Tờ mờ sáng, những tiếng ồn ào bên ngoài đánh thức Karl dậy.
Nhìn trong căn phòng u ám thỉnh thoảng nghe được tiếng nói một số thương nhân đang gào thét ở bên ngoài.
Hắn ngồi dậy, thương thế khôi phục không sai biệt lắm. Trên bàn có một mẫu giấy của Bobby nhắn nhủ:
"Ta sẽ ở trong thành Stoat này một thời gian, ngươi có thể tìm ta ở khu chợ đen phía bắc thành phố."
Karl cười khẩy: " Thật là tên mập thú vị."
Karl ấn nút được kết nối với dây điện trải dài xuống dưới lầu.
Tích tích....!!
Một người mặt y phục màu trắng đã ngã màu, trên tay còn cầm một cuốn sổ ghi chép bước vào.
"Xin chào! Ta có thể giúp gì cho ngài?" người phụ trách nói.
"Cám ơn, ta muốn ra ngoài ngay bây giờ," Karl gật đầu nói.
"Ngài đợi một chút, ta sẽ giúp ngài gỡ những thiết bị này." người phụ trách đi tới tháo những thiết bị trên người Karl.
"Vật tư của ngài ở tầng dưới, ngài đi xuống sảnh của trạm xá để gặp nhân viên nhận lại đồ."
"Cám ơn." Karl đi xuống sảnh của trạm xá gặp nhân viên cất giữ.
"Ta muốn lấy lại vật tư của mình." Karl đưa tờ giấy cho nhân viên.
"Ngài chờ một chút." Nhân viên cầm tờ giấy và đi ra phía sau kho đồ.
"Vật tư của ngài đây, số tiền thanh toán đã được trả khi ngài vào đây, chúc ngài may mắn." Nhân viên mỉm cười chào Karl.
Karl gật đầu, hắn đi ra khỏi trạm xá. Khu phố sầm uất của thành Stoat khiến hắn choáng ngợp.
Tại đây sau tận thế các thế lực từ đống đổ nát xây dựng được những thành phố quy mô giữa lòng sa mạc, nó không còn gọi là khu căn cứ nữa. Những giao thương đi lại tấp nập, phía xa xa có những thương thân hò hét và những kẻ sống sót mua bán trao đổi những chiến lợi phẩm từ các cuộc chinh phạt của mình.
Karl kiểm tra gùi tre, ngoại trừ một số công cụ cần thiết, không có bất kì thứ gì đáng giá, hắn khẽ lắc đầu.
— QUẢNG CÁO —
Hắn đi tới khu chợ đen, sau một hồi tìm kiếm theo địa chỉ ghi trên giấy của Bobby, hắn tìm tới sạp hàng của tên mập.
"Thu mua các loại linh kiện,thành phần robotics, giá cả hợp lý đây." Bobby hò hét.
"Xin chào, buôn bán vẫn ổn chứ Bob." Karl cười cười đi tới.
Sau khi mất đi cánh tay trái, hắn trông có vẻ hơi chật vật, 3 năm làm nô lệ khiến thể trạng của hắn thiếu dinh dưỡng trầm trọng.
"Ồ! Xin chào, vết thương của ngươi thế nào?" Bobby nhìn khuôn mặt bệnh trạng trắng trạch của Karl.
"Khôi phục không sai biệt lắm." Karl nhìn những mảnh linh kiện trên sạp của Bobby và nói:
"Thương đội các ngươi thu mua những thứ này à?"
"Đúng vậy, những thứ này thu mua thật sự khó khăn, các thương đội lớn hầu như đã mua tất cả." Bobby thở dài.
"Ta có thể giúp ngươi kiếm một ít." Karl nghĩ nghĩ rồi nói.
"Nếu may mắn sẽ kiếm được một số bản vẽ thiết kế."
"Ồ! Nếu được vậy thì tốt quá." Bobby mừng rỡ.
"Ta sẽ trả giá cao cho những thứ đó, chúc may mắn anh bạn."
Karl tạm biệt Bobby, vừa đi vừa nghĩ thầm "Trước hết phải thay đổi trang phục nhẹ nhàng một chút."
