt tuấn tú lại y nhiên mang cười, hàn huyên:” Hà đạithiếu, đã lâu không thấy……” Thân mình hơi nhếch lên trước, hữu hiệu cắtđứt tầm nhìn của đối phương.

Tống Thanh Linh mở cái miệng nhỏ, uốngmột ít rượu hương cam thuần, quan sát Lạc Mộ Thiên sử dụng kỹ xảo xãgiao hoàn mỹ, tao nhã đố đáp với người khác, không khỏi có chút mê muội.

Rất khó tưởng tượng, người ghét xã giaonhư hắn, nhưng ở nơi danh lưu hội họp-hỉ yến như thế này, hắn vẫn ynhiên là hạc trong bầy gà, phong thái đế vương không tể nào che dấuđược.

Chờ hắn chấm dứt cuộc nói chuyện, hắnđem nàng rời đi, cúi đầu thấp giọng:” Đừng lo lắng, em đẹp lắm. Bọn họnhìn em, là vì em đẹp khiến người ta phải lóa mắt. Em chẳng có chỗ nàokhông ổn cả.”

” Anh nói dối!” Tống Thanh Linh mớikhông tin! Trong cái hội trường hào hoa này, thiên tiên không thiếu, mỹnữ như vân, làm nàng thấy hoa cả mắt. Ở cùng với mấy vị tuyệt sắc giainhân này, nàng tự nhận bản thân giống con sửu tiểu áp. Nếu không phảivì, nàng không thích coi trọng bề ngoài, bằng không nàng đã sớm đào mộtcái hố để trốn đâu!

Hắn chậm lại cước bộ, đôi mắt mang ýcười tinh tế dò xét nàng, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn càng trở nên hồngnhuận. Tuấn mi khẽ nhếch:” Muốn ta thề sao?”

” Nga…… Không cần.” Dưới ánh mắt củahắn, nàng có chút ngượng ngùng, khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp mờ ảo. Đêmnay, nàng được nghe rất nhiếu người ca ngợi, nhưng cũng không có cảmgiác gì. Chỉ riêng Mộ Thiên, một lời nói đơn giản mà khiến nàng thật vui vẻ.

” Ngoan, thoải mái một chút!” Hắn nhẹ nhàng xoa bóp bả vai, giúp nàng thoải mái, rồi mới tiếp tục đi chào hỏi tân khách.

Đêm nay hai người bọn họ là chủ nhân, tự nhiên phải có trách nhiệm chiêu đãi tân khách.

Phần đông khách khứa cứ nghĩ hắn ứng xửchu toàn như cá trong nước, ung dung tự tại, kỳ thật hắn cảm thấy phiềncực kỳ. Chẳng qua…… Hôm nay là ngoại lệ, tay ôm Tống Thanh Linh eo nhỏtăng thêm chút lực đạo khiến cho khuôn nhỏ nhắn ngẩng len, nhíu mi tựhỏi. Lạc Mộ Thiên mỉm cười nhìn nàng, lắc đầu không nói gì.

Đôi mắt trng suốt đầy mê hoặc. Không có việc gì thì ổn!

Bởi vì có nàng làm bạn, mọi thứ đều trở nên dễ dàng! Lạc Mộ Thiên vui vẻ nghĩ.

Lần đầu tham gia dạ yến hào môn, hơn nữa phải chịu ánh mắt tham lam của phần đông nam giới, lại được nghe nhiềulời ca ngợi, khiến cho cảm xúc Giang Kì thăng cao, cho đến khi—

” Đó chẳng phải là Hào Kinh tập đoànTổng tài Lạc Mộ Thiên? Hắn ta vốn dĩ không phải là không thích thamgia…… Di, vị thiên tiên tú nhã xuất trần, mỹ nhân khó gặp đứng bên cạnhlà ai vậy? Như thế nào chưa thấy bao giờ?”

Giang Kì tò mò nhìn theo mọi người……

Tống Thanh Linh? Mắt Giang Kì thiếu chút nữa rơi xuống, sao có thể?

