Ở trong thế giới Cực Hạn, từng thành thị đều có binh chủng độc đáo, giống như ở đế đô có pháo binh, ở thành Bạch Đế có phi hành binh, mà ở thành Cửu Ti thì có xạ thủ kịch độc. Người chơi vốn tích cực vào thành, sau một vòng công kích của xạ thủ kịch độc, tất cả đều lui đến cửa thành.
"Như bây giờ công không vào được." Có người nói như thế.
"Ừ, kịch độc mạnh như vậy bắn tới trên đất đều thành một mảnh khói độc, chỉ sợ lên không được."
" Rõ ràng lần trước không như vậy, sao lần này có thể xuất hiện tình huống thế này?"
"Không riêng gì chúng ta thăng cấp bộ đội, hệ thống người ta cũng sẽ thăng cấp, cái này có thể hiểu được."
"Hiểu được thuộc về hiểu, điều quan trọng lúc này là, chúng ta phải công vào thế nào."
Nhóm hội viên công thành ngồi trên chiếu bày ngoài thành, vừa nghĩ ngơi hồi phục bản thân và khí giới công thành, vừa bảy miệng tám lời thảo luận.
Mà chỗ cách bọn họ cách đó không xa còn lại là thảo luận tập thể của các thành viên cao tầng Cửu Trọng Thiên.
"Nếu là phi hành binh hoặc là pháo binh thì dễ đánh, xạ kịch độc thủ này thật đúng khó xử."
"Không phải sao, vừa là viễn trình vừa là kịch độc, làm thế nào cũng công kích không tới. Tuy rằng thương hại không lớn, nhưng thương hại của độc tính tích lũy thật sự rất cao, dù ăn thuốc giải độc, cũng lập tức có thể trúng độc, đúng là đau đầu mà."
"Đừng nói những lời không may này, ngẫm lại nhất định sẽ có biện pháp."
"Nếu không thì tìm thương khách tập thể đi, bọn họ đều mặc áo giáp kim chúc, cái này có nhất định tỷ lệ né tránh độc tính."
"Chỉ né tránh độc tính không được, xạ thủ kịch độc này là viễn trình, chúng ta không có cách nào tới gần nó, giải quyết bọn họ thì phải dựa vào viễn trình, nhưng viễn trình không có né tránh với độc tính, thật không dễ làm. Anh xem, đi một vòng lớn không phải vòng vấn đề trở lại sao?"
Diệp Hiểu Hạ nghe mọi người trong cao tầng thảo luận, cũng hơi đau đầu, bỗng nhiên cô nhớ tới cái gì, xoay người nói với tiểu Ngũ: "Lần trước tôi đặt ở chỗ anh có phải có Tị Độc Hoàn không?"
Tiểu Ngũ nhìn nhìn không gian siêu cấp lớn của mình, sau đó lấy ra mấy viên thuốc: "Chỉ có như vậy vài, còn lại đều là Giải Độc hoàn."
Diệp Hiểu Hạ nhận mấy viên thuốc kia, tinh tế đếm, phát hiện chỉ có sáu viên, nhưng thuộc tính lại rất tốt, có thể miễn dịch tất cả độc tính trong 20 phút. Cô không khỏi hơi buồn bực, thuốc này quả thật tốt lắm, trong tình huống hiện tại là hữu dụng nhất, nhưng lại quá ít, tài liệu loại thuốc này rất rất thưa thớt, lúc đó cô luyện chế ở Bặc Nhân thôn cũng không có luyện nhiều lắm, lại hơn nữa trải qua thời gian dài như vậy, chỉ còn lại có mấy viên này. Dưới tình huống hiện tại, quả nhiên có vẻ như muối bỏ biển.
Tố từ trong tay cô cầm một viên thuốc, tinh tế nhìn một chút, bỗng nhiên mày nhướng lên, nhìn Diệp Hiểu Hạ mỉm cười: "Thứ tốt như vậy sao giờ mới lấy ra."
Diệp Hiểu Hạ nghe thấ lời này, càng buồn bực, cô lắc đầu: "Không phải giờ mới lấy ra, em vốn cũng chỉ có mấy viên như vậy, lấy ra sớm cũng là không dùng được."
Tố lại lắc đầu: "Sao lại không dùng được, có cái này, thì anh có một biện pháp."
Trên mặt của anh có sáng rọi vô cùng tự tin, làm tâm trạng vốn hơi uể oải của Diệp Hiểu Hạ, vậy mà cũng toát ra tự tin.
Chơi trò chơi chú ý không phải chỗ nào không cần, mà giờ Tố phát huy không chỗ nào không cần này đến cực hạn. Biện pháp anh nói đúng là đơn giản, chỉ là hợp vài người thành đội cảm tử, uống thuốc rồi xông vào trong. Nhưng đội cảm tử này chỉ có ba người, cộng thêm tiểu Ngũ.
