Cực Hạn Thôi Miên

Chương 38: Đến Đào gia!!!



Ngày hôm sau!

Trên chuyến phi cơ riêng của Lâm gia. Lúc này Lâm Tiêu đang nằm trong phòng riêng cùng với Lâm Lệ Dĩnh và Lâm Lệ Mộc.

“A...a...a~! Nhanh nữa đi Papa! Mạnh hơn nữa đi!” âm thanh rên rỉ của Lâm Lệ Dĩnh vang lên khắp căn phòng.

Lúc này Lâm Tiêu đang quỳ trên giường, phía dưới của hắn đang dính liền với âm đạo của Lâm Lệ Dĩnh, ngón tay phải của hắn thì đang ở bên trong của Lâm Lệ Mộc ở bên cạnh!

“Aa~!” Lâm Lệ Mộc rên lên một tiếng, phía dưới của nàng liền tràn ra một dòng nước!

“A~” Lâm Lệ Mộc bên cạnh cũng rên lên theo và phía dưới của nàng cũng chảy nước ra.

Nhưng vì âm đạo của Lâm Lệ Dĩnh bó sát lấy nhục bổng của Lâm Tiêu nên dâm thủy không thể tràn ra ngoài. Điều này khiến cho Lâm Tiêu cảm thấy bên trong rất ấm.

“Papa! Con cũng muốn người vào bên trong con!” Lâm Lệ Mộc bên cạnh nũng nịu nói! Mặc dù nàng cũng có cảm giác Lâm Tiêu tiến vào nhưng nàng vẫn thích thực tế hơn!

Lâm Tiêu nghe vậy thì mỉm cười. Hắn liền rút ra khỏi âm đạo của Lâm Lệ Dĩnh, lập tức dâm thủy bên trong liền trào ra và ướt một mảng bên dưới. Bởi vì là 2 chị em có thân thể giống nhau như đúc nên phía dưới của Lâm Lệ Mộc cũng giống như của Lâm Lệ Dĩnh đó là rất bó sát!

Lâm Tiêu lúc này đang từ từ tiến vào bên trong Lâm Lệ Mộc!

“A~! Papa mau vào đi! Con ngứa quá!” Lâm Lệ Mộc năn nỉ nói!

Lâm Tiêu ra vậy thì liền mỉm cười. Hắn không vô toàn bộ mà chỉ đưa vào một đoạn sau đó lại kéo ra và lại đưa vào một đoạn tiếp!

“Aaa~! Papa! Con ngứa quá!” Lâm Lệ Mộc rên rỉ!

Bên cạnh Lâm Lệ Dĩnh cũng rất ngứa và nàng đang dùng ngón tay để thỏa mãn cơn ngứa! Lâm Tiêu trêu chọc một thì phát hiện Lâm Lệ Mộc đã mất đi đề phòng. Lúc này hắn kéo ra sau đó đâm mạnh vào!

Phạch!

“Aaaaaa~~” Lâm Lệ Mộc và Lâm Lệ Dĩnh rên lên cùng lúc.

Lâm Tiêu liền bắt đầu tiến công. Hắn liên tục ra vào, bởi vì âm đạo của Lâm Lệ Mộc rất bó sát nên trong quá trình xảy ra ma sát khiến Lâm Tiêu càng thêm khoái cảm. Hắn không thể nào kiềm chế mà dừng lại được!

“Aa~! Aa~! Thoải mái quá! Papa làm nhanh hơn nữa đi!” Lâm Lệ Mộc rên rỉ!

Lâm Tiêu nghe vậy thì liền mỉm cười, phía dưới của hắn càng phát ra nhanh hơn. Lâm Lệ Dĩnh bên cạnh cũng chịu không nổi, ngón tay của nàng càng thêm tăng tốc.

“Aaaa~” cả 3 kêu lên cùng lúc!

Lâm Tiêu liền bắn ra một đợt tinh hoa vào bên trong Lâm Lệ Mộc. Lâm Lệ Dĩnh và Lâm Lệ Mộc thì cùng lúc trào ra dâm thủy. Của Lâm Lệ Dĩnh thì trào ra bên ngoài còn của Lâm Lệ Mộc thì vẫn còn bị giữ lại trong âm đạo. Lâm Tiêu chậm rãi rút ra nhục bổng khỏi âm đạo của Lâm Lệ Mộc. Lúc này dâm thủy pha trộn với tinh dịch liền trào ra. Lâm Lệ Mộc liền vừa nằm vừa thở.