Cho đến khi nàng nhìn rõ Tống Thanh Linh là người bạn bên cạnh anh tuấn trác tuyệt Lạc Mộ Thiên thì nàng như bị hất cả bát nước lạnh vào người, nhất thời tâm thần đại loạn.

Con bé đó sao xứng xuất hiện ở trongnày…… A, Giang Kì nhớ tới lời Nhạc Hiểu Thần. Tống Thanh Linh làcon nuôi Lạc Hoằng Viễn! Chính là……

Đứng bên cạnh Lạc Mộ Thiên- một kiệtxuất nam tử cũng phải là một mỹ nữ như nàng, Giang Kì mới đúng. Mà không phải Tống Thanh Linh, cái loại người ngoại trừ ầu óc, chỉ là một kẻ vôdụng! Con bé đó àm sao xứng được anh ta chiếu cố, mỉm cười tiếp đón?

Không đúng, không nên là thế này! Đố hỏa càng vượng, Giang Kì hung hăng hít sâu, ý muốn làm dịu cơn giận. Nhưngchẳng giảm bớt, nó càng cháy mạnh mẽ.

Phần eo truyền đến một nỗi đau đớn kéohồi lý trí nàng, Giang Kì quay đầu hỏi Ngô lão, mạnh mẽ nở nụ cười đẹp,gắt giọng:” Ngô lão, ngài thật xấu, niết mạnh như thế, hại toàn thânngười ta đầy ứ thanh.”

” Tiểu bảo bối, ta đương nhiên không xáđể người em đầy ứ thanh, chẳng qua…… Ta nhớ, em chẳng phải thường giụcta ‘lại dùng lực một chút’……” Ngô lão ái muội ám chỉ, nụ cười dâm uếdưới đèn thủy tinh càng ghê tợn.

” Ngô lão……” Nàng cố nhẫn cảm giác ghêtởm, thân thể mềm mại mê người dán vào lão, vặn vẹo.” Sao có thể ở đâymà…… Anh, phôi tử!”

” Ta còn có thể càng phôi!”

Ngô lão bị nàng cọ xát khiến cả ngườilửa nóng, dâm hưng đại phát, lên tiếng cười to. Tiếng cười cuồng phóngkhiến mọi người ghé mắt vào nhìn. Lão vội thu liếm, mang theo Giang Kìxinh đẹp đông chuyển tây nhiễu, đột chợt lóe, biến mất tại một góc nàođó……

Ba’ một tiếng, đèn bật mở, lập tức nhìn ra đây là căn phòng chuyên để chứa vật dụng lặt vặt.

” Ngô lão…… Ngô……” Giang Kì mới mởmiệng, môi anh đào hồng diễm đã bị ngô lão che kín. Năm ngón tay to béolập tức đè lên bộ ngực ngạo nhân. Sắc lão nhân này! Nàng lập tức hiểuđược mục đích của lão.

Đêm nay, Giang Kì mặc bộ lễ phục lộ vai, được thiết kế bó sát vào thân mình khiến từng đường cong mê người lộrõ, nhưng cũng chính vì thế mà chẳng dám ăn chút gì. Hơn nữa, cũng thậtphương tiện cho sắc lão nhân này.

” Nhanh lên, tiểu bảo bối của ta!” Ngô lão thúc giục, nhanh chóng rút bỏ dây lựng, lão không chờ kịp nữa rồi.

Giang Kì ngồi trên bàn nhỏ, cắn môi. Lão ta là người mà đêm nay nàng phải phục vụ, nàng không có lựa chọn nào khác.

Tay nâng cao làn váy dài chấm đất, hai chân mở rộng, cái đùi trắng nõn cùng bộ vị nữa tính lập tức hiện rõ trước mắt lão.

Sắc mặt trướng hồng, lão nhanh chóng kéo quần xuống, hai tay nhanh chóng níu chặt lấy hai đùi trắng.

