Gió đêm man mát nhẹ nhàng lướt qua đồng cỏ xanh mướt, đem cả đồng cỏ trởthành những cuộn sóng mềm mại, phập phồng lên xuống, đẹp vô cùng.
Áo choàng của Diệp Hiểu Hạ bị thổi bay lên, tóc cũng bị thổi tung lên,dưới ánh trăng yên tĩnh này, mọi thứ trong trời đất đều bị thổi tung. Cô vươn tay, đem sợi tóc bay tán loạn trên mặt cài ra sau tai, sau đó mớichậm rãi đi tới chỗ đàn trâu đang thản nhiên gặm cỏ.
Đến phạm vi công kích xa nhất, cô dừng chân, lấy pháp trượng gỗ thô từ sau lưngxuống, chọn một con trâu, học theo các pháp sư khác, chậm rãi niệm HỏaCầu Thuật. Động tác này cô đã nhìn rất nhiều lần, vô số lần tưởng tượngngười niệm pháp thuật kia là mình.
Cho đến khi, quả cầu lửanho nhỏ bay ra từ tay cô, khiến cô cảm giác khẩn trương không nói nênlời. Quả cầu lửa bay ra, âm thanh ‘’đồm độp’’ giống như đang thiêu đốttâm trí cô, có một sự hưng phấn kỳ quái. Quả cầu lửa vẽ lên một đườngcong hoàn mỹ giữa ban đêm, rốt cục "Bùm" một tiếng đập vào trên ngườicon trâu mà Diệp Hiểu Hạ chọn.
"-103" Giá trị thương tổn lậptức xuất hiện trên người con trâu, mà thanh máu xuất hiện khi bị côngkích ở trên đầu con trâu cũng lập tức giảm ba phần tư. Nhìn giá trịthương tổn này, Diệp Hiểu Hạ hơi ngây người, cái này cao hơn rất nhiềulần so với lúc cô dùng cành cây...
Con trâu kia lập tức quay đầu, hai mắt đỏ như lửa, trong lỗ mũi thổi phì phì phẫn nộ, chạy nhưđiên tới chỗ Diệp Hiểu Hạ. Cô không chút hoang mang lại niệm Hỏa CầuThuật, con trâu kia ngã xuống đất. Diệp Hiểu Hạ vội vàng chạy tới, nhặtrác, thuận tiện lột da.
Một bên đánh quái, một bên lột da,thỉnh thoảng còn xuất hiện thảo dược và khoáng thạch, túi Diệp Hiểu Hạchỉ có hai mươi ô... Không, chính xác thì chỉ có mười sáu ô, túi rấtnhanh lại đầy. Nó khiến cô rất bất đắc dĩ, kinh nghiệm chưa tăng được15%, cô lại phải về thôn, bán rác trên người, lại đem da, khoáng thạch,còn có dược thảo gửi ở kho hàng, sau đó lại trở về khu luyện cấp.
Mấy vòng như vậy, Diệp Hiểu Hạ thật sự là không chịu nổi, cô ôm một đống da thô tìm thợ may. Thợ may thấy cô lại ôm một đống da đến, vui vẻ ra mặt: "Hiểu Hạ muốn làm cái gì? Có phải muốn làm vài bộ trang bị nữa để tìmtrang bị cực phẩm hay không?"
Đầu Diệp Hiểu Hạ ong ong, cô bị ép buộc cả đêm (thời gian trò chơi), cuối cùng lấy được mười tổ da, côcũng không muốn mang toàn bộ làm trang bị. Tuy làm trang bị có thể lậptức đổi thành kim tệ, nhưng là, nếu có thể đổi thành vài cái túi thì rất tốt. Như vậy chẳng những có thể tiết kiệm thời gian, có khi giá của cái túi này cũng rất khả quan. Tục ngữ nói, mài đao không uổng công đốncủi, có đôi khi ham món lợi nhỏ lại bị thiệt thòi lớn.
"Đại thẩm, có thể làm vài cái túi hay không?" Diệp Hiểu Hạ đếm chỗ để túi trên người còn để được 5 túi: "Tôi muốn năm cái."
"Làm túi?" Lão thợ may hơi hơi sửng sốt: "Có thể, có thể, bất quá làm túithật lãng phí da." Bà cúi đầu đếm số da Diệp Hiểu Hạ đưa, sau đó mớinói: "Số da này của cô, cũng chỉ có thể làm 5 cái."
