Lâm Tiêu một đường lái xe đến đến Phong Tuyết công ty. Về phần xe của hắn thì sẽ được giao tận nhà vào ngày mai. Sau khi đến Phong Tuyết công ty thì Lâm Tiêu liền lái xe vào chỗ đậu xe dành cho chủ tịch. Dù sao bảo vệ cũng nhận ra là xe của Phương ThanH Nguyệt nên không có ai cản hắn cả.
Sau khi đỗ xe xong thì Lâm Tiêu và Lâm Như Nguyệt tiến thẳng vào công ty. Lâm Tiêu đi nang qua quầy tiếp tân mà không cần chào hỏi. Hắn tiến thẳng đến thang máy đến tầng làm việc của chủ tịch. Lâm Tiêu và Lâm Như Nguyệt liền theo nữ nhân viên đi vào thang máy.
Một lúc sau cả 2 liền tiến đến tầng cao nhất. Lâm Tiêu liền dẫn theo Lâm Như Nguyệt đi vào phòng của Phương Thanh Nguyệt. Hắn không cần bất cứ thông báo hay gõ cửa mà là tiến thẳng vào bên trong.
Khi tiến và bên trong phòng thì Lâm Tiêu liền nhìn thấy. Phương Thanh Nguyệt đang ngồi trước bàn làm việc và chăm chú làm việc, còn trên ghế sô pha bên cạnh là Lâm Thanh Thanh đang cầm một cây bút và chăm chú vẽ vào tờ giấy trước mặt. Lâm Tiêu đoán nàng đây là đang thiết kế quần áo!
“Khụ!” Lâm Tiêu ho khan!
Lập tức Lâm Thanh Thanh và Phương Thanh Nguyệt liền chú ý đến Lâm Tiêu.
“Papa!” Lâm Thanh Thanh mừng rở kêu lên! Sau đó nàng liền chạy đến ôm lấy Lâm Tiêu!
“Ngoan” Lâm Tiêu mỉm cười vuốt lấy mái tóc của Lâm Thanh Thanh!
Phương Thanh Nguyệt thấy Lâm Thanh Thanh và Lâm Tiêu đang nói chuyện thì không dám xen vào. Mặc dù nàng không dám nhưng Lâm Như Nguyệt lại dám.
“Papa! Con bé này là ai?” Lâm Như Nguyệt chu mỏ nói!
“À! Để ta giới thiệu! Đây là em gái của con Lâm Thanh Thanh! Thanh Thanh, đây là chị gái của con Lâm Như Nguyệt.” Lâm Tiêu bắt đầu giới thiệu
Lâm Thanh Thanh và Lâm Như Nguyệt bắt đầu nhìn nhau chằm chằm. Sau đó cả 2 cùng lên tiếng:
“Papa! Con không thích cô ta!”
Lâm Tiêu nghe vậy thì liền nhướng mày. Hắn cười hỏi:
“Vì sao a? Các con là chị em ruột a”
“Chị em ruột thì sao chứ. Con không thích nó” Lâm Như Nguyệt chỉ về phía Lâm Thanh Thanh!
“Con cũng vậy! Con không thích chị ta” Lâm Thanh Thanh âm thanh non nớt nói!
“Ta có thể biết nguyên nhân tại sao không a?” Lâm Tiêu đi đến sô pha cười hỏi!
“Papa! Không vì nguyên nhân gì cả. Chỉ là con cảm thấy chị ta khiến người cảm thấy chán ghét mà thôi.” Lâm Thanh Thanh đi đến bên trái Lâm Tiêu ôm lấy cánh tay của hắn nói!
“Đúng vậy Papa! Cũng cảm nhận được khí tức khiến người ta không thích từ con bé đó.” Lâm Như Nguyệt đi đến bên còn lại của Lâm Tiêu nói!
Lâm Tiêu nghe vậy thì liền suy nghĩ. Hắn hoàn toàn không hiểu được nguyên nhân mà Lâm Thanh Thanh và Lâm Như Nguyệt ghét nhau. Lâm Tiêu cũng không có ý định ra lệnh cho con gái của hắn phải thích nhau.
“Này!” Lâm Thanh Thanh hướng về Lâm Như Nguyệt gọi!
“Papa! Nàng vô lễ với con.” Lâm Như Nguyệt liền hướng về Lâm Tiêu tố cáo!
Lâm Tiêu nghe vậy thì liền xoa lấy mái tóc của Lâm Thanh Thanh sau đó nói:
“Thanh Thanh! Mặc dù con không thích Như Nguyệt nhưng dù sao nàng cũng là tỷ của con. Con phải gọi đại tỷ biết chưa.”