” Đừng vội— Úc!” Bất chấp lời nàng, hạbộ đâm mạnh, nam tính dục ọng cương cứng, mạnh mẽ đưa vào cơ thể. Nhưcon dã thú cuồng mãnh, vô tình trừu đưa……

Hai tay Giang Kì nắm chặt thành bàn, đầu hơi ngửa ra phía sau, mí mắt nhắm chặt, tưởng kẻ đang ra sức luật độngtrên người nàng là Lạc Mộ Thiên cao lớn, tuấn mỹ. Hai chân tự động qấnchặt eo lão, miệng không tự chủ được mà cất tiếng rên rỉ.

Tiếng rên dường như càng kích thích lão hưng phấn, hai tay nắm lấy hai đầu ngực, gia tăng tốc độ, dũng mãnh tiến lên……

” A…… Mạnh chút nữa…… Nga……” Đôi tay mềm nhũn vòng quanh cổ lão, đồn bộ (Ngực ) mềm mại dán sát, phối hợp tiến lên.

Căn phòng bé nhỏ nhanh chóng tràn ngập tiếng thở dốc, cũng tiếng rên rỉ dâm uế……

” Ông trời, đây chuyện gì? Cái sắc lão nhân sao không biết tiết chế một chút?”

” Nhỏ giọng chút, nếu bị nghe thấy sẽ không hay đâu!”

” Sợ cái gì! Ngô Phó tổng của ‘Minh lệchâu báo’ vốn nổi danh lão sắc quỷ. Nghe nói tháng trước đi phiêu kỹ([T] Khụ, đi chơi g** ) bị cổng sát tóm được. Phải bỏ một đống tiền lớnmới thoát được, thật quá mất mặt! Chẳng qua, hôm nay khẩu vị lão cũngtốt. Nữ nhân kia kiều mỵ nga~ Ai, đứng cạnh lão sắc quỷ, quả thật như‘Đóa hoa lài cắm bãi cứt trâu’, nàng là ai?”

Tống Thanh Linh đi theo Lạc Mộ Thiên bồi hắn xã giao, đang lúc nhàm chán, ta nghe tiếng thì thầm, tò mò nhìntheo hướng đó…… Trời ạ, là nàng!? Giang Kì!

” Thanh Linh?” Lạc Mộ Thiên thấp giọnghỏi. Hắn tuy đang nói chuyện cùng người khác, nhưng cảm thấy nhân tạiđàm tiếu, chính là cảm thấyThanh Linh có cử động khác thườnng, hắn lậptức phát hiện, bởi vì hắn thật sự rất quan tâm đến nàng.

” Không có việc gì, anh không cần lo!” Tống Thanh Linh đè nén cảm giác kinh ngạc, nàng cố nở nụ cười trấn an……

Lạc Mộ Thiên sủng nịch niết má nàng, tiếp tục đàm tiếu phong sinh.

” Đó là ‘Thiên Vũ người mẫu kinh kỉ Công ty’, là người có lực ảnh hưởng lớn nhất hiện giờ……”

” Đã là người mới, đáng lẽ phải chútrọng hình tượng một chút chứ? Thế mà cả người dính chặt lấy lão sắcnhân ấy, để mặc lão ăn đậu hủ? Quả thực mất mặt, tôi không thể nhìn được nữa.”

” Ai nha, nếu thế thì cô vẫn chưa biếtrồi.” Tiếng nói càng nhỏ dần.” Nhe nói, Thiên Vũ căn bản là một Công ty‘treo đầu dê, bán thịt chó’ mà thôi! Luôn lợi dụng mơ ước làm sao của cô gái trẻ, thu hút nhiều mỹ nữ. Cho trải qua nhiều đợt huấn luyện, rồitreo bảng giá, cung cấp cho những người có nhu cầu đặc thù sử dụng.Nhưng Công ty vì chiêu đãi sinh ý, cũng thường thuê người từ Thiên Vũ!”

” Di, Thiên Vũ là nơi môi giới? Những minh tinh cùng người mẫu, không phải tất cả đều thật sao?”

” Cao cấp mới có thể tham gia, còn lại thì chỉ là kỹ nữ cao cấp mà thôi.”

” Mặc kệ như thế nào, tất cả đều là kĩ nữ! Nhưng mấy cô gái xinh đẹp này chịu nguyện như thế sao?”

