"Xin lỗi, đó là mộc côn của tôi." Diệp Hiểu Hạ cũng không chú ý đến đau đớntrên người, vọt tới trước mặt người nhặt mộc côn của mình, tươi cườinói.
"Của cô?" Người nhặt mộc côn, nhìn lên nhìn xuống đánh giá Diệp Hiểu Hạ, cuối cùng dừng ở bàn tay trống trơn của cô.
"Đúng vậy, là của tôi." Diệp Hiểu Hạ vội vàng gật đầu: "Anh xem mọi người đều có vũ khí, chỉ có tôi không có..."
"Như vậy có thể chứng minh là của cô?" Người nhặt mộc côn nhìn Diệp Hiểu Hạ, hắn có đôi lông mày rậm, lúc này đang khinh thường nhíu lại: "Nếu tôinhặt được một vạn đồng, đúng lúc cô không có tiền, có phải cô sẽ nóitiền này là của cô không?"
"Hai việc này làm sao có thể so sánh a..." Diệp Hiểu Hạ bị người này trách móc một câu, khẩu khí cũng không quá tốt.
Người này đang so sánh cái ngu ngốc gì a, chính là già mồm át lẽ phải.
"Làm sao không thể so sánh? Đồ rơi trên mặt đất là không có chủ, đồ không có chủ thì ai nhặt được là của người đó, cái này gọi là quy tắc ngầm, côcó hiểu không? Cái gì là đồ của cô." Hắn hừ hừ cái mũi, trừng mắt khinhthường nhìn Diệp Hiểu Hạ: "Cô a, có bản lĩnh tự mình kiếm a. Bệnh thầnkinh!"
Hắn nói thập phần mau, vài lần đều đánh gãy Diệp Hiểu Hạ mở miệng, cuối cùng lôi kéo người bên cạnh nghênh ngang rời đi.
Diệp Hiểu Hạ đứng tại chỗ cảm thấy cả người lạnh lẽo, dựa vào, đây việc chết tiệt gì?
Chẳng lẽ cô thật đúng là sao mộc tinh chiếu mạng? Từ ngày hôm qua cô làm việc gì cũng không thuận lợi. Ngay cả chơi game cũng bị người mắng chửithành như vậy.
"Lúc đầu vũ khí rơi mấy cũng không sao, quáisơ cấp dễ giết lắm, cô đi ra ngoài đánh quái, nhặt một ít rác mang bánlà có thể đến chỗ thợ rèn mua một cái vũ khí mới, rất tiện nghi." Ngườichơi đứng xung quanh thấy Diệp Hiểu Hạ sững sờ đứng ở nơi đó, nghĩ chắccô là người mới, hảo tâm nhắc nhở cô một tiếng.
Diệp Hiểu Hạnghe thấy có người nói như vậy với cô, vội vàng tìm người kia, nhưng làTân Thủ thôn có rất nhiều người, hơn nữa mọi người đều mặc giống nhau.Chỉ trong nháy mắt mà cô đã không biết là ai vừa nói với mình.
Nhưng là, cô nhớ được vài từ trọng yếu mà người kia nói với cô.
Ví dụ như vũ khí, quái sơ cấp, nhặt rác, thợ rèn. Bất quá mấy thứ này rốtcuộc là những cái gì, Diệp Hiểu Hạ vẫn là không quá rõ ràng.
Chính là, có hiểu hay không cũng không quan trọng, quan trọng là, hiện tại cô phải làm gì a?
Từ nhỏ đến lớn, game mà Diệp Hiểu Hạ chơi trên máy tính cũng chỉ có gỡ mìn (Minesweeper), các trò chơi khác thật sự không hề động đến.
Bất quá, chưa chơi bao giờ cũng không sao, chỉ cần học là được rồi.
Diệp Hiểu Hạ đứng ở bên cạnh cái hố to, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm ánh sáng bên cạnh cái hố to.
Cô phát hiện một việc, có rất nhiều người từ trên trời rơi xuống chỗ ánh sáng đó, bọn họ rơi xuống, liền chạy ra bên ngoài.
Diệp Hiểu Hạ quan sát một lúc, phát hiện đây không phải việc ngẫu nhiên, mà là tất cả mọi người đều làm vậy.
