Trầm Hoan xuất hiệnlà một ngoài ý muốn lớn lao, đồng thời cũng như là thuốc làm thời gianđọng lại, làm âm thanh xung quanh cứ tạm dừng như vậy. Trong lúc nhấtthời, bốn người đang ngồi ai cũng không nói gì, thậm chí còn vẫn duy trì tư thế sững sờ vừa rồi.
Bên tai chỉ nghe thấy tiếng người đếnngười đi trong tiệm lẩu, chỉ nghe thấy tiếng người phục vụ đi tới đilui, chỉ nghe tiếng nồi lẩu trước mặt cô lỗ cô lỗ sôi trào.
DiệpHiểu Hạ chớp chớp mắt, hơn nửa ngày mới mở tay ra, nhìn chiếc di độngmới tinh trong tay, là nhãn hiệu mới đưa ra thị trường, vỏ ngoài rấtcứng. Cô nhẹ nhàng ấn một chút, màn hình di động sáng lên, khiến côngoài ý muốn là hình nền di động kia dĩ nhiên là một tấm ảnh.
Nói đúng ra, đây chẳng phải một tấm ảnh, mà là một cảnh trong trò chơi.
Trong ảnh có một vòng ánh trăng sáng ngời, bên trong ánh trăng có một ngườiđang giương cánh, mà người anh ôm trong lòng Diệp Hiểu Hạ lại quen thuộc vô cùng. Cô không biết vì sao, bỗng nhiên mặt hơi nóng lên lên.
Viện trưởng Vương không hổ là người từng gặp qua sóng to gió lớn, bà bìnhtĩnh lại rất nhanh, cầm cánh tay Diệp Hiểu Hạ, liên tục đặt câu hỏi.Nhưng đến cùng bà vẫn hơi khẩn trương, nếu không, giọng sẽ không biếnthành có chút sắc nhọn, bà dè dặt cẩn trọng: “Hiểu Hạ, người kia, ngườikia là ai?”
Là ai? Đầu Diệp Hiểu Hạ giống như hồ, cô nên trả lời thế nào tương đối tốt?
Bên này cô vẫn còn rối rắm nói thế nào, Kiều Phi bên kia lại cười thànhtiếng sau khi viện trưởng Vương hỏi: “ Dì Vương, vị kia nhất định là bạn trai Hiểu Hạ.”
“Bạn trai?” Giọng Viện trưởng Vương lại nhọnthêm, rất giống một người mẹ bị mang đến kinh hỉ lại biến thành kinhhách, bà nhìn Kiều Phi, lại nhìn dì Phương vẻ mặt mờ mịt, nửa ngày mớilại cầm Diệp Hiểu Hạ: “Hiểu Hạ, đó là bạn trai con?”
“ Dạ.” DiệpHiểu Hạ thật sự là xấu hổ đến cực điểm, cô ngẩng đầu, không dám nhìnviện trưởng Vương, lại càng không dám nhìn dì Phương, ánh mắt chỉ có thể dừng ở bàn ăn trước mặt, Kiều Phi ý cười trong suốt. Cô hừ hừ cái mũi,xem như hàm hàm hồ hồ đồng ý vấn đề viện trưởng Vương.
Việntrưởng Vương giương miệng nửa ngày cũng nói không ra một câu nói, xemxuất ra độ xấu hổ của bà một chút cũng không ít hơn Diệp Hiểu Hạ. Bànhìn dì Phương và Kiều Phi, chỉa chỉa Diệp Hiểu Hạ lại chỉa chỉa mình,hơn nửa ngày mới bật ra mấy chữ: “Ngượng ngùng.”
Diệp Hiểu Hạ vội vàng bắt lấy tay viện trưởng Vương, ngồi ngay ngắn, nhìn dì Phương vàKiều Phi đối diện địanghiêm cẩn nói: “Chuyện này không liên quan đếnviện trưởng Vương, là bản thân con không nói rõ ràng, khiến viện trưởngVương hiểu lầm, cũng làm cho dì Phương...”
Lời của cô còn chưanói xong, Kiều Phi một bên buông đũa, sang sảng nở nụ cười: “ Không saokhông sao.” Nói xong anh ta lại quay đầu nhìn dì Phương: “Mẹ, con đã nói mà, cô gái tốt như Hiểu Hạ nhất định đã có bạn trai, mẹ đừng lại làmloại chuyện không đáng tin này.”
Cũng không biết lời này là đụngchạm đến dây thần kinh nào của dì Phương, gương mặt vừa rồi còn bìnhtĩnh của bà bỗng chốc trở nên khó coi, bà “Ba” một tiếng buông xuốngchiếc đũa, nhìn Kiều Phi lạnh lùng nói: “Phải không? Đây là chỗ con vuivẻ! Mẹ nói con biết Kiều Phi, dù tính hôm nay Diệp Hiểu Hạ có bạn trai,mẹ sẽ không tin tưởng, Trương Hiểu Hạ, Lý Hiểu Hạ, Vương Hiểu Hạ cũng có bạn trai!”