” Không biết, tôi thấy đó cũng là chuyện vớ vẩn, nhưng…… Cô nhìn cô nàng kia, không phải cũng thật miễn cưỡng sao?”

” Không có! Tôi nhìn không ra.”

” Thì chắc không phải. Mà chẳng biếtnữa, tôi nghĩ nếu không phải là kiếp sống nơi sân khấu hấp dẫn, thì chắc cũng là vì tiền. Trừ ấy cái này ra, tôi thật sự không nghĩ ra được còncó lý do gì……”

Tống Thanh Linh đột nhiên cảm thấy chóng mặt, vì sao lại thế? Một người kiêu ngạo như Giang Kì sao lâij chỉ vìvinh hoa mà không tiếc bán đứng bản thân? Mọi khi nhìn nàng, cũng khôngtúng thiếu đến mức đó ak!

” Thanh Linh, em làm sao vậy?” Lạc MộThiên lập tức ôm chặt lấy thân thể yếu đuối, nhín nàng chằm chằm, khônggiấu được lo lắng.” Có phải là thân thể không thoải mái? Sắc mặt táinhợt! Anh đưa em về nhà nghỉ ngơi……”

” Không cần, em mệt một chút mà thôi!Vừa rồi lại uống một ly cocktail nên…… Anh đưa em tới chỗ ghế sofa nghỉngơi một chút là được rồi.” Tống Tanh Linh níu tay áo hắn, yêu cầu. Thật vất vả mới thuyết phục được hắn chủ trì thọ yến, nếu bây giờ để hắn đưa nàng về nhà, thì ấy tân khách này ai lo?

” Không sao?” Hắn nghĩ thấy không ổn.Thấy nàng gật đầu khẳng định, hắn thở dài. Đưa nàng ngồi lên ghế sofa:”Được rồi, ngồi ở đây một chút, nếu không thoải mái. Anh sẽ nói với nhânviên khách sạn dọn phòng cho em nghỉ ngơi.”

” Ân, đừng lo lắng, em ngồi ở đây một lát là tốt rồi.Anh cứ đi tiếp chuyện với người khác đi!”

Lại liếc mắt nhìn nàng, Lạc Mộ Thiên rốt cục ly khai. Dù sao để nàng ngồi tại tại đây, hắn liếc mắt cũng có thể nhìn thấy.

” Yêu, này chẳng phải là vị nữ sinh đạthọc bổng-Tống Thanh Linh sao chứ? Như thế nào, đêm nay không cần làmthêm sao?” Miệng lưỡi đầy ý khinh miệt, miệng đầy mùi rượu, cùng đôi mắt đầy đố ý, Giang Kì xuất hiện.

Nhắm mắt ngồi nghỉ ngơi, Tống Thanh Linh nghe tiếng mở mắt. Trực giác đứng dậy, nhìn thẳng Giang Kì khí thế hung hăng, chắc chắn cô ta không phải là ‘Tha hương ngộ cố tri’- Nhận ngườiquen rồi.

Tầm mắt tại đảo qua cách ăn mặt đầy cao nhã, tinh trí của Tống Thanh Linh sau, đố ý trong lòng Giang Kì càng thâm.

Trang phục trên người Tống Thanh Linh là tác phẩm do vị thiết kế thời trang hàng đầy thế giới Norman làm ra.

” Norman phục sức” có thể nói là nổitiếng trong nổi tiếng. Nhà thết kế Norman mỗi tác phẩm chỉ làm một bộ,giá cả đương nhiên không thể bàn cãi, dù có tiền cũng khó mà có được. Mà trang sức trên người nàng, có giá trị liên thành.

Tống ThanhLinh đối mấy cái thứ này không có gì hứng, nên không rõ giá trị của nó.Nhưng Giang Kì lại thích diện, hơn nữa vì ‘công tác’, nên ất rõ vềchúng. Khó trách, ánh mắt của nàng giờ có thể nói là đang phun lửa kia!