Cô lập tức chạy theo những người đó ra bên ngoài, không biết chơi game, chẳng lẽ còn không biết học sao?
Diệp Hiểu Hạ đi theo mấy người đó ra ngoài, đi vài bước, trước mặt liền xuất hiện một căn phòng gỗ lớn, mà trước căn phòng có một ông lão cái râubạc. Mấy người kia liền đi tới xúm quanh chỗ ông lão đó
Diệp Hiểu Hạ tất nhiên cũng đi theo, chỉ thấy ông lão râu bạc kia cùng mỗi người nói cái gì đó, người kia lại chạy đi.
Đây là tình huống gì?
Diệp Hiểu Hạ nhìn nhìn mấy người mình đi theo đã lại chạy ra ngoài, lại nhìn nhìn ông lão râu bạc bị người vây chặt như nêm cối, cô nên đi đâu a?
Cô do dự một hồi, quyết định vẫn là nên đi theo mấy người kia.
Sau khi quyết định xong, cô cũng không chú ý đến chỗ ông lão râu bạc nữa, vội vã đuổi theo mấy người kia.
=== ===
Đây là một cái thôn trang nhỏ.
Thôn trang cũng không lớn, đại khái có hơn mười hộ gia đình, Diệp Hiểu Hạvừa chạy vừa quan sát trong thôn. Ở đây cũng đông người, hơn nữa bọn họđều không khác biệt lắm, ăn mặc rách tung toé, trong tay cầm các loại vũ khí, bọn họ đứng quanh trước mấy căn nhà cãi nhau, không biết là cóchuyện gì.
Tuy rằng Diệp Hiểu Hạ vô cùng muốn đi xem, nhưnglại sợ mất dấu mấy người kia, đành phải bỏ sự sự tò mò xuống, đuổi theomấy người kia, chạy ra khỏi thôn.
Ở bên ngoài thôn, là một đồng cỏ rộng lớn.
Cỏ cũng không tươi tốt, nhiều chỗ chỉ lưa thưa vài ngọn cỏ, mà ở trên đó có rất nhiều gà, gà con, gà mái, còn có gà trống.
Diệp Hiểu Hạ liền sửng sốt một chút, muốn tìm mấy người cô vừa đi theo,nhưng không tìm thấy. Cũng may ở đây có rất nhiều người mặc quần áogiống cô, khí thế ngất trời đang giết gà.
Giết gà?
Chơi trò chơi chính là giết gà?
Diệp Hiểu Hạ thật sự không thể lý giải. Bất quá, lý giải hay không không quan trọng, quan trọng là làm theo a.
Nhưng mà, muốn làm theo mọi người cũng có chút khó khăn, ai cũng có vũ khítrong tay, còn cô cái gì cũng không có, vậy giết gà kiểu gì a? Không thể bảo cô đi chụp gà đi.
Cô đang do dự thì thấy một con gà conxuất hiện bên cạnh chân cô, dọa cô nhảy dựng lên, nghĩ cũng không kịpnghĩ liền đập một cái. Có lẽ là Diệp Hiểu Hạ dùng lực quá lớn, cũng cólẽ là kia gà con quá yếu , cô như vậy đập một chút, liền nghe thấy gàcon kêu lên một tiếng sau đó ngã xuống đất, trên người bay ra mấy cọnglông tơ.
Sau đó, cô lại nhìn được một dòng chữ vàng xuất hiện trước mắt:
"Thành công đánh chết gà con, được 2 kinh nghiệm."
Đây là gì?
Chẳng lẽ, đây cái mà người vừa nãy nói với cô - đánh quái?
Diệp Hiểu Hạ không dám nhận định, vội vàng nhìn người xung quanh giết gà,phát hiện lúc con gà con bị bọn họ giết chết, quả nhiên giống với con gà con bị cô giết, kêu lên một tiếng rồi gục xuống đất. Mà những người này sẽ nhặt thứ gì đó trên mặt đất lên, nhét vào bên trong đai lưng.
Diệp Hiểu Hạ lại nhìn nhìn con gà con trước mặt, cẩn thận quan sát một chút, rốt cục phát hiện tại thi thể gà con có một ánh sáng nhạt tỏa ra.
Cô ngồi xổm xuống, tay hướng tới thi thể con gà sờ sờ....