Lâm Tiêu đưa nhục bổng đến trước mặt Lâm Lệ Dĩnh sau đó nói:

“Lệ Dĩnh! Giúp ta làm vệ sinh nào!”

Lâm Lệ Dĩnh liền mỉm cười sau đó há mồm và ngậm lấy nhục bổng của Lâm Tiêu. Sau một lúc thì Lâm Tiêu rút nhục bổng ra khỏi miệng của Lâm Lệ Dĩnh và nằm xuống chính giữa 2 người.

Một lúc lâu sau thì máy bay đến nơi. Lâm Tiêu 3 người liền đi xuống máy bay. Khi xuống máy bay thì có một chiếc xe chờ 3 người sẵn. Chiếc xe này là xe riêng của Lâm gia, trên xe có khắc các trận pháp phòng hộ loại mạnh nhất.

Lâm Tiêu 3 người lên xe sau đó hướng về phía Đào gia đi đến. Lúc này Thái Bình Lục Địa đã thống nhất thành một quốc gia duy nhất nên không có chuyện các quốc gia riêng biệt tồn tại ở đây. Trên đường đi Lâm Tiêu nhìn thấy khắp nơi là các tòa nhà cao tầng và các loại kiến trúc đẹp mắt. Lâm Tiêu không thể tin đây là khu vực mà trước đây thường xảy ra chiến loạn, người chết khắp nơi.

Trên đường đi Lâm Tiêu nhìn thấy rất nhiều loại xe đang lưu thông trên đường. Lâm Tiêu đáp máy bay xuống ở khu vưc trung tâm của Thái Bình Lục Địa cho nên đi đến Đào gia không quá xa. Xe chạy khoảng nửa giờ thì liền đến trước một công viên. Xe bắt đầu chạy vào trong công viên. Chạy một lúc lâu thì liền nhìn thấy một tòa biệt thự không hề thu kém biệt thự của Lâm gia. Càng lại gần biệt thự thì càng có nhiều người mặc quân phục.

Khi xe đến gần biệt thự thì liền bị người chặn lại. Một tên mặc quân phục đi đến gõ cửa kính của Lâm Tiêu, Lâm Tiêu liền hạ cửa kính xuống. Tên mặc quân phục kia nhìn thấy Lâm Tiêu thì liền trầm giọng hỏi:

“Ngươi là ai và mục đích đến đây là gì?”

Lâm Tiêu nghe vậy thì cười nói:

“Ta tên Lâm Tiêu! Ta đến đây để gặp Đào Cảnh Hồng!”

Tên mặc quân phục kia nghe vậy thì liền nhướng mày sau đó hắn quay lại nói với bộ đàm gì đó. Một lúc sau hắn liền quay lại nói:

“Ngươi được phép tiến vào.”

Sau đó hắn liền đứng qua một bên. Lâm Tiêu liền đóng lại cửa sổ sau đó cho tài xế tiếp tục. Chạy một lúc sau thì liền đến trước biệt thự. Lâm Tiêu 3 người liền xuống xe. Lúc này có một lão già đứng đợi sẵn 3 người. Khi nhìn thấy 3 người thì lão già liền nói:

“Gia chủ đang đợi mọi người ở bên trong. Mới các vị đi theo ta.”

Lâm Tiêu 3 người nghe vậy thì liền đi sau lưng lão già. Vừa đi vào căn nhà thì Lâm Lệ Dĩnh liền nói:

“Thật là một khí tức khiến người ta chán ghét.”

“Đúng vậy! Khí tức nơi này thậm chí còn chán ghét hơn là Như Nguyệt và cả Thanh Thanh nữa.” Lâm Lệ Mộc cũng nói!

Lâm Tiêu nghe vậy thì liền cảm nhận. Nhưng hắn lại không hề thấy bất cứ chán ghét nào mà là có một chút ấm áp khiến người ta thoải mái. Lâm Tiêu không hiểu vì sao Lâm Lệ Dĩnh và Lâm Lệ Mộc lại cảm thấy chán ghét.

Đám người sau khi đi vào bên trong thì được dẫn lên lầu. Đi một lúc thì đến một căn phòng. Lão quản gia mở cửa phòng ra thì Lâm Tiêu liền thấy bên trong căn phòng vô cùng rộng lớn. Có một con đường được lót thảm xanh ở giữa phòng đi đến một chiếc bảo tọa, 2 bên là có 10 người đang ngồi xếp thành 2 hàng. Trong 10 người có nữ có nam lẫn lộn. Trong đó Lâm Tiêu nhìn thấy tên thiếu niên trẻ tuổi và tên mập mạp cũng ở trong số 10 người.

10 người lúc này liền nhìn về phía Lâm Tiêu. Lập tức Lâm Tiêu liền cảm nhận được họ nhìn hắn với một ánh mắt khá quái lạ.

Nhưng rất nhanh Lâm Tiêu liền hiểu tại sao. Lúc này có một tên nam tử xuất hiện cạnh bảo tọa. Lần này đến Lâm Tiêu cũng cảm thấy quái lạ, không chỉ hắn mà Lâm Lệ Dĩnh và Lâm Lệ Mộc cũng thấy vậy.

Nam tử vừa mới xuất hiện nếu không phải mái tóc khác thì có thể nói rằng 10 phần giống với Lâm Tiêu. Bây giờ Lâm Tiêu đã hiểu tại sao mọi người lại nhìn hắn với ánh mắt quái lạ. Lúc này nam tử kia lên tiếng:

“Hỡi các vị khách quý đến từ Lâm gia. Xin mời mọi người an tọa. Gia chủ sẽ đến gặp mọi người ngay thôi.”

Lâm Tiêu 3 người liền đi đến chỗ được sắp xếp sẵn. Lâm Tiêu liền ngồi xuống còn Lâm Lệ Dĩnh và Lâm Lệ Mộc thì đứng sau lưng hắn. Lâm Tiêu tự rót cho mình một ly trà sau đó bắt đầu thưởng thức. Khi hắn đưa ly trà lên miệng thì liền dừng lại. Hắn ngẩn đầu lên thì thấy đám người cùng lúc quay đầu đi.

Lâm Tiêu cảm thấy buồn cười và tiếp tục uống trà.

“Gia chủ đến!” bên ngoài bỗng nhiên vang lên một âm thanh!

Sau đó cửa liền mở ra và 10 người ở đây ngoại trừ Lâm Tiêu đều cùng lúc đứng lên!

“Cung nghênh gia chủ!” 10 người đồng thanh nói!

Lập tức từ bên ngoài đi vào một người. Người này là một nữ nhân mặc một bộ quân phục đại tướng màu trắng, nàng có mái tóc màu vàng xen kẻ màu đen, nhan sắc của nàng không hề thua kém Lâm Lệ Mộc và Lâm Lệ Dĩnh.

Nữ nhân một đường đi thẳng đến bảo tọa mà không hề liếc nhìn xung quanh một cái. Khi nàng đến gần bảo tọa thì tên thanh niên kia liền tiến lên cười ôn nhu nói:

“Tiểu Hồng! Con vẫn xinh đẹp như thường ngày a!”

Lúc này trên khuôn mặt lạnh lùng của cô gái mới nở một nụ cười. Nàng hướng về tên nam tử kia nói:

“Cám ơn phụ thân!”

Tên nam nhân kia nghe vậy thì liền mỉm cười chìa tay ra. Nữ nhân liền đặt tay lên tay của hắn sau đó được hắn dắt lên ghế ngồi.

Lâm Tiêu phía dưới nhìn thấy cảnh này thì liền muốn cười. Vừa nãy khi gặp được Đào Cảnh Hồng và thấy được nguyên tố phát ra từ nàng thì hắn đã đoán ra được nàng chắc chắn là con gái của hắn hơn nữa còn biết được nàng là con gái của ai.

“ Có lẽ năm nay Đào Uyển cũng đã 40 rồi a!” Lâm Tiêu mỉm cười nói!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv