Hình như trong lòng Như Mặc Thấm Trần cất giữ rất nhiều chuyện, anh ta cứ đứng trước mặt Diệp Hiểu Hạ thao thao bất tuyệt phát tiết như vậy. Tuy giọng anh ta không lớn, nhưng ngữ điệu lại vô cùng nghiêm túc, thậm chí có thể nói là phẫn nộ .
Cứ nghe như vậy, không nói chuyện, Diệp Hiểu Hạ cũng có thể cảm thấy anh ta nhận được đãi ngộ không công bằng, cô vốn định chen vào nói. Nhưng nhìn thấy Như Mặc Thấm Trần không có ý tứ dừng đề tài, cũng không vội vàng đánh gãy lời của anh ta. Loại cảm giác này thực ra cô biết, làm một người trong lòng có chuyện cần phát tiết thì cứ việc cho anh ta phát tiết là được rồi, chỉ cần nói chuyện ra, trong lòng sảng khoái, như vậy cái gì cũng dễ.
Nhưng nếu giờ phút này đánh gãy anh ta phát tiết, tranh chấp với anh ta, chỉ sợ sẽ làm ra phiền toái không cần thiết.
Vì thế, cô ngậm lại cái miệng muốn nói, lẳng lặng nghe Như Mặc Thấm Trần nói, thuận tiện sửa sang lại tình huống trong lời nói của anh ta.
Nói thật, cô thật sự bị Như Mặc Thấm Trần làm phát hoảng, tuy cô cũng không hiểu rõ trong đó xảy ra biến cố gì, nhưng, không thể phủ nhận, nếu Như Mặc Thấm Trần nói là thật, như vậy việc làm của bọn Trúc Nhận Ngàn Trần thật là quá không phúc hậu !
Quả thật trong lòng Như Mặc Thấm Trần có một ngọn lửa, hơn nữa ngọn lửa này đã cháy thời gian rất dài. Trong thời gian này bởi vì bọn Trúc Nhận Ngàn Trần làm chuyện này mà rất nhiều người đã lui hội, tuy Như Mặc Thấm Trần không có cảm tình với hội trưởng công hội Diệp Hiểu Hạ, nhưng là vì nghẹn một hơi, anh ta không giống những người khác tự nhận không hay ho rời khỏi.
Cho tới bây giờ anh ta luôn là người thẳng thắn, cho nên, luôn nghĩ cho dù muốn đi cũng phải nói ra ý kiến, cho nên hôm nay Diệp Hiểu Hạ vừa login, anh ta lập tức bỏ qua chuyện làm ăn mình sắp bàn xong vọt lại.
Như Mặc Thấm Trần nhìn gương mặt thanh tú của Diệp Hiểu Hạ ngay từ đầu kinh ngạc thành bình tĩnh cuối cùng khẽ nhíu mày, giọng diệu cũng chậm lại, anh ta bắt đầu ý thức được có phải mình thẳng thắn lại làm hỏng mọi chuyện. Cho tới bây giờ anh ta luôn biết đến tính tình của mình cũng không làm người khác vui vẻ, cho nên anh ta thường xuyên tự nhắc mình ít nói đi, nhưng, chuyện lần này thật sự là nghẹn lâu lắm, cư nhiên bỗng chốc không nhịn xuống được.
Đại khái là ý thức đượcmình quá xúc động, giọng của anh ta cũng từ kích động trở nên dần dần bằng phẳng lại. Cuối cùng anh ta cười khổ thở dài một hơi, có vẻ hơi ủ rũ: "Lại nói thực ra chuyện này không có bao lớn, chỉ là chút dược và trang bị, có lẽ là tôi quá hưng sư động chúng ..."
"Không, không có chuyện này." Diệp Hiểu Hạ lắc đầu, dùng mỉm cười trấn an Như Mặc Thấm Trần.
Tươi cười của cô như mang theo ma lực, tuy thoạt nhìn bình thản không gợn sóng, nhưng, lại như hồ nước trong suốt thấy đáy kích động mở ra, trong khoảnh khắc vây quanh người ta, làm cho toàn thân người ta nảy sinh tình cảm ấm áp.
Như Mặc Thấm Trần nhìn tươi cười của Diệp Hiểu Hạ, cũng không tự chủ được cười cười, nhưng so với tươi cười thư hoãn của Diệp Hiểu Hạ, anh t tươi cười rõ ràng có một loại mất tự nhiên xấu hổ. Anh ta lắc lắc đầu: "Quên đi, cô coi như hôm nay tôi chưa từng tới quá đi, tôi còn có việc đi trước một bước."
Diệp Hiểu Hạ lại vội vàng gọi anh ta lại: "Anh yên tâm, chuyện này tôi nhất định sẽ cho anh một công đạo."
Không quản thật giả, có thể được đến một câu hứa hẹn như vậy, Như Mặc Thấm Trần cũng cảm thấy hôm nay tới nơi này xem như đáng giá. Anh ta nhẹ nhàng gật gật đầu: "Không phải cho tôi một công đạo, là cho người trong hội một công đạo. Dù sao lúc đó đến nhập hội, thực ra chúng ta đều đến vì dược sư đại tông sư là cô."
Càng nói như vậy, càng xông ra trọng điểm là thân phận dược sư đại tông sư của mình, Diệp Hiểu Hạ lại càng thấy chua xót. Cô gật gật đầu, lại một lần trịnh trọng hứa hẹn: "Giờ tôi không thể biện bạch thế nào, nhưng, ta nhất định sẽ cho mọi người một công đạo, xin cho tôi một chút thời gian được không ?"
Ánh mắt của cô gái trước mặt thật sự là trong suốt thấy đáy, con ngươi trắng đen rõ ràng nhìn không ra có bất luận ý sợ hãi nào. Bỗng nhiên Như Mặc Thấm Trần cảm thấy người có được một đôi mắt như vậy nhất định lương thiện, hoặc nói, là chính trực. Anh ta nghĩ, nhận thức như vậy thực ra hơi buồn cười, nhưng, anh ta vẫn gật gật đầu: "Được, tôi sẽ cùng thông báo một tiếng với bạn bè quen biết."
Hai người thêm bạn tốt, từ biệt như vậy.
Sau khi Diệp Hiểu Hạ tiễn bước Như Mặc Thấm Trần, chuyện thứ nhất là liên hệ Túy Lí Thiêu Đăng, nhưng anh ta cũng không ở tuyến. Việu Thiêu Đăng không ở tuyến làm cô hơi hơi cảm thấy chuyện hơi khó giải quyết, nhưng suy xét một hồi, Diệp Hiểu Hạ xoay người đi tới chỗ bán đấu giá.
Cơ hồ mười ngày không login, người trèo lên cấp tám mươi hơi nhiều, xem ra quần áo khéo léo tinh xảo sẽ không khó có. Trong một đám quần áo người chơi ngăn nắp trung gian như vậy, Diệp Hiểu Hạ còn mặc trang bị ba bốn mươi cấp có vẻ hơi thất sắc. Nhưng, cũng may chỗ bán đấu giá này, từ trước đều là nhìn trong túi bạn có bao nhiêu tiền, mà không nhìn mặc mặc xinh đẹp bao nhiêu.
Cô bồi hồi bên vài cái cửa sổ bán đấu giá đi, rốt cục chen vào một cửa sổ tương đối rộng rãi, mở ra thương phẩm đang gửi bán, tìm dược phẩm mà cẩn thận tra tìm.
Tuy cũng không có tìm được tên mấy người Trúc Nhận Ngàn Trần, nhưng, Diệp Hiểu Hạ lại phát hiện có một người bán đấu giá dược phẩm và trang bị số lượng lớn, hơn nữa làm ăn tốt lắm. Tên của anh ta là Bánh Bao.
Diệp Hiểu Hạ cũng không biết người này, nhưng, cô lại ẩn ẩn cảm thấy hơi không thích hợp. Giờ dưới tình huống các đại công hội thu mua dược phẩm và trang bị số lượng lớn, còn có người lấy ra nhiều loại cao cấp thương phẩm thế này, thật sự không thế khinh thường. Người này có lai lịch gì?
Đột nhiên, cô nghĩ đến một người. Vì thế lập tức xoay người ra khỏi nơi bán đấu giá, mới ra cửa, cô lập tức mật người này.
"Lục Nguyệt, có không?"
Cơ hồ là đồng thời, Lục Nguyệt Vi Lam nhắn lại cho cô. Không đoán trước được, mới Lục Nguyệt Vi Lam nhận mật ngữ, lập tức dùng một loại giọng nói hưng phấn khó nén cười chào hỏi: "Hello Hello, Hiểu Hạ thân ái của tôi, cô có phải vô cùng nhớ tôi không ?"
"Nếu tôi nói không nhớ, cô có phải giận không?" Diệp Hiểu Hạ nghe giọng nói vui vẻ kia của cô, cảm thấy âm u trong lòng đều được xua tan một ít.
"Ha ha, có một chút thất vọng." Lục Nguyệt Vi Lam tiếp tục cười: "Thế nào? Muốn lộ ra với tôi bí mật cô làm thế nào trở thành đại tông sư hả? Tôi sẽ chăm chú lắng nghe."
"Cái này thì miễn." Diệp Hiểu Hạ cũng không tiếp tục ba hoa với cô, trực tiếp vào thẳng chủ đề: "Lục Nguyệt, Yến tử lâu các cô có phải mua bán tin tức không?"
"Phải, chúng tôi bán bất luận tin tức gì cho bất luận kẻ nào, bao gồm bán cho đoàn phóng viên diễn đàn. Xem ra, cô muốn mua tin tức từ tôi?"
"Uh, tôi muốn biết thân phận một người, vào các mối quan hệ giao tế của anh ta."
"Giá mỗi người không giống nhau, đại thần thì rất quý, người bình thường tương đối rẻ. Người cô muốn mua này là đại thần hay là cái gì?"
"Cái này tôi cũng không biết, tôi chỉ biết, anh ta tên Bánh Bao."
Khi Diệp Hiểu Hạ nói ra tên này, Lục Nguyệt Vi Lam sửng sốt một chút, cô chần chờ lập tức khiến cho Diệp Hiểu Hạ chú ý, cô cẩn thận hỏi: "Thế nào? Người này rất khó giải quyết?"
Lục Nguyệt Vi Lam nắm tóc, thở dài một hơi: "Theo đạo lý, theo đạo đức nghề ngiệp tôi không nên nói nhiều, nhưng, Hiểu Hạ chúng ta tốt xấu cùng trải qua sinh tử, tôi nói nhiều một câu. Người này có không ít người đến hỏi thăm, sao cô cũng đi theo góp tiền?"
"Rất nhiều người hỏi thăm?" Điều này khiến Diệp Hiểu Hạ thật không ngờ: "Có những người nào?"
"Cái này tôi không thể nói. Nhưng, gần đây người này rất nóng, anh ta là đại bán gia trong bán đấu giá, từ dược phẩm đến trang bị, từ đá quý đến tài liệu, anh ta bán cái gì cần có thì có. Mấy ngày hôm trước rất điên cuồng, muốn san bằng nơi bán đấu giá luôn, mấy ngày nay thu liễm không ít, không nhiều như vậy nữa." Lục Nguyệt Vi Lam lời mình có thể nói thật nói cho Diệp Hiểu Hạ.
"Được rồi, mua tin tức người này muốn bao nhiêu tiền?" Diệp Hiểu Hạ vừa nghe Lục Nguyệt Vi Lam nói như vậy, trong lòng càng cảm thấy Bánh Bao này vô cùng có vấn đề.
Nhưng thật không ngờ, Lục Nguyệt Vi Lam cũng không có nói chuyện lấy tiền, chỉ nói: "Người này đã có không ít người đến tra xét, cũng không cần phí công phu gì, tôi tính bán nhân tình cho cô, không thu tiền. Thực ra anh ta là người chơi phổ thông, cấp bậc không đủ, giờ mới cấp sáu mươi chín, thương khách. Giao tế của anh ta... Bình thường rất ẩn nấp, cơ hồ rất ít có xuất hiện với người khác, nhưng..."
Nói đến chỗ này Lục Nguyệt Vi Lam cố ý tạm dừng một chút, như là đặc biệt muốn thấy Diệp Hiểu Hạ sốt ruột. Quả nhiên Diệp Hiểu Hạ rất vội, cô vội vã dồn dập thúc giục : "Nhưng cái gì, nói chuyện với cô thì đừng thở mạnh, gấp chết người rồi!"
Có được hiệu quả mình vừa lòng, Lục Nguyệt Vi Lam vừa cười hì hì: "Nhưng, mấy ngày hôm trước chúng tôi phát hiện mỗi ngày anh ta ở thời gian cố định và địa điểm cố định tiếp xúc vài người cố định."
"Ai?" Trái tim Diệp Hiểu Hạ treo lên cổ họng .
"Có một người không biết, hai người khác, một người tên là Máng Xối Hoa Lưu, một người tên là Điền Gia Nhị Thiếu Gia."
Giọng Lục Nguyệt Vi Lam khi nói chuyện cũng không nặng, như giọng điệu ngày xưa của cô, mang theo giọng mềm đặc biệt của vùng Giang Chiết, ấm áp, dịu dàng, nghe tiến trong lỗ tai như được xoa dịu, thoải mái vô cùng. Nhưng giờ khắc này, giọng nói vừa mềm vừa ấm của cô lại khiến Diệp Hiểu Hạ nghe như Ngũ Lôi Oanh đỉnh, nửa ngày cũng không hồi phục được.
Thấy đối phương nửa ngày không có động tĩnh, Lục Nguyệt Vi Lam hơi kỳ lạ, liên tục kêu Diệp Hiểu Hạ vài tiếng, thế này Diệp Hiểu Hạ hàm hàm hồ hồ đồng ý với cô vài tiếng, cấp tốc kết thúc đối thoại. Hôm nay là thế nào?
Nếu nói, khi Như Mặc Thấm Trần nói cho cô chuyện bọn Trúc Nhận Ngàn Trần dùng danh hào của cô cầm dược phẩm tài liệu trong công hội kiếm lời túi tiền riêng mang cho cô khiếp sợ, như vậy giờ tin tức Lục Nguyệt Vi Lam mang cho cô cũng làkhiến Diệp Hiểu Hạ có một loại đau điếng người.
Đó là nhục nhã bị lừa gạt bị phản bội thậm chí là bị giẫm lên.
Loại nhục nhã này cô cũng không xa lạ, bởi vì, không lâu trước đây, Bạch Thiên Minh cũng từng cho cô trải qua cảm xúc này.
Đứng phía trước bán đấu giá đi, tuy rằng ánh mặt trời ấm áp chiếu trên người cô, nhưng Diệp Hiểu Hạ lại cảm thấy một rét lạnh chui từ dưới đất lên, từ lòng bàn chân cô tiến vào làn da, tiến vào trong máu, tiến vào trong xương tủy.