Này cũngquá phí da đi. Diệp Hiểu Hạ nghe thấy lão thợ may nói như vậy, khôngkhỏi âm thầm líu lưỡi. Bất quá, cô vẫn kiên trì : "Tuy có chút lãng phí, nhưng là, tôi vẫn muốn làm túi, có thể không?"
Lão thợ maygật gật đầu, cười: "Đây là tất nhiên, cô chờ một chút." Nói xong liền xe chỉ luồn kim, lại kéo lại thước, không mất bao lâu, 5 cái túi đã xuấthiện trước mặt Diệp Hiểu Hạ.
Nhìn cái túi kia cô không khỏivui mừng, cầm lên bỏ vào người cũng không xem thuộc tính, lúc này mớiphát hiện, một túi chỉ có 8 ô, so với 20 ô trong tưởng tượng của cô làkém xa. Cô không khỏi có chút thất vọng, lão thợ may nhìn ra biểu tìnhthất vọng của cô, vì thế giải thích: " Da thô nhiều nhất cũng chỉ có thể làm túi 8 ô, làm túi tốt hơn thì cần da cao cấp, hơn nữa cần kỹ thuậtcắt may cao cấp. Tôi thật sự là không làm được. Nếu sau này cô đến thành phố lớn, hoặc là chính mình học cắt may, nói không chừng có thể làm túi tốt hơn."
Nghe thấy lão thợ may giải thích như vậy, tronglòng Diệp Hiểu Hạ cũng bình thường trở lại, cô vội vã hướng bà nói cảmơn. Dù sao có thêm 5 cái túi này, cô đã có 40 ô dự trữ, cũng đã đáng giá cao hứng, làm người vui vẻ mới là quan trọng nhất.
Ra khỏi tiệm may, cô lại đi đến tiệm rèn, không biết chỗ quạng đồng trên tay có đủ để làm một cây pháp trượng mới không.
Có vẻ như NPC trong thôn thấy Diệp Hiểu Hạ mang tài liệu đến làm trang bị, vũ khí là điều tất nhiên, cho nên khi cô đứng ở tiệm rèn còn chưa kịpnói ý đồ cả mình, thợ rèn kia cũng đã cười hề hề mở miệng: "Cô tính làmmột căn pháp trượng đúng không?"
Cái này cũng biết sao? DiệpHiểu Hạ giơ giơ lông mày, NPC chẳng lẽ đều có thuật đọc tâm sao? Cưnhiên cô còn không mở miệng đã có thể biết cô muốn làm cái gì. Cô cũngkhông phủ nhận, gật gật đầu, lấy 6 tổ quặng đồng trong túi ra, đặt ởtrên đất: "Tôi muốn làm một căn pháp trượng, nhưng lại không biết cầnbao nhiêu quặng đồng, vì thế đem tất cả quặng đồng mang đến."
Thợ rèn nhìn quặng đồng dưới đất, ánh mắt tỏa sáng. Hắn ngồi xuống, trên cơ bắp đầy mồ hôi. Hắn ngẩng đầu nhìn Diệp Hiểu Hạ, cười vui vẻ: "Làm pháp trượng không cần nhiều khoáng thạch lắm, ngũ khối là đủ rồi."
"Thế làm trường thương cùng trường kiếm?" Diệp Hiểu Hạ suy nghĩ một hồi, mới lại hỏi. Máng Xối Hoa Lưu dùng trường thương, mà trường kiếm là vũ khícủa Trúc Nhận Ngàn Trần. Từ khi quen bọn họ, bọn họ đã giúp cô rấtnhiều, Diệp Hiểu Hạ luôn cảm thấy mình cấp hai người kia không ít phiềntoái, luôn luôn muốn cám ơn bọn họ, lại không biết nên làm thế nào. Hiện tại cô muốn đổi vũ khí, vậy đưa bọn họ một căn vũ khí mới là được.
"Trường thương và trường kiếm?" Thợ rèn tò mò đánh giá Diệp Hiểu Hạ một chút,xác nhận đây là một pháp sư, thật sự không rõ cô muốn làm vũ khí vật lýcông kích làm gì."Vũ khí cấp bao nhiêu?."
Máng Xối Hoa Lưu và Trúc Nhận Ngàn Trần cấp bao nhiêu? Cái này thật là làm khó Diệp HiểuHạ, trong danh sách hảo hữu không có hiện cấp bậc, cô làm sao biết haingười kia bao nhiêu cấp. Bất quá, bọn họ đã đi lục sắc rừng rậm thậtlâu, đại khái đã qua cấp 15 đi.