Dì Phương luôn luôn ôn hòa đột nhiên nổi tính tìnhlên như vậy làm Diệp Hiểu Hạ và viện trưởng Vương đều trở nên rất xấuhổ, hai người nhìn nhìn lẫn nhau, hé miệng muốn xin lỗi. Nhưng mẹ conPhương gia đang tranh chấp, hai người xin lỗi bỗng chốc có vẻ đã khôngcó cảm giác tồn tại, cuối cùng hai người chỉ có thể ngậm miệng, ngâyngười nhìn mẹ con đối phương xung đột.
“Mẹ, có thể đừng có ngườikhác hay không.” Trên gương mặt trắng nõn của Kiều Phi lộ ra biểu cảm vô cùng khó chịu: “Con thật sự ai cũng không muốn, thầm nghĩ...”
“Thầm nghĩ cái gì hả!” Tuy rằng Dì Phương bởi vì ở nơi công cộng nên luônluôn hạ giọng, nhưng ẩn nhẫn phẫn nộ trong giọng bà lại một chút cũngkhông giảm bớt: “Thầm nghĩ cưới loại phụ nữ đó!”
“Mẹ, Liễu Mikhông phải loại phụ nữ đó!” Tuy rằng Kiều Phi luôn luôn nhường nhịn,nhưng là nghe mẹ mình nói người mình yêu như vậy cũng nhịn không đượclạnh giọng.
“Loại phụ nữ nào? Chẳng lẽ cô ta không phải đã bị người đạp hư, mới đến quyến rũ con, người phụ nữ đê tiện!”
“Mẹ!” Cuối cùng Kiều Phi nhịn không được, giọng anh ta cao lên.
Diệp Hiểu Hạ và viện trưởng Vương thấy thế trận này, nếu gây gổ thì không ổn, vội vàng khuyên can hai người.
Đại khái là vì có người ngoài ở đây, tranh chấp giữa dì Phương và Kiều Phi giảm xuống.
Dì Phương cầm chiếc đũa thật chặt, oán hận nói: “Tôi nói cho anh biết Kiều Phi, chỉ cần tôi sống một ngày, anh đừng tưởng kết hôn với Liễu Mi kia! Không phải anh muốn cho cô ta mợt tờ giấy hôn thư sao! Hộ khẩu này trừphi là tôi chết, bằng không cả đời anh đừng hòng nhìn thấy!”
Kiều Phi mạnh mẽ đứng lên, gương mặt lạnh lẽo, cũng không quay đầu lại bước nhanh ra ngoài cửa.
“Kiều Phi! Anh đứng lại đó cho tôi!” Dì Phương sửng sốt sửng sốt, mà sau đócũng đứng lên theo, hô to một tiếng với bóng lưng Kiều Phi.
Trong lúc nhất thời tiếng người ồn ào trong tiệm lẩu đều bởi vì giọng mà màtạm thời biến mất, Kiều Phi chính là hơi hơi dừng một chút, nhưng đầucũng không quay lại, càng nhanh chân xông ra ngoài.
Mà dì Phương thấy con lao tới cửa quán, hận ý ẩn nhẫn trên mặt bà cuối cùng biến thành thương lão bất đắc dĩ, ngã ngồi trên ghế.
Viện trưởng Vương thế thấy, quan hệ với mình và Diệp Hiểu Hạ không lớn, từđầu tới đuôi đều là dì Phương muốn chia rẽ con và đối tượng mới làm rachuyện này, cũng lập tức thoát khỏi không khí xấu hổ, vội vàng kéo dìPhương an ủi.
Diệp Hiểu Hạ ngồi đó, nhìn xem hai người phụ nữtrung niên xúc nói chuyện. Một hồi lâu sau, dì Phương mới xin lỗi việntrưởng Vương và Diệp Hiểu Hạ cáo từ, rời khỏi quán lẩu.
Hai người Kiều Phi và dì Phương trước sau rời đi, làm không khí vốn nhiệt liệttrở nên lạnh lẽo. Diệp Hiểu Hạ ngồi bên cạnh viện trưởng Vương, cúi đầunửa ngày cũng không dám nói một câu. Cô cũng không có lá gan ngẩng đầunhìn mặt viện trưởng Vương lúc này, không biết có phải đen như Bao cônghay không.
Cô cứ cúi đầu chơi một tờ giấy ăn đã dùng trên bàn như vậy, hết sức chuyên chú, giống như tờ giấy ăn kia là trò chơi khảonghiệm chỉ số thông minh khó nhất trên thế giới, nếu không dụng tâm sẽthua ngay.
“Nó tên gì?” Quá hồi lâu, viện trưởng Vương mới tức giận hỏi một câu.
“Trầm Hoan.” Diệp Hiểu Hạ lén lút ngẩng đầu, liếc mắt nhìn viện trưởng Vươngmột cái, lập tức lại cúi đầu tiếp tục nghịch tờ giấy.
Viện trưởng Vương thấy Diệp Hiểu Hạ dáng vẻ gặp cảnh khốn cùng, nhịn không được thở dài một hơi, vươn tay xoa xoa tóc của cô, giọng nói mềm xuống: “Saokhông mang theo trở về cho bà xem?”
“Còn chưa kịp. . . . .”
Viện trưởng Vương hiểu sợ hãi trong lòng Diệp Hiểu Hạ, loại sợ hãi này rấtnhiều năm trước khi bà quen bạn trai bị cha mẹ phát hiện khi cũng từngcó. Thế nhưng nhanh như vậy, đã đến phiên bà ngồi lên vị trí cha mẹ. Bên môi bà lộ ra một tia tươi cười nhợt nhạt, vỗ vỗ vai Diệp Hiểu Hạ: “Ănno chưa? Ăn no thì đi .”
Diệp Hiểu Hạ vội vàng gật đầu, đứng lêntheo viện trưởng Vương. Cô đi theo sau viện trưởng Vương, khẩn trươnglắc lắc tay, tuy chuyện hôm nay cuối cùng phát triển thật sự là vô cùngkhoa trương lại giả tạo, nhưng không thể không nói, cô vẫn là có chỗ làm không đúng. Nghĩ đến này, cô ngẩng đầu nhìn bóng lưng viện trưởngVương, nhẹ nhàng nói: “Viện trưởng, xin lỗi.”
Viện trưởng Vương cũng không quay đầu, khóe miệng mang ý cười: “Nói cái gì vậy.”
Kiều Phi đi mau, dì Phương cũng đi nhanh, hơn nữa cơm hôm nay này cũng làTrầm Hoan hại không yên, Diệp Hiểu Hạ vội vàng cướp đi đến chỗ thu nhân, cũng không nghĩ đã được trả tiền. Cô hơi ngoài ý muốn, viện trưởngVương cũng ngoài ý muốn: “Ai tính vậy?”
“Là vị tiên sinh mi tâm có nốt hồng chí vừa rồi.”
Câu trả lời này làm sắc mặt viện trưởng Vương hơi hơi đổi đổi, nhưng cũng không nói gì thêm, chỉ gật gật đầu đi ra bên ngoài.
Quả nhiên Trầm Hoan đứng ở bên ngoài. Anh lẳng lặng tựa vào một cây cộtngoài quán lẩu, sau khi thấy viện trưởng Vương và Diệp Hiểu Hạ đi ra,lập tức đứng thẳng dậy, bước nhanh đi lên. Đầu tiên là cung kính nhìnviện trưởng Vương chào hỏi: “Viện trưởng Vương.”
Viện trưởngVương lên lên xuống xuống đánh giá Trầm Hoan, con ngươi như mực, làm cho người ta không nghĩ ra bà đang nghĩ cái gì, quá một hồi lâu, bỗng nhiên bà hỏi: “Các con ở cùng nhau?”
“Không có không có!” Diệp Hiểu Hạ vội vàng lắc đầu, gương mặt trắng như sáp “Con và Trầm Hoan không có ở cùng nhau!”
“ Bà hỏi nó.” Viện trưởng Vương quay đầu trừng Diệp Hiểu Hạ một cái.
Trầm Hoan lại nhợt nhạt tươi cười, tay kéo Diệp Hiểu Hạ lui ở phía sau việntrưởng Vương đến, không để ý cô giãy dụa, để cô đứng bên người mình,”Không có.”
Ánh mắt lợi hại Viện trưởng Vương từ mặt Trầm Hoanrơi xuống cánh tay anh ôm Diệp Hiểu Hạ, cuối cùng lại về tới trên mặtTrầm Hoan: “ Chỉ là chơi đùa?”
“Không phải, con muốn cho cô ấy một gia đình.”
Ánh mắt Viện trưởng Vương lại từ trên xuống dưới đánh giá Trầm Hoan mấylần, sau đó cuối cùng dừng trên giày anh. Đó là một đôi giày thật sạchsẽ, cũng vô cùng tốt, có người từng nói, xem đàn ông phải xem giày anhta, xem phụ nữ thì phải xem tay cô ta.
Người đàn ông mang một đôi giày như vậy, tất là một đối tượng có thể phó thác. Qua một hồi lâu, bà mới thu hồi ánh mắt, biểu cảm nghiêm túc trên mặt hơi hòa dịu: “Khi nào thì tới cầu hôn?”
Diệp Hiểu Hạ ngẩn người, đây đều là cái gìvậy? Thế nào đã đến cầu hôn rồi ! Cô muốn phát biểu ý kiến của mình, đãnghe được Trầm Hoan lại nói: “Trước năm nông lịch.”
Viện trưởngVương gật gật đầu, xem như tán thành, “Các con về đi.” Dứt lời bà cũngkhông xen vào Diệp Hiểu Hạ và Trầm Hoan nữa, bước nhanh về cô nhi viện.
“Viện trưởng!” Diệp Hiểu Hạ vội vàng muốn đuổi theo, lại bị Trầm Hoan giữchặt, cô ngẩng đầu trừng anh một cái: “Anh làm gì vậy!”
“Tìm em tính sổ.” Biểu cảm Trầm Hoan không thay đổi, nhưng con ngươi lại đậm một chút.
“Tính cái gì sổ nha!” Diệp Hiểu Hạ vừa thì thầm than thở, biện bạch, vừa bị Trầm Hoan kéo đến chỗ trạm xe bus.