Như thế nào? Ô nha biến thành phượnghoàng là cũng không thèm nhận thức người quen sao, bạn Tống Thanh Linh?” Giang Kì bước đi loạng choạng tới gần Thanh Linh. Ghen tỵ cùng bất mãnvới bản thân, Giang Kì lựa chọn nàng làm đối tượng để phát tiết, dù saonàng vốn không coi Tống Thanh Linh cái loại người thấp kém này để vàomắt.

” Oa, thành quả thực phong phú! Một đứacon gái chẳng có danh phận, thế nhưng lại có trang sức rực rỡ tham dựyến hội giới thượng lưu, có nguyên nhân gì đây? Tống đồng học.” Lông myGiang Kì xinh đẹp chớp cao:” Nói thực đi, đối tượng mày đang ‘làm việc’là Lạc lão gia, hay là Lạc Mộ Thiên?”

Lời nói thô lỗ nhưng khong hề che giấu ghen tỵ.

Bằng cái gì mà Tống Thanh Linh có thểhưởng thụ loại phú quý ‘Đại hộ’ Lạc gia? Mà người có điều kiện gấp trămlần nó như mình lại phải chịu đựng lão sắc quỷ đáng khinh này?

Đố hận làm mờ mắt Giang Kì, không thểcảm nhận được vẻ đẹp của Tống Thanh Linh, luôn nghĩ mình cao hơn TốngThanh Linh, chỉ thầm oán hận vận mệnh bất công.

Tuy nhiên nghe không rõ Giang Kì ám chỉ‘công việc’ gì, nhưng cảm nhận được địch ý cùng khinh thường lại thậpphần rõ ràng. Cũng bởi vậy làm Tống Thanh Linh nhíu hai hàng my. Nàng tự nhận bản thân không phải ‘Vạn nhân mê’, nhưng từ nhỏ đến lớn, tỏ ramãnh liệt địch ý như thế, Giang Kì là người đầu tiên.

” Tôi không biết ‘công việc’ mà cô ámchỉ là gì, nhưng nếu cô muốn biết vì sao tôi lại có thể ở đây, thì câutrả lời là: Chủ nhân bữa tiệc mừng thj năm nay là cha nuôi tôi!”

” Cha nuôi?” Giang Kì hừ lạnh, vẻ mặt‘Nói chuyện đùa’ nhìn nàng:” Đừng diễn kịch ‘Cha nuôi và con gái’ trướcmặt tôi, cô tưởng Giang kì toi là trả lên 3 hay sao chứ? Có loại ‘chanuôi’ nào mà lại cho ‘con gái nuôi’ xuyên kim đái ngọc, trở thành thiênkim hào môn, thậm chí còn được cung kính vô hạn?”. Nàng căn bản khôngtin Tống Thanh Linh chỉ đơn thuần là con gái nuôi Lạc Hoằng Viễn.

” Giang Kì……”. Tống Thanh Linh vì câunói đầy ái muội của nàng mà kinh ngạc. Khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thờitrướng hồng, tức giận không nói nên lời. Giang Kì dám ám chỉ nàng dùngthân thể để trao đổi lấy cuộc sống vật chất!?

” Như thế nào, bị tôi nói trúng, xấu hổquá thành giận ak?” Liếc mắt khinh miệt Tống Thanh Linh, lại cảm thándáng người nàng thật đẹp, nhưng vì say rượu Giang Kì lại mở miệng khingmiệt:” Tôi thấy, ưu điểm duy nhất của cô, chính là tuổi trẻ mà thôi.Nghe nói, mấy lão nhân có tiền, thường thích mấy cô gái trẻ để ‘kiểmchứng’ ‘bảo đao’ của mình. Cho nên……”

” Cho nên cô mau chóng trở về phục vụNgô lão, đừng làm cho lão nhân gia tìm không thấy, Giang Kì!” Một giọngnam nghiêm lệ ngăn chặn Giang Kì nói thêm bất kỳ ngôn từ thô lỗ phóngtứ.

Hai nàng đồng thời quay đầu lại—

” Thiên Vũ—” Giang Kì thất sắc nhìn vả mặt La Thiên Vũ khí giận.