Lâm Thanh Thanh nghe xong thì liền khó chịu nhưng nàng cũng không làm trái lời của Lâm Tiêu. Nàng liền hướng về Lâm Như Nguyệt gọi:
“Này đại tỷ” mặc dù đã gọi đại tỷ nhưng thái độ của Lâm Thanh Thanh vẫn không cải biến.
“Chuyện gì?” Lâm Như Nguyệt lạnh hỏi!
“Sở trưởng của ngươi là gì?” Lâm Thanh Thanh hỏi tiếp!
“Ta chuyên về máy tính!” Lâm Như Nguyệt nói!
“Vậy mẹ của ngươi làm gì?” Lâm Thanh Thanh hỏi!
Lâm Như Nguyệt nghe vậy thì liền nhíu mày nhưng sau đó nàng cũng trả lời:
“Trước kia mẹ ta đi làm ở công ty này nhưng sau đó Papa liền bảo mẹ ta không cần đi làm nữa.”
“Nói vậy hiện nay mẹ ngươi đang không có việc làm?” Lâm Thanh Thanh nhếch mép cười nói!
“Ngươi có ý gì thì cứ nói thẳng đi!” Lâm Như Nguyệt lớn tiếng nói!
“Ý của ta là ngươi không có tư cách ở bên cạnh Papa!” Lâm Thanh Thanh cười lạnh nói!
“Ngươi..!” Lâm Như Nguyệt tức giận đứng lên chỉ vào Lâm Thanh Thanh nói!
“Ta nói không đúng sao! Phải biết sở trường của ngươi là máy tính và dựa vào trình độ phát triển hiện nay của thế giới thì việc kiếm tiền bằng máy tính là rất đơn giản hơn nữa còn có thể kiếm rất nhiều tiền! Nhưng mà...!” nói đến đây Lâm Thanh Thanh liền dừng lại!
Nàng buông tay Lâm Tiêu ra sau đó ngồi bắt chéo chân lên cười lạnh nói:
“Thứ ngươi thiếu là đẳng cấp!”
Lâm Như Nguyệt nghe vậy thì liền nắm chặt tay lại. Nàng hoàn toàn hiểu ý của Lâm Thanh Thanh là gì!
“Cho dù tương lai ngươi có phát triển đến trình độ nào đi nữa thì ngươi vẫn chỉ là một lập trình viên giỏi mà thôi! Ngươi hoàn toàn thiếu đẳng cấp! Hơn nữa mẹ của ngươi lại chỉ là một người bình thường không hề giúp ích gì được cho Papa!
Nhưng ta thì khác! Ở tương lai ta sẽ trở thành một nhà thiết kế thời trang nổi tiếng! Mẹ của ta lại là giám đốc của một công ty lớn và sẽ còn phát triển hơn nữa! Ngươi nghỉ thử xem! Ở tương lai có một ngày có người so sánh Papa là cha của một nhà thiết kế thời trang đại sư và Papa là cha của một lập trình viên giỏi! Ngươi nghĩ bên nào sẽ khiến Papa hãnh diện hơn?”
Mỗi câu nói của Lâm Thanh Thanh càng lúc càng khiến Lâm Như Nguyệt tức giận. Lúc này trên người nàng linh khí đang dần thoát ra. Lâm Thanh Thanh thấy một màn này thì cười lạnh sau đó cũng bắt đầu tỏa ra linh khí của mình. Cả 2 đều được Lâm Tiêu thiết lập là đều tu luyện tiên pháp nên việc giải phóng linh khí là bình thường.
Lâm Tiêu cảm thấy đây là chiến tranh của con gái nên không xen vào. Chỉ cần không chém giết nhau thì còn lại Lâm Tiêu đều sẽ không tham gia vào việc của con gái. Hắn đi đứng lên sau đó đi đến chổ của Phương Thanh Nguyệt!
“Tiếp tục làm việc đi!” Lâm Tiêu nói!
Phương Thanh Nguyệt nghe vậy thì lần nữa cúi đầu xuống bắt đầu làm việc. Lâm Tiêu đi đến phía sau nàng sau đó đưa tay luồn ra phía trước. Hắn bắt đầu tháo từng chiếc cúc áo của Phương Thanh Nguyệt. Lập tức một chiếc áo lót màu đen liền hiện ra. Lâm Tiêu nắm lấy chiếc áo lót sau đó kéo xuống. Bộ ngực của Phương Thanh Nguyệt liền hiện ra.
Lâm Tiêu đưa tay xuống sau đó kéo hông của Phương Thanh Nguyệt lên. Sau đó hắn hắn liền nắm lấy chiếc váy đồng phục của Phương Thanh Nguyệt và kéo lên cao. Lâm Tiêu liền nhìn thấy bên trong của Phương Thanh Nguyệt là một chiếc quần lót màu đen trông rất quyến rũ. Hắn liền đưa tay sau đó kéo chiếc quần lót xuống. Từ đầu đến cuối Phương Thanh Nguyệt vẫn tập trung vào các tài liệu trên bàn.
Lâm Tiêu kéo khóa quần xuống sau đó liền lôi nhục bổng của hắn ra. Lúc này phía dưới của hắn đã căn cứng. Lâm Tiêu nhắm về phía âm đạo của Phương Thanh Nguyệt mà đẩy tới. Lập tức nhục bổng của hắn liền tiến thẳng vào bên trong âm đạo của Phương Thanh Nguyệt!
Lâm Tiêu vừa quan sát 2 con gái vừa vận động hông. Hắn không hề thương hương tiếc ngọc mà động vô cùng mạnh bạo. 2 tay của hắn thì xoa nắn ngực của Phương Thanh Nguyệt vô cùng bạo lực.
Lúc này Lâm Thanh Thanh và Lâm Như Nguyệt đối đầu đã đến đỉnh cao. Linh khí của 2 người thoát ra càng lúc càng mạnh. Một luồn gió liền xuất hiện sau đó vây quanh cả 2. Mặc dù cả 2 nhìn nhau vô cùng bất thiện và linh khí của cả 2 đang đối chọi nhau nhưng từ đầu đến cuối cả 2 vẫn không có ra tay.
Lâm Tiêu vừa quan hệ vừa quan sát cả 2 thì hắn liền nghỉ đến một ý tưởng. Theo các loại tiểu thuyết màn hắn thường đọc thì tiên pháp và linh khí thường chia ra rất nhiều loại nhưng hắn chỉ cho Lâm Thanh Thanh và Lâm Thanh Nguyệt chỉ tu luyện tiên pháp chung chung!
Sau đó hắn lại nhìn về phía Lâm Thanh Thanh và Lâm Như Nguyệt đang đối chọi nhau vô cùng gay gắt thì liền ra lệnh:
“Như Nguyệt con gái của ta! Con trời sinh là Hỏa Tiên Thể! Con chuyên tu luyện Hỏa hệ tiên pháp và đã đạt đến hỏa nguyên tố bản nguyên!
Thanh Thanh con gái của ta! Con trời sinh là Thủy Tiên Thể! Con chuyên tu luyện Thủy hệ tiên pháp và đã đạt đến thủy nguyên tố bản nguyên!”
Lâm Tiêu vừa dức lời thì linh khí của Lâm Như Nguyệt và Lâm Thanh Thanh liền xảy ra biến đổi lớn. Toàn thân Lâm Như Nguyệt liền toát ra một luồn hỏa diễm, luồn hỏa diễm này liền hóa thành một con phượng hoàng nhìn chằm chằm vào Lâm Thanh Thanh!
Còn Lâm Tiêu thì toát ra dòng nước màu xanh biếc, dòng nước này liền hóa thành một con thủy long.
Hống!
Kíu!
Thủy long và hỏa phượng hoàng đồng loạt kêu lên. Khí thế của cả 2 càng lúc càng mạnh! Lâm Tiêu nhìn như vậy thì mỉm cười. Bỗng nhiên phía dưới của hắn liền gia tốc vận động sau đó hắn liền đẩy mạnh về phía trước. Lâm Tiêu liền bắn ra toàn bộ tinh hoa và trong âm đạo của Phương Thanh Nguyệt!
“Đi vệ sinh đi!” Lâm Tiêu nói!
Phương Thanh Nguyệt nghe vậy thì liền đứng lên sau đó tiến vào trong toilet duy nhất trong phòng. Lâm Tiêu kéo khóa quần lên sau đó liền lên tiếng nói:
“Được rồi! Dừng đến đây thôi!”
Lập tức hỏa phượng hoàng và thủy long liền biến mất.
“Hứ!” Lâm Thanh Thanh và Lâm Như Nguyệt liền hừ một tiếng sau đó liền đi đến sô pha ngồi xuống!
Lâm Tiêu thấy vậy thì mỉm cười! Hắn liền đi đến giữa 2 người ngồi xuống sau đó hướng về Lâm Thanh Thanh nói:
“Thanh Thanh! Khi nào thì con mới định giới thiệu các sản phẩm của mình?”
“Thưa Papa! 7 ngày nữa sẽ đến ngày quan trọng của mẹ nên con sẽ tung ra các sản phẩm của mình.” Lâm Thanh Thanh cười nói!
“Ngày quan trọng gì vây?” Lâm Tiêu nghe vậy thì liền hiếu kì hỏi!
“Chả lẽ mẹ không có nói cho Papa biết sao! 2 ngày nữa là ngày công ty tuyên bố các sản phẩm độc nhất của công ty cho thế giới! Hơn nữa đó cũng là ngày cuộc đặt cược của mẹ diễn ra.” Lâm Thanh Thanh thành thật trả lời!
“Đánh cuộc gì?” Lâm Tiêu nhíu mày hỏi!
Lâm Thanh Thanh thấy Lâm Tiêu nhíu mày thì lập tức lo lắng! Nàng nhẹ nhàng nói:
“Papa! Đó là chuyện trước đây khi mẹ cãi nhau với gia tộc. Lúc đó gia tộc bắt ép mẹ kết hôn với một người mẹ không thích. Nhưng mà cả nhà nội lẫn nhà ngoại đều tạo áp lực cho mẹ khiến mẹ phải đồng ý kết hôn. Mẹ biết mình không thể phản kháng được cho nên bèn ra một cuộc đánh cược. Đó là trong 5 năm ai đạt đến thành tựu vươn ra tầm thế giới trước thì người đó sẽ thắng. Nếu mẹ thắng thì không phải kết hôn nữa. Còn nếu mẹ thua thì sẽ phải nhận mệnh.”
“Chuyện quan trọng như vậy sao ta chưa nghe ai nhắc đến!” Lâm Tiêu nhíu mày càng chặt nói!
Lâm Thanh Thanh thấy Lâm Tiêu nhíu mày càng chặt thì biết Lâm Tiêu đã hơi nổi giận rồi. Lúc này Lâm Như Nguyệt lại lên tiếng:
“Thật không ngờ chuyện quan trọng như thế này mẹ con các ngươi lại không nói cho Papa biết trước a! Đúng là không muốn xem Papa là gia đình mà!”
Lâm Thanh Thanh nghe Lâm Như Nguyệt nói thì liền nổi giận nhưng nàng nhìn thấy vẻ mặt của Lâm Tiêu thì không dám phát tác.
Lạch cạch!
Lúc này Phương Thanh Nguyệt đã quần áo chỉnh tề đi ra. Lâm Tiêu không để ý mà hướng về Lâm Thanh Thanh lạnh nhạt nói:
“Nếu hôm đó là ngày quan trọng như vậy thì con hãy cố gắng hết sức mà giúp mẹ của con đi! Bây giờ ta về trước.”
Nói xong hắn liền đứng lên đi ra ngoài. Lâm Như Nguyệt cũng đi theo sau. Phương Thanh Nguyệt cũng để ý đến sắc mặt của Lâm Tiêu không đúng. Nàng tiến lại gần Lâm Thanh Thanh hỏi:
“Thanh Thanh! Phụ thân con sao vậy?”
Lâm Thanh Thanh nghe Phương Thanh Nguyệt nói thì liền đứng dậy nói:
“Mẹ! Mẹ có biết là mẹ đã gây nên lỗi gì không?”
Phương Thanh Nguyệt nghe Lâm Thanh Thanh nói là lỗi của mình thì liền lo sợ. Nàng lo sợ hỏi:
“Thanh Thanh! Con nói cho ta là ta đã làm sai điều gì được không?”
“Mẹ! Chẳng lẽ mẹ không nói với Papa về cuộc đánh cuộc của mẹ sao?” Lâm Thanh Thanh tức giận nói!
“Chuyện đó...! Ta xin lỗi Thanh Thanh! Ta sợ phụ thân của con không chấp nhận nên không dám nói!” Phương Thanh Nguyệt gấp gáp nói!
“Được rồi! Vừa rồi ý của Papa mẹ cũng nghe rồi. 7 ngày nữa con sẽ toàn lực giúp đở mẹ. Sau đó con không muốn mẹ dính đến Phương gia hay các gia tộc khác nữa, bây giờ chúng ta là người của Lâm gia. Mẹ rõ chưa!” Lâm Thanh Thanh nói!
“Ta...ta biết rồi!” Phương Thanh Nguyệt cúi đầu nói!
Lúc này Lâm Tiêu và Lâm Như Nguyệt đã vào thang máy và đang đi xuống. Thật ra vừa rồi hắn không hề nổi giận mà chỉ muốn thử cảm giác làm một người chủ gia đình khó tính mà thôi.
“Giờ ta đã hiểu tại sao các gia chủ của các gia tộc lại thích nổi nóng đến vậy! Cảm giác không sai a!” Lâm Tiêu thầm nghĩ.