Thư Tiểu Mãn ngồi trong căn phòng khách xa hoa mà hơi nơm nớp lo sợ. Cô lặng lẽ đánh giá trang hoàng xa hoa nơi này, trong lòng nhịn không được phát run, chỗ này hẳn là không phải mấy ngàn khối có thể mua được... Được rồi, xin tha thứ Thư Tiểu Mãn chưa từng trải việc đời, trong nhận thức của cô, mấy ngàn khối mua món gì đó đã là cực hạn trong cực hạn, cô thật sự tưởng tượng không ra, trên cái thế giới này còn có đồ đắt hơn mấy ngàn khối mới mua được.
"Tiểu thư, cô muốn uống trà hay là cà phê?" Một cô gái ý cười trong suốt đứng trước mặt cô cong hông hỏi.
"Nước, nước, là tốt rồi..." Thư Tiểu Mãn cũng không muốn biểu hiện khẩn trương như vậy, nhưng cô nhịn không được mà khẩn trương. Cô cũng không phải cố ý, nhưng, nơi này phảng phất là một thế giới hoàn toàn khác biệt thế giới của cô.
"Tốt, xin ngài chờ." Cô gái nho nhã lễ độ gật đầu với cô, sau đó rời khỏi. Chỉ để lại Thư Tiểu Mãn ngẩn người, cô thật sự không ngờ cô gái vừa rồi vẫn còn trừng mắt nhìn mình và viện trưởng Vương này, cư nhiên ở chỉ chớp mắt cười đến như nhìn thấy tổ tông vậy. Cô quay đầu cửa lớn vô cùng nhìn tinh mỹ xa hoa của phòng khách kia, vừa nãy viện trưởng Vương đi vào cánh cửa kia, không biết lúc nào mới ra.
Cô mới nghĩ như vậy, cánh cửa kia lập tức mở, viện trưởng Vương đi ra, lập tức đi đến ngồi xuống trên sofa bên cạnh Thư Tiểu Mãn. Một bên lập tức có người đi lên tha thiết hỏi bà uống gì. Ánh mắt Viện trưởng Vương cũng không nâng: " Nước. Còn có, đừng gọi tôi Tần phu nhân, xin gọi tôi là cô Vương."
Tươi cười trên mặt cô gái phụ trách tiếp đãi hơi cứng lại, cô ta cung kính hành lễ, sau đó rời khỏi.
Hai cô gái kia đều đi mất, Thư Tiểu Mãn nhìn viện trưởng Vương, nội tâm thuyết phục, chỉ một chữ nước, viện trưởng nói có khí thế hơn cô nhiều.
Cửa lại mở, từ ngoài cửa một người đàn ông trung niên cấp tốc đi vào, xem ra ông ta là cấp tốc chạy tới, hơi hơi thở dốc, tóc cẩn thận tỉ mỉ vuốt lên có mấy sợi cư nhiên đáp đến bên cạnh trán. Người này Thư Tiểu Mãn biết, là lần trước khi Diệp Hiểu Hạ bị bắt cóc, viện trưởng Vương mang cô đi tìm, nghe nói người đàn ông này là chồng trước của viện trưởng Vương... Ân, có lẽ là lão công.
"Lão bà, em đến rồi sao không nói một tiếng với anh trước? Anh đi đón em, em xem tự em ngồi xe đi lại..." Tần Mục Ca thấy viện trưởng Vương thì mặt mày lập tức hớn hở, vô cùng thân thiết như vợ chồng tân hôn một ngày không thấy như cách ba thu. Khiến cho Thư Tiểu Mãn và mấy thân tín đi theo Tần Mục Ca cũng hơi không thể tin được.
Viện trưởng Vương chỉ mát mát nhìn Tần Mục Ca một cái, căn bản không để vô cùng thân thiết của ông vào mắt: "Dựa theo pháp luật quy định, chúng ta ở riêng nhiều năm như vậy, có thể trực tiếp xin ly hôn, ông không cần kêu thân thiết như vậy."
"Lão bà, em xem em nói cái gì vậy, ly cái gì hôn chứ! Dù em cho anh một vạn lá gan anh cũng không dám ly hôn." Tần Mục Ca nói xong quay đầu cười tủm tỉm cho một người tuổi còn trẻ đi lại. Người trẻ tuổi kia đại khái hiếm thấy Tần Mục Ca có dạng này, sửng sốt một chút, mới bước nhanh đi tới, lấy ra một phần văn kiện thật dày đặt trước mặt viện trưởng Vương.
Viện trưởng Vương cau mày, nhìn không ra bà có cảm xúc đặc biệt gì."Đây là cái gì?"
"Lão bà, đây là giấy công chứng tài sản." Tần Mục Ca lập tức như hiến vật quý mở phần văn kiện thật dày kia ra, mang tới trước mặt viện trưởng Vương. Ông thấy viện trưởng Vương chỉ lạnh mặt không nói chuyện, lại giải thích: "Lão bà, em chỉ cần ở ký một chữ trong này, tất cả động sản, bất động sản, tiền mặt, cổ phiếu, các hạng đầu tư của anh đều là của em."