Giang Kì đã phạm phải điều tối kỵ trong‘Công tác’, hắn không nghĩ nàng chẳng biết trời cao đất rộng mà chạy tới trêu chọc nữ chủ nhân yến hội! Khóe mắt liếc nhìn đến góc một hộitrường: ánh mắt Lạc Mộ Thiên đầy âm chí, La Thiên Vũ giận đến mức hậnkhông thể lập tức cho Giang Kì một cái tát.

Lăn lộn nhiều năm trong thương giới, LaThiên Vũ biết rõ Lạc Mộ Thiên có ảnh hưởng lớn thế nào. Càn biết khi đắc tội hắn, thủ đoạn trả thù có bao nhiêu tàn khốc vô tình.

” Thực xin lỗi, Tống tiểu thư!” La Thiên Vũ khái thanh, cô gái trước mặt đương nhiên dễ nói chuyện hơn nhiều sovới Lạc Mộ Thiên. Hắn lập tức quyết định thừa dịp Lạc Mộ Thiên chưa đếngần, phải giải quyết mọi chuyện:” Giang Kì là nghệ nhân mới vào nghề,hơn nữa lúc nãy lại uống nhiều rượu. Nên có điều gì thất lễ với tiểuthư, xin đừng để ý. Tôi thay cô ấy giải thích.”

Hắn cúi đầu 90 độ với Tống Thanh Linh:”Nể mặt tôi, chuyện Giang Kì thất lễ, Tống tiểu thư không cần để ý.” Hắnnhìn sang Giang Kì nháy mắt:” Giang Kì, mau giải thích.”

Giang Kì cắn môi, không muốn động đậy. Nàng ta vốn là người cao cao tại thượng, sao lại phải cúi đầu trước Tống Thanh Linh?

” Ách, tính……” Tống Thanh Linh không nghĩ bị người ta nói thành ỷ thế khinh người, cũng không muốn làm bạn học nan kham.

” Giang Kì?” Ánh mắt lãnh lệ của La Thiên Vũ âm thầm nhìn Giang Kì.

Muốn Giang Kì xin lỗi cũng không phải là thật, chủ ý chỉ là diễn cho Lạc Mộ Thiên xem.

Tuy Giang Kì không thích, nhưng cũng không dám chần chờ, dù vậy không cam lòng nói ra.

” Thanh Linh……” Lạc Mộ Thiên vội vàng đi tới, lập tức nhìn thấy La Thiên Vũ cùng Giang Kì.

” Mộ Thiên……” Tống Thanh Linh vừa thấythân ảnh quen thuộc, tim có chút đâu xót, ánh mắt mê mông, nhất thờimuốn khóc, chẳng qua nàng cố nén lại.

” Sao lại thế này? Họ La kia cùng vớinghệ nhân của hắn chọc em sao?” Lạc Mộ Thiên đau tim rồi, lập tức ômnàng, bảo hộ trong ngực.

” Không……”

Nàng muốn nói nhưng nhớ tới Lạc Mộ Thiên vốn là người ‘Có cừu tất báo’.

” Không được nói là không có việc gì!”Thanh Linh bề ngoài kiều nhược, kỳ thật bản tính kiên cường. Quen nànglâu như vậy, số lần nàng khóc chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.” Ở kia,anh cảm thấy nữ nhân thật hung dữ. Rốt cuộc là cô ta nói gì với em?”Đáng giận! Nếu không phải vì để thoát khỏi Trần Hiểu cần một ít thờigian, hắn sớm đi tới.

” Thực không có việc gì. Giang Kì là bạn học của em. Thật bất ngờ trong này gặp nhau, thuận tiện trò chuyện mộtchút.” Nàng kéo ống tay áo của hắn, có ý muốn nhẹ giọng một chút, đã cómấy ngời chú ý tới đây rồi.

” Em—” Liếc mắt nhìn nàng, rồi lại nhìn xung quanh, hắn lập tức mang nàng ra ban công bên ngoài, tránh tai mắt xung quanh.

” Em….. Đồ ngốc!” Hai tay Lạc Mộ Thiên mở rộng, giam chặt nàng trước mặt, thật không biết nên làm gì mới được.