Nguyên nhân là vì, ba người này đều là có thể bay. Tố và Diệp Hiểu Hạ bởi vì trang bị nên có thể phi hành. Mà Túy Lí Thiêu Đăng ngồi trên phi kiếm tiểu Ngũ, ba người cấp tốc bay tới chỗ xạ thủ kịch độc tập hợp dày đặc nhất.
Xạ thủ kịch độc công kích kịch độc tên mãnh liệt tới bọn họ, mà mũi tên thì không có bao nhiêu thương hại. Bởi vì dùng thuốc miễn dịch tất cả độc tính trong 20 phút, tuy trong quá trình phi hành ba người cơ hồ bị bắn thành con nhím, nhưng cũng không có nhận bao nhiêu thương hại, trước khi hạ xuống tường thành thì nhét một viên Chỉ Huyết hoàn hồi phục lượng máu.
Mọi chuyện vạn vật trên thế giới đều như vậy, có sở trường thì nhất định sẽ có khuyết điểm. Mà xạ thủ kịch độc này cũng không ngoại lệ. Tuy nó công kích vô cùng mạnh mẽ, nhưng năng lực tự thân phòng ngự của nó lại kém đến múc làm cho người ta không đành lòng khi dễ. Binh chủng tinh anh cấp một trăm năm mươi như bọn họ, vậy mà có thể bị ba bốn người đánh đổ, thật sự là không thể không cảm thán có sở trường tất có sở đoản.
Còn may là, xạ thủ kịch độc này không phải mỗi góc đều có, chỉ bình quân phân bố trên các phòng tuyến khác nhau của thành Cửu Ti. Diệp Hiểu Hạ, Tố và Túy Lí Thiêu Đăng trong thời gian nhanh nhất giải quyết xong một phòng tuyến rồi nhanh chóng bay tới phòng tuyến tiếp theo, về phần cận chiến thì giao cho những người chơi khác chuẩn bị đợi lệnh phía sau của Cửu Trọng Thiên.
Thời tiết hơi không tốt.
Bên này công thành nhiệt huyết tăng vọt, bên kia vậy mà rào rào rào rào mưa xuống. Thành Cửu Ti vốn ở một chỗ vô cùng ẩm ướt, vốn đã mọc rêu xanh thật dày, mưa vừa rơi xuống thì rất là trơn trượt. Ở trong mưa to, tiếng kỹ năng nở rộ thường thường hòa lẫn với tiếng người chơi té ngã, làm thấp không khí huyết tinh kia một chút.
Túy Lí Thiêu Đăng nhìn nhìn mưa càng lúc càng lớn, bất an: "Mua này đúng là đến không đúng."
"Thế nào?" Bởi vì Diệp Hiểu Hạ không tham gia công thành lần đầu tiên, rất nhiều tình huống cụ thể chẳng phải hiểu biết, giờ nghe thấy Túy Lí Thiêu Đăng thở dài như vậy, không khỏi nửa phần tò mò nửa phần khẩn trương.
"Thành Cửu Ti này có chướng khí, nếu mưa lâu, chướng khí sẽ bốc lên." Túy Lí Thiêu Đăng còn chưa kịp trả lời, Tố đánh xạ thủ kịch độc cuối cùng té trên mặt đất, cất vũ khí, nhẹ nhàng lau máu loãng mặt trên, nhàn nhạt nói.
"Phải, đúng là có chuyện như vậy." Túy Lí Thiêu Đăng cũng gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý với Tố.
"Không có cách nào tránh sao?" Diệp Hiểu Hạ nhíu mày, giờ cô đối với cái gọi là độc khí chướng khí kia vô cùng đau đầu, vừa nghe nói đổ mưa nhiều sẽ có chướng khí, thì lập tức làm mặt khổ qua.
"Mỗi người đều mang mặt nạ bảo hộ phòng chướng khí, nhưng mang mặt nạ bảo hộ này, không thể đi nhanh, vô hình sẽ làm giảm lực công kích và lực phòng ngự của mọi người, đặc biệt có người có sáo trang, chỉ sợ mang mặt nạ sẽ không còn công năng sáo trang. Tính toán như vậy, sức chiến đấu giảm xuống không ít đâu." Túy Lí Thiêu Đăng nhíu nhíu mày, bất quá anh thấy gương mặt lo lắng của Diệp Hiểu Hạ lại mỉm cười: "Không có việc gì, tôi đi xuống thông báo, bảo mọi người nhanh vọt vào là được rồi."
Nói xong anh đi sắp xếp trên kênh chỉ huy.