Viện trưởng Vương hơi hơi ngẩng đầu nhìn vài người đứng sau Tần Mục Ca, trong đó một cô gái vô cùng chói mắt. Cô ta ba mươi bốn ba mươi lăm tuổi, bảo dưỡng thỏa đáng, làm cho người ta thoạt nhìn chỉ hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, vô cùng giỏi giang, xem ra một trong những thân tín của Tần Mục Ca, nhưng, từ trong ánh mắt cô ta viện trưởng Vương có thể nhìn thấy một loại tình cảm không thuộc về công tác. Đó là một loại chỉ thuộc về tình cảm nam nữ, mà khi Tần Mục Ca nói muốn đưa tất cả tài sản cho bà, sắc mặt của cô ta rõ ràng trắng bệch, nhưng lập tức khôi phục lại. Chỉ là ánh mắt nhìn mình so với lúc nãy còn chán ghét và lạnh như bang hơn.
Viện trưởng Vương vểnh vểnh khóe miệng, cầm phần tài liệu kia, nhìn cô gái kia nói với Tần Mục Ca: " Ông đưa mấy thứ này cho tôi, chẳng lẽ không thương lượng với cô ta một chút sao?"
Tần Mục Ca sửng sốt sửng sốt, sau đó nhìn theo ánh mắt viện trưởng Vương, dừng trên mặt cô gái kia, sau đó hơi mạc danh kỳ diệu: "Tiền của chúng ra, thương lượng với một người ngoài làm cái gì?"
Viện trưởng Vương cười cười với cô gái kia, tiếp để giấy công chứng thư trên bàn, nhìn Tần Mục Ca: "Tôi tìm đến Trầm Hoan."
Tần Mục Ca chớp chớp mắt, hơn nửa ngày cũng không phản ứng đi lại.
Ônghơi tức giận, vợ mình ngàn năm có một đến tìm mình một lần, cư nhiên không phải đến tìm mình, mà là tìm đồ đệ mình, điều này làm cho ông làm sao có thể thoải mái? Nhưng trước mặt viện trưởng Vương, ông cũng chỉ có thể rầu rĩ bảo người đi tìm Trầm Hoan đến.
Hình như Trầm Hoan cũng không công tác trong khu công nghiệp, ba giờ sau, anh mới đến nơi đây. Trong lúc đó, Thư Tiểu Mãn đã ăn vài phần món điểm tâm ngọt, hoa trà, hồng trà, trà xanh,… cách thức tiêu chuẩn, uống cà phê mấy lần, ngay cả toilet cũng đi vài lần, thuận tiện còn quan khán Tần Mục Ca làm nũng với viện trưởng Vương. Thư Tiểu Mãn cảm thấy viện trưởng Vương cũng không chán ghét giống trên miệng nói, hiện tại tuy bà lạnh mặt, nhưng hẳn là thật hưởng thụ Tần Mục Ca đối bà như vậy. Đặc biệt là trước mặt cô gái có vài phần mơ màng với Tần Mục Ca, trong lòng bà càng thống khoái.
Cuối cùng Thư Tiểu Mãn ra một đáp án, phụ nữ sau kết hôn không nhất thiết sẽ nhu tình như nước, cũng khả năng tâm địa ác độc...
Trầm Hoan đi tới trước mặt viện trưởng Vương, hành lễ với bà, lại nhìn Tần Mục Ca hành lễ: "Sư mẫu, sư phụ."
Tâm trạng Tần Mục Ca vốn đang thật không vui, bởi vì xưng hô này của Trầm Hoan mà vui vẻ lên, ông nhìn trộm nhìn mặt viện trưởng Vương, phát hiện bà không có không vui, tâm trạng lại càng hân hoan.
"Hiểu Hạ đâu?" Viện trưởng Vương không nghĩ vòng quanh, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
Trầm Hoan chậm rãi ngẩng đầu, nhìn viện trưởng Vương lắc đầu: "Con đang tìm cô ấy." Từ ngày Diệp Hiểu Hạ rời khỏi, anh không ngừng điện thoại cho cô, không ngừng tìm cô, ngay từ đầu anh cho rằng Diệp Hiểu Hạ chỉ muốn làm mặt lạnh vài ngày, vì thế không sốt ruột lắm, nhưng thật không ngờ, vừa tắt máy thì không còn mở nữa, anh bắt đầu cảm thấy chuyện không thích hợp. Vì thế buông hết mọi chuyện trong, luôn luôn tìm cô, nhưng không có bất kì kết quả gì.
Viện trưởng Vương nhìn quần áo trên người Trầm Hoan, rất nhăn, trên mặt của anh cũng không phải tốt lắm, trên cằm có râu toát ra, cả người thoạt nhìn như thật lâu không có nghĩ ngơi hồi phục. Cuối cùng nhìn về phía giày anh, trên giày che kín tro bụi, có vẻ hơi bẩn, xem ra quả thật luôn luôn tìm người. Trong lòng bà cũng không tức giận như vậy.
Bà hơi hơi trầm ngâm một chút, sau đó nói: "Hiểu Hạ nói, hai người chia tay."
"Không có." Trầm Hoan lập tức lắc đầu phủ nhận: "Chúng con chỉ là hiểu lầm, không có chia tay."
Viện trưởng Vương lẳng lặng nhìn Trầm Hoan, mà sau đứng lên: "Nếu Hiểu Hạ nói hai người chia tay, đó là chia tay. Hôm nay tôi đến không phải tìm cậu xác nhận chuyện nhàm chán như vậy, tôi chỉ hỏi cậu Hiểu Hạ ở đâu, con bé đã không ở nơi này, như vậy cáo từ."
"Sư mẫu, con và Hiểu Hạ không có chia tay." Trầm Hoan bướng bỉnh nói cho viện trưởng Vương, ánh mắt của anh kiên nghị, có ẩn nhẫn tức giận. Xem ra nếu không phải bởi vì thân phận viện trưởng Vương, anh có khả năng sẽ phát giận.
"Chuyện này và tôi không có quan hệ quá lớn." Viện trưởng Vương chỉ nhíu mày: "Còn có, cậu là người không thủ tín, cậu đã nói năm qua sẽ cầu hôn, tôi không thấy cậu tới. Chuyện như vậy cũng nói không giữ lời, Hiểu Hạ chia tay cậu là chuyện sáng suốt." Viện trưởng Vương lạnh lùng cười, sau đó bà nhìn thoáng qua Tần Mục Ca, lại nhìn thoáng qua Trầm Hoan: " Cậu là đồ đệ ông ta? Như vậy cậu cũng là người trên con đường đó, người như vậy, căn bản không xứng với Hiểu Hạ. Cậu không thể cho con bé an ổn và một cái nhà." Dứt lời, bà không quản Trầm Hoan nói gì, mang theo Thư Tiểu Mãn đi ra bên ngoài.
Tần Mục Ca kỳ quái liếc mắt nhìn Trầm Hoan một cái, sau đó bước nhanh đi theo phía sau viện trưởng Vương vui vẻ vui vẻ đi ra ngoài: "Lão bà, đợi anh với, anh lái xe đưa em về!"
Trầm Hoan đứng ở tại chỗ, gắt gao nắm tay, sau đó buông ra, sau đó lại nắm, sau đó lại buông. Trong lòng anh giống như bị cái gì cắm vào, bỗng chốc vô cùng đau đớn, chuyện anh chú ý nhất bị viện trưởng Vương dùng đao nhọn đâm thủng, giữa ban ngày ban mặt, anh đau đến thở dốc cũng khó khăn. Anh biết viện trưởng Vương nói đúng, nhưng vì sao anh còn chưa nỗ lực, viện trưởng Vương đã phủ nhận anh như vậy?
Diệp Hiểu Hạ ngồi trên lạc đà, mang kính râm, mặt và cổ dùng khăn quàng cổ lớn quấn chặt như nêm cối, ngay cả mũi cũng bị khẩu trang bao kín. Trời cao rộng rãi, đầy mắt là cát vàng, thường thường có chim xẹt qua bầu trời, thê lương làm cho trái tim người ta run run.
"Có truyền thuyết nói, nếu có thể cùng người trong lòng đi qua sa mạc này, như vậy dù cả đời gặp chuyện gì cũng sẽ giải quyết dễ dàng." Cô gái hướng dẫn du lịch ăn mặc không khác Diệp Hiểu Hạ, cô ấy ngồi trên lạc đà dẫn đầu, giọng của cô xuyên qua tai nghe vô tuyến truyền đến lỗ tai từng du khách. Diệp Hiểu Hạ nhìn lại, nơi này kỳ thực không coi là giữa sa mạc, chỉ là khu bên cạnh sa mạc, nhưng, đã có cát vàng mênh mag, cảm giác nhợt nhạt bi tráng.
Có người hỏi hướng dẫn viên du lịch: "Thật sự xuyên qua sa mạc này thì có thể cùng người yêu đi đến già sao?"
Hướng dẫn viên du lịch cười: " Cảm giác đi qua sa mạc không phải rất giống đi qua hôn nhân sao? Anh không biết lúc nào thì nơi này sẽ có gió, cũng không biết sau cồn cát kia có phải ảo ảnh không, càng không biết khi nào thì trước mặt sẽ xuất hiện ốc đảo, nhưng, bên cạnh anh vẫn có một người. Anh có thể làm là cùng người kia nâng đỡ nhau đi qua sa mạc này, lúc đó, anh mới có thể phát hiện thế gian này tốt đẹp bao nhiêu."
Lại có người hỏi, nửa đường đi rời ra thì làm sao bây giờ?
Hướng dẫn viên du lịch trả lời làm mọi không thể cười nổi, cô nói: "Thì phải là chết không có chỗ chôn."
Diệp Hiểu Hạ cau mày, cái mũi lên men. Trầm Hoan Trầm Hoan, đến cùng là anh buông tay trước, vẫn là em buông tay trước? Trầm Hoan Trầm Hoan, chúng ta có phải là chết không có chỗ chôn không?
__