” Mộ Thiên, Mộ Thiên……” Tống Thanh Linhôn nhu gọi tên hắn. Nàng biết hắn giận là vì thương nàng, cảm thấy thậtấm áp. Mọi ủy khuất từ nàng chợt nhẹ bẫng, không tự chủ được mà tiến vào lòng hắn:” Xin anh, đừng đối tốt với em như thế……”

Vốn đang ôn tồn mà cảm nhận mỹ nhântrong lòng, nghe thấy nàng nói vậy, Lạc Mộ Thiên cảm thấy không vui, ômchặt ấy nàng:” Ngốc, em đang nói gì thế?!” Nói cái gì thế? Từ trước đếnnay, làm gì có nữ nhân nào lại muốn không cần săn sóc?

” Cái này vì tương lai, em không ngốc.”Hai tay ôm ấy cổ hắn, kéo gương mặt tuấn tú xuống, đặt lên đó đôi môimềm:” Anh đừng săn sóc em như thế, điều đó sẽ khiến em yêu anh, thậm chí yêu đến khắc cốt minh tâm. Nhưng….. Em thật không muốn yêu anh đâu.”

Nghe Thanh Linh nói có thể yêu hắn đếnmức không thể tự cầm lòng, tim hắn đột nhiên nhảy dựng, chính hắn cũngkhông rõ đó là cảm gíc gì. Nhưng mà nàng lập tức lại nói không muốn yêuhắn? Quả thật cảm xúc càng lúc càng rõ ràng lắm rồi.

” Vì sao?” Lạc Mộ Thiên mất hứng, nhéo mũi nàng.” Vì sao em lại không muốn yêu anh?”

” Bởi vì yêu anh, điều đó sẽ làm em đaukhổ.” Nàng cắn môi, vẻ mặt ảm đạm.” Càng yêu anh thì tương lai chia lysẽ cỡ nào đau khổ.” Chỉ nghe chữ ‘Chia tay’ mà thôi, lòng nàng đã ân ẩnnỗi đau. Lẽ nào lại như thế? Chẳng lẽ…… Sự nhận thức này đột ngột xuấthiện, nhất thời khiến nàng kinh ngạc. Nàng….. Đã yêu hắn sâu đậm như thế sao?

” Em đã nghĩ muốn chia tay?” Đáng giận,Lạc Mộ Thiên chưa từng thấy một nữ nhân nào như nàng. Không cần tiền của hắn, bởi vì chính nàng có thể kiếm được. Không cần hắn đau sủng, sợdưỡng thành thói quen. Hắn thích điểm độc đáo của nàng, nhưng nó lại đặc biệt đến mức hắn cảm thấy nó thật mơ hồ, hắn không biết cách nào mới có thể giữ được nàng. Rốt cuộc hắn phải làm cái gì?

” Anh mặc kệ, anh lệnh cho em phải yêuanh. Anh ra lệnh: EM PHẢI YÊU ANH!!!” Lạc Mộ Thiên lo lắng ôm chặt nàng, lực đạo lớn đến mức muốn nàng hòa vào thân thể hắn, hòa vào làm một.Hắn không muốn hai người phải tách ra!

” Đau……” Nàng giãy dụa.

” Em có nghe (Thấy ) anh nói gì không?” ([N] K! [T] Em có nghe thấy gió nói giề k? [N] K! =]] ) Hắn chẳng những không để ý tới, tay càng ôm chặt hơn.

” Nghe được!” Biết nếu như hắn không cóđượ một câu trả lời như ý, hắn sẽ không từ bỏ ý đồ. Nàng tức giận hừlạnh, tức giận giơ tay đánh hắn:” Anh, đồ ác độc!”

Sao nàng lại có tể yêu cái loại thổ phỉ này? Tống Thanh Linh hoài nghi nàng bị bệnh ưa ngược đãi?

Hắn hừ lạnh,biến ra bộ dạng ‘thổ phỉ’.”Về sau không được nhẫn nại, chịu khio dễ như thế. Ai dám khi dễ em, emphải mắng lại. Không làm được thì giao cho anh.” Tuy hắn thường mắngThanh Linh, nhưng không cho phép người khác cũng có thể làm vậy.

Hừ, người hay khi dễ nàng ngoài hắn còn có ai? Nàng cong miệng xem thường, lập tức nghĩ đến—

” Cái người gọi La Thiên Vũ là lão bảncủa Kinh Kỉ công ti? Hắn hình như rất sợ anh!” Lấy tính cách kiêu túngcủa Giang Kì, nhưng người tên La Thiên Vũ này không biết bằng cách gì mà có tể sai khiến nàng? Chẳng lẽ mấy lời đồn kia là thật?

” Kinh Kỉ cùng Lạc thị, hàng năm đều córất nhiều quảng cáo muốn dùng người, cho nên đương nhiên Thiên Vũ phảicực lực phải tranh thủ đại khách hộ. La Thiên Vũ sao lại không tìm mọicách lấy lòng? Cho nên nếu em nói hắn có sợ anh hay không……” Chào hỏi?Hắn căn bản không tin, nhưng sao hắn lại dễ dàng buông tha cho việcGiang Kì mà mất hứng,” Trừ cái đồ ngốc lại thiện lương quá mức như em,ai không sợ anh?”

” Em không sợ anh là bởi vì em biết emkhông cần sợ anh!” Thấy hắn lại nhíu mi, nàng vội vàng nói sang chuyệnkhác:” Em đoán Giang Kì tức giận như thế là vì em không chịu đưa cô tađến giới thiệu cho anh.” Tống Thanh Linh nói cho hắn, Giang Kì là mộttrong những người rất ‘vội vã’ hỏi thăm tin tức về hắn.

” Cho dù em có giới thiệu thì sẽ như thế nào? Anh mới không đếm xỉa tới.” Lạc Mộ Thiên hừ giọng.

” Nga, chính là cô ta nhìn cũng được hắn ác, xinh đẹp lại vũ mị, là hoa khôi hệ em nha! Có rất nhiều nam sinh theo đuổi đó!”

” Có thể thấy được rằng nam sinh hệ emkhông có mắt.” Ánh mắt sớm bị phần đông mỹ nữ dưỡng đến ngấy, Lạc MộThiên hừ lạnh, khinh thường.

Đột, phát hiện ra cái gì, hắn khẩn trương giương mắt hỏi:” Còn em? Ở trường có bị ai theo đuổi không?”

” Đương nhiên……” Nàng vốn muốn khoe mộtchút, nhưng mấy lời hoang đường này dễ dàng bị lộ, mà cũng thật mất mặt, cho nên đành phải thành thật:” Không có! Chẳng phải anh thường kêu emgiống nạn dân Châu Phi sao? Ai sẽ thích em?”

” Thực không có?” Không biết vì sao,thấy nàng không chút do dự gật đầu, thực làm hắn thở dài may mắn. Chẳngqua…… Nữ nhân của hắn cũng chỉ có thể là của hắn, làm sao cho người khác chạm vào?

” Không quan hệ, có anh, Lạc thị Tổngtài anh tuấn tiêu sái, phong độ phiên phiên theo đuổi, đương nhiên sẽthắng mấy kẻ phàm phu tục tử gấp trăm ngàn lần.” ([N] Bệnh tự sướng của ca cũng không nhẹ =.=)

” Nói ra thật là dễ nghe.” Tống ThanhLinh liếc mắt.” Ngài Lạc Đại Tổng tài khi nào thì theo đuổi em, sao emlại không biết?” Người này chỉ biết hiếp bách cùng câu dẫn, như vừa rồilại còn ‘Mệnh lệnh’ cho nàng yêu hắn. Khi nào thì hiểu được danh từ‘theo đuổi’ đầy ‘khiêm tốn’ này?

” Ách……” Nhất thời ngữ tắc, hắn lập tức thẹn quá thành giận, nói:

” Nữ nhân là thiện biến, vừa rồi cònmuốn ta đừng săn sóc. Hiện tại lại đòi theo đuổi? Hừ, nghỉ đủ chưa? Còncó một đống người đang chờ chúng ta tiếp đón đây, Tống tiểu thư!”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv