Trong lòng Túy Lí Thiêu Đăng luôn cảm thấy áy náy, cũng không tán gẫu nhiều với Diệp Hiểu Hạ, phải đi chuẩn bị kim tệ thừa lại. Tuy Diệp Hiểu Hạ không cự tuyệt, nhưng vẫn không tính nhận tiền của Túy Lí Thiêu Đăng. Túy Lí Thiêu Đăng không giống với cô, anh ta cũng không có học tập kỹ năng cuộc sống thế nào, bình thường thích đánh nhau, thường thường bị hồng danh, có thể có hai mươi vạn kim tệ này đã là vô cùng không dễ dàng.
Trò chơi này càng về sau càng phát triển, chỗ dùng tiền càng nhiều, điều này làm cho cô sao có thể yên tâm thoải mái cầm tiền của Túy Lí Thiêu Đăng? Huống chi đến tình trạng này với mấy người Trúc Nhận Thiên Trần, xét đến cùng là vì ban đầu mình quá mức mềm lòng. Khi bọn họ tìm mình một lần lại một lần lấy thuốc, cô nên ý thức được kết quả hôm nay, nhưng mình bởi vì dễ tin mà nuông chiều bọn họ, cuối cùng gây thành hậu quả thế này.
Dù tính ngày đó không phải Túy Lí Thiêu Đăng thu bọn họ vào công hội, chỉ sợ bản thân Diệp Hiểu Hạ cũng sẽ không chịu nổi bọn họ bám lấy, chung quy sẽ nhận bọn họ. Như thế, xét đến cùng, mình mới là người thúc đẩy tất cả chuyện này, tuy rằng cô vô tâm, nhưng chung quy không thể thay đổi kết quả.
Đã là như thế này, sao cô có thể yên tâm thoải mái cầm tiền của Túy Lí Thiêu Đăng.
Nhưng, nếu giờ cô không lấy số tiền này, lại sợ Túy Lí Thiêu Đăng tức giận, cô chỉ có thể tạm thời nhận lấy, đợi sau này có thích hợp cơ hội thì đưa lại cho anh .
Về phần chỗ hổng mấy chục vạn còn lại, Diệp Hiểu Hạ cũng không lo lắng, không quản nói thế nào, trong kho hang của cô còn có một ít dược làm ở thôn Bặc nhân, chỉ cần cô chịu ra tay, không lo không có tiền.
Quyết định xong, cô đi đến kho hàng lấy năm mươi tổ Chỉ Huyết cao và hồi khí cao trung cấp rồi mật Vân Ẩn: "Năm mươi tổ Chỉ Huyết cao trung cấp, hồi khí cao trung cấp, nếu muốn, trả lời."
Mật ngữ của cô vừa mới phát qua, lập tức hãy thu được Vân Ẩn mời đối thoại, cô cong khóe miệng, xem ra lần trước ba công hội lớn chia đều một trăm tổ dược quả thật là không đủ, bằng không Vân Ẩn không có khả năng lòng nóng như lửa đốt như vậy.
"Hiểu Hạ, cô ở đâu?" Giọng nói của Vân Ẩn vẫn là tao nhã như trước, nhưng, vẫn ẩn ẩn dẫn theo một chút dồn dập.
"Muốn không, không liên hệ Danh Môn và Trần Ai Lạc Định." Diệp Hiểu Hạ cười cười, cũng không nói vị trí của mình cho Vân Ẩn trước, chỉ uy hiếp như có như không như vậy.
"Muốn, đương nhiên là muốn. Cô ở đâu, tôi lập tức mang tài vụ tới." Vân Ẩn lập tức xác nhận, thuận tiện lo lắng hỏi: "Lần này, không nói với Danh Môn và Trần Ai Lạc Định sao?"
"Thế nào? Anh nghĩ tôi luôn mãi ca các công hội chia đều? Bản thân thì không để ý đâu."
Vân Ẩn hơi hơi sửng sốt, sau đó cười ra tiếng. Giọng anh thấp xuống, mang theo từ tính mềm yếu, nghe thấy thì trái tim sắt đá cỡ nào cũng phải mềm mại. "Mãn Giang Hồng đế đô, tôi cho người đi mở phòng, cô hãy đi trước, tôi lập tức đến."
Dứt lời hai người cũng không lại nói nhiều mà cúp máy.
Giao dịch vô cùng thuận lợi, Vân Ẩn vì lung lạc Diệp Hiểu Hạ, trả nhiều hơn lần chào giá trước một ít, đưa Diệp Hiểu Hạ ba mươi vạn kim. Đối với lung lạc như vậy Diệp Hiểu Hạ cũng không cự tuyệt, cô không muốn tham dự chuyện của những công hội này, cô cần phải làm là chuẩn bị cho tốt nhất mẫu ba phần của mình.
"Dược lần trước dùng xong rồi?" Giao dịch hoàn thành, Diệp Hiểu Hạ cũng không cô phụ một bàn món ăn ngon quý lạ này, cầm đũa lên ăn. Cô phát hiện từ khi cô trở thành dược sư đại tông sư, mỗi lần làm buôn bán đều có thể vô duyên vô cớ ăn một chút mỹ thực giá xa xỉ, đây đúng là chỗ tốt ngoài ý muốn.
"Ừ." Vân Ẩn đẩu mở quạt xếp, nhẹ nhàng lay động vài cái, anh ta nhìn Diệp Hiểu Hạ vùi đầu dùng bữa, chậm rãi từ từ nói: "Muốn đánh lệnh bài công hội, dược tự nhiên mất một chút."
"Thế nào? Đánh không tới?"
"Tạm thời không có."
Diệp Hiểu Hạ ngẩng đầu liếc mắt nhìn Vân Ẩn một cái, cười cười: "Sát cũng không đánh tới, xem ra công hội khác cũng không có."
Vân Ẩn chỉ quạt cây quạt, cười mà không nói.
Diệp Hiểu Hạ tự giác mất mặt, đẩy bát đũa ra, đứng lên: "Vân Ẩn hội trưởng từ trước đều vội, tôi sẽ không quấy rầy, đi trước ." Nói xong xoay người rời khỏi.
Còn chưa tới gần cửa bỗng nhiên lại nghe thấy Vân Ẩn nói một câu: "Ngày hôm qua có người tìm tội, muốn làm một vụ mua bán với tôi."
Diệp Hiểu Hạ dừng lại, lại không đồng ý quay đầu. Tuy Vân Ẩn vẫn chưa kêu tên của cô, nhưng, ý tứ giữa những hàng chữ này, không một từ nào không ám chỉ, chuyện này có liên quan với Diệp Hiểu Hạ.
"Bọn họ mời tôi giết một người, giá là lệnh bài công hội."
"Phải không?" Trong lòng Diệp Hiểu Hạ hơi hơi chìm chìm, giờ trên diễn đàn không có tin tức khối lệnh bài công hội thứ hai xuất hiện, nếu giá là lệnh bài công hội mà nói, như vậy chỉ có một khối trong tay cô.
Ở trong Cực Hạn, lệnh bài công hội không giống như trò chơi khác. Nó chẳng phải vật phẩm duy nhất, mà là có thể ăn cắp và chuyển nhượng, nhưng điều kiện tiên quyết là, từ một khắc cấp bậc hội trưởng công hội rớt xuống cấp hai mươi, có thời gian một giờ, chỉ cần kẻ trộm biết chỗ gửi lệnh bài, có thể dễ dàng đắc thủ.
Mà chỗ Diệp Hiểu Hạ gửi lệnh bài, ai cô cũng không có nhắc tới.
" Đây không phải mua bán thật có lời sao? Một mạng người so với một lệnh bài công hội, thật sự bé nhỏ không đáng kể." Khóe miệng Diệp Hiểu Hạ cười lạnh, chậm rãi nghiêng nửa gương mặt, nhìn Vân Ẩn tươi cười bất động thanh sắc.
Vân Ẩn lại chỉ nhìn Diệp Hiểu Hạ, cười đến xuân phong tốt đẹp như trước: "Tôi cự tuyệt giao dịch này."
" Hả?" Diệp Hiểu Hạ nghe vậy lại nhướng mày, loại mua bán này anh ta cư nhiên lại cự tuyệt? Nếu thật sự có người biết chỗ cô gửi lệnh bài, đánh cô đến cấp hai mươi, lại đi lấy lệnh bài này không phải chuyện rất nhẹ nhàng sao? "Vậy anh cũng thật không biết buôn bán, mua bán như vậy không thâm hụt tiền."
"Một mạng so với một công hội lệnh bài quả thật là bé nhỏ không đáng kể, nhưng..." Vân Ẩn nói tới chỗ này, giọng nói hơi hơi dừng một chút, rồi ngẩng đầu nhìn Hiểu Hạ: "Cũng phải xem đó là mạng ai."
Nói xong anh ta cũng đứng lên, chậm rãi đi tới trước mặt Diệp Hiểu Hạ, vươn cây quạt nhẹ nhàng nâng cằm Diệp Hiểu Hạ lên. Động tác này tuy rằng thoạt nhìn ngả ngớn, nhưng đặt trên người Vân Ẩn lại không có cảm giác lỗ mãng, ngược lại như có áp lực vô hình là bỗng chốc đè xuống.
"Mạng của cô, chậc chậc..." Vân Ẩn buông cây quạt xuống, mỉm cười: "Quá quý ."
Mày Diệp Hiểu Hạ lại nhíu lại, xoay người mở cửa bước đi. Đi được vài bước, cô lại quay lại, đặt một tổ Tị Thủy hoàn trên bàn, "Cám ơn nhắc nhở, thuốc này tính tạ lễ của tôi."
Vân Ẩn hơi hơi sửng sốt, sau đó nhìn cô bước nhanh ra khỏi phòng, lại cúi đầu cầm lấy trên bàn Tị Thủy hoàn, nhịn không được thấp giọng nở nụ cười.
Ánh mặt trời mặc dù gắt, nhưng Diệp Hiểu Hạ lại cảm thấy lạnh tận xương.
Cô đứng sát đường híp mắt nhìn nhìn thái dương rồi xoay người rời đi, không cần đoán cô cũng biết người đến tìm Vân Ẩn là ai. Mặc dù trong một khắc mua mạng kia cô đã biết không quay lại được, nhưng đột nhiên nghe thấy việc này, vẫn khiến cô rét run từ trong khung.
Vài ngày tiếp theo, Diệp Hiểu Hạ chỉ cảm thấy thời gian trong trò chơi không đủ dùng, trừ chút mua bán làm thuốc, chỗ cô thường ngốc nhất là võ quán trong đế đô.
Trong võ quán có bản sao một người, chỉ cần nộp số tiền nhất định, có thể ở bên trong tăng lên độ thuần thục cấp bậc và kỹ năng, kinh nghiệm coi như phong phú, hơn nữa mỗi lần hoàn thành bản sao cũng có thể lập tức được một bộ màu lục hoặc là màu lam trang bị.
Điều đáng tiếc duy nhất là, trong bản sao một người này hoàn toàn không rơi bất kì vật phẩm gì, đặt ra như vậy làm người chơi luyện cấp ở đây trên cơ bản rất tiêu tốn tiền thuốc nước và phí sửa chữa, cho nên nếu không phải vì liên hệ một ít kỹ năng tương đối khó tăng độ thuần thục, đoán chừng trong võ quán này sẽ không có người chơi nào.
Nhưng, chỗ như vậy lại vừa vặn thích hợp với Diệp Hiểu Hạ, đầu tiên thao tác của cô tương đối kém, trong bản sao chọn độ khó khăn khác nhau vừa vặn có thể tăng trình độ thao tác của cô lên, kinh nghiệm và trang bị được thưởng cũng có thể đổi trang bị ba bốn mươi cấp trên người, quan trọng nhất là, cô là người làm thuốc, cho nên tiền thuốc nước này nọ đối với cô mà nói đều là mây bay.
Nhưng, dù tính bận rộn như vậy, cô vẫn chú ý tới, Tố từ sau đêm trăng kia luôn luôn không login. Vốn ở trong hiện thực mỗi ngày phải gặp mặt Trầm Hoan, hỏi một chút nguyên nhân cũng không sao, nhưng Diệp Hiểu Hạ lại không biết vì sao mình vừa nhìn thấy anh thì cảm thấy chột dạ nói không nên lời, thường thường đưa cơm đều là trực tiếp bỏ lại cặp lồng cơm rồi bỏ chạy, còn tán gẫu cái gì.
"Em đang trốn tôi?" Trầm Hoan nhìn Diệp Hiểu Hạ đứng bên giường, đang cẩn thận chia cơm và đồ ăn trong cặp lồng, đột nhiên toát ra một câu nói.
Lời này vốn không có gì, nhưng tay Diệp Hiểu Hạ lại run lên một chút, cô quay sang khổng đối mặt Trầm Hoan, gượng cười: "Không, không có mà..." Nói xong nhét đồ ăn và cơm vào trong tay Trầm Hoan, chuẩn bị chạy lấy người: "Trong nhà tôi còn có việc, đi trước ..."
Chỉ là, còn không có đợi cô chạy Trầm Hoan đã bắt được tay cô.
Đầu ngón tay anh chẳng phải nóng bỏng, thậm chí còn mang một chút mát lạnh, nhưng lại giống như bàn ủi làm bỏng Diệp Hiểu Hạ, từ mỗi một tấc làn da bị anh nắm, đến máu cả người. Cô thậm chí cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.
Thực ra Trầm Hoan cũng không dùng sức, Diệp Hiểu Hạ lại không biết vì sao toàn thân mình giống như cứng ngắc lại, động đậy một chút cũng có vẻ khó khăn như vậy.
"Đây còn không tính là trốn sao?" Trầm Hoan chậm rãi ngẩng đầu lên, híp híp mắt, làm cho người ta nhìn không ra tâm tư của anh.
Giọng nói của anh thật là dễ nghe, khẩu khí Diệp Hiểu Hạ nghẹn kia vậy mà chậm rãi tan mất như vậy, giờ phải nói cái gì đây?
"Tôi, tôi rất đáng sợ hả?" Giọng Trầm Hoan cho tới nay không có dao động quá lớn gì, nghe không ra buồn vui, cũng không phập phồng gì, nhưng khi Diệp Hiểu Hạ nghe thấy anh câu hỏi như vậy trái tim đã hơi chua xót.
Cô cúi thấp đầu xuống, nhẹ nhàng mà lắc đầu: "Không." Sau đó cô chậm rãi xoay người lại, nhìn gương mặt trầm lặng không dao động như giếng cố của Trầm Hoan, thở dài một hơi: "Một chút cũng không."
"Vậy vì sao luôn trốn tránh tôi?" Giờ phút này Trầm Hoan như đứa nhỏ đánh vỡ nồi cát, bướng bỉnh hỏi vấn đề này, sau đó, không biết vì sao anh, buông tay, chậm rãi cúi đầu thấp xuống: "Là tôi đường đột ."