Tuy rằng Túy Lí Thiêu Đăng nói như vậy, nhưng trong lòng Diệp Hiểu Hạ vẫn rất bất an, cảm thấy mưa này đến thật không đúng lúc. Cũng không biết có phải khi người phải lo lắng chuyện xấu thì sẽ đặc biệt chuẩn không. Mắt thấy người cả công hội sắp vọt vào nội thành hội họp với ba người, chỉ nghe thấy một tiếng cười âm trầm vang lên giữa không trung. Nhìn theo tiếng, chỉ nhìn thấy trên thành lâu cao nhất của thành Cửu Ti kia, một người bay nhanh như tên bắn đến chỗ mọi người.
Cả người ông ta quần áo mặc màu xanh biếc, chỉ có làn da lộ ngoài quần áo có vẻ là trắng bệch. Động tác ông cực nhanh, cũng chỉ là trong nháy mắt thì thấy cả người đã dừng trên bãi đất trống giữa ba người và những người chơi khác của Cửu Trọng Thiên. Sau đó ông ta đứng thẳng lên, cười ha hả.
Tiếng cười kia thê lương làm cho người ta cảm thấy màng nhĩ đau đớn, Diệp Hiểu Hạ theo bản năng muốn bịt lỗ tai lại, nhưng lại phát hiện toàn thân mình không thể cử động. Nhận thức này làm Diệp Hiểu Hạ nhịn không được kinh ngạc một chút, cô cũng không sợ chết, nhưng giờ cô có thân phận hội trưởng, nếu bây giờ còn chưa đánh hạ thành mà đã chết, chỉ sợ tất cả người chơi đều bị truyền tống ra điểm truyền tống bên ngoài theo cô.
Một khi có thời gian trống như vậy, có khả năng hệ thống sẽ lại tổ chức thế công, như vậy đánh chết bọn họ cũng không có khả năng đánh hạ tòa thành này.
Tuy rằng trong lòng biết vậy, nhưng không thể động, Diệp Hiểu Hạ cứ trừng mắt nhìn người chậm rãi đi tới chỗ mình kia nhịn không được rùng mình. Đương nhiên, nếu cô khả năng nhúc nhích.
" Là ngươi đi đầu biến thành thị của ta thành thế này sao?" Người đàn ông mặc quần áo màu xanh biếc kia cuối cùng đứng cách Diệp Hiểu Hạ không xa, híp mắt, bên khóe môi ông bật ra lời nói lạnh thấu xương.
Tuy giờ Diệp Hiểu Hạ không thể động đây không thể mở giao diện nhân vật đối phương ra xem, xem thuộc tính người kia, nhưng theo lời nói ông ta thì Diệp Hiểu Hạ cũng có thể phán đoán ra thân phận người kia. Không sai, người kia nhất định là nhân vật cô phải giải quyết—— thành chủ thành Cửu Ti.
Chẳng qua, tình huống lúc này rất làm cho người ta bị đè nén. Rõ ràng mục tiêu ngay trước mặt, nhưng mọi người đều bị tiếng cười vừa rồi của thành chủ thành Cửu Ti làm bất động, mà trạng thái bất động này có ba mươi giây. Có đôi khi ba mươi giây thật ngắn, nhưng có đôi khi ba mươi giây lại rất dài.
Dài đến đủ bị người ta giết một hai lần, tỷ như thời gian hiện tại là như thế.
Thành chủ thành Cửu Ti lạnh lùng cười, bỗng nhiên bàn tay ông ta che giấu dưới tay áo thò ra. Giờ phút này Diệp Hiểu Hạ mới phát hiện, đôi tay kia nếu cũng gọi là tay, chỉ sợ là đôi tay đáng sợ nhất trên thế giới này. Như con khô vậy, một tầng da tái nhợt bao lấy khung xương dài nhỏ, mà trên đầu ngón tay một đôi cơ bản được cho là khung xương tay vậy mà ẩn ẩn khói xanh.
Chỉ liếc mắt một cái như vậy, thì biết hai tay này không chỉ là một đôi tay, chỉ sợ là lợi khí giết người.
Mà giờ này khắc này, thành chủ thành Cửu Ti mang một đôi tay như vậy chậm rãi đi tới Diệp Hiểu Hạ, sau đó đứng ở chỗ cách cô vô cùng gần giơ cái tay kia lên. Diệp Hiểu Hạ hít một hơi thật sâu, tử vong trong trò chơi cô cũng không xa lạ, nhưng bị BOSS áp đảo như vậy không khỏi có cảm giác dao nhỏ thái thịt.
Nhìn ngón tay khô héo tỏa khói nhẹ kia cô thở dài, xem ra, thành Cửu Ti này chỉ có thể lại công một lần nữa.
__