Hắn nhìn trang phục trên người, bộ giáp nhẹ mang tiêu chí của lính Đế Quốc, sẽ rất bất tiện cho kế hoạch tiếp theo. Hắn tìm tới nhà trọ.
Sảnh dưới của nhà trọ ngồi đầy người , một số kẻ đó là những thợ săn tiền thưởng và những người sống sót, nơi đây tập trung nhiều thành phần, góc trong cùng của nhà trọ có một nhóm người mặc đồ đen nhìn cực kì thần bí, sắc mặt âm trầm đang xì xào bàn tán điều gì đó.
Karl bước vào ngồi một góc sát tường, phục vụ viên tới chào hỏi:
"Xin chào, ngài cần gì thưa ngài, ở đây chúng tôi có các loại thức ăn được buôn bán từ những lái buôn ở khắp nơi trên khu vực sa mạc này."
"Ta cần một phần bánh mì và một bình nước." Karl nói với phục vụ.
"Vâng, xin ngài đợi một lát, ta sẽ mang ra ngay." Phục vụ gật đầu.
Tại nơi đây, đa phần là trạm nghĩ của những người sống sót, có một số ít đi riêng lẽ, cũng có một số nhóm săn biến dị thú. — QUẢNG CÁO —
"Của ngài đây thưa ngài, chúc ngài ngon miệng." Phục vụ mang thức ăn tới và nói với Karl.
"Cám ơn." Karl gật đầu và bắt đầu ăn riêng phần mình.
Karl đang suy nghĩ làm thế nào để kiếm được tiền cho kế hoạch tiếp theo. Những công cụ hỗ trợ ở đây quá mắc để mua, phía bàn bên cạnh, một gã đồ đen gọi Karl và nói:
"Này anh bạn, vừa từ cuộc chiến trở về sao?" Hắn nhìn cánh tay cụt ngủn của Karl và bộ đồ mang tiêu chí của lính Đế Quốc hỏi dò.
Karl quay đầu nhìn về phía giọng nói được phát ra.
Tên mặt đồ đen thấy Karl quay đầu lại hỏi tiếp: "Có thứ gì đáng giá không? Chúng ta có thể làm mua bán."
Karl lắc đầu : "Không có chỉ những thứ không đáng tiền."
Tên mặc đồ đen lại gần Karl nói: "Chúng ta thu mua kể cả những đồ bất hợp pháp mà những tên thương nhân ngoài kia không dám mua." Hắn nở một nụ cười gian xảo.
Karl sửng sốt một chút vội hỏi: " Các ngươi là...?"
"Chúng ta thuộc thế lực Shinobi." Tên áo đen nở nụ cười bí hiểm.
"Nếu như ngươi có những món đồ bất hợp pháp có thể liên hệ chúng ta, nhưng ngươi chỉ nhận được một nửa giá cho từng món."
"Ồ, Cám ơn thông tin hữu ích của ngươi." Karl gật đầu.
Sau khi thanh toán xong, Karl thuê một phòng trọ một người trong ba ngày. Trở về phòng Karl lột bộ giáp nhẹ của lính Đế Quốc vất lên bàn. Ánh đèn le lói, hắn đang suy nghĩ: "Những cánh cổng của tiệm bán vũ khí thoạt nhìn khá đơn giản, nếu có hai thanh hợp kim có lẽ ta sẽ bẻ khóa được."
Ngồi suy tư một lúc hắn mặc bộ suit ninja kéo khẩu trang che khuất khuôn mặt và đi xuống sảnh.
Hắn đi tới đám người mặc đồ đen và nói: " Các ngươi có hai thanh thép bằng hợp kim không, khoảng tầm 6 centimet."
"Chúng ta không có loại đó, chỉ có thanh sắt khoản tầm 7 centimet." một tên ngồi sát góc tường nói.
"Ồ! Ngươi cũng thông thạo bẻ khóa sao?, có muốn gia nhập hội của chúng ta không?" Một tên dẫn đầu mang ba lô màu xám tro quay đầu lại hỏi.
"Gia nhập các ngươi cần điều kiện gì?"Karl hỏi.
"Chỉ cần mười ngàn đồng liên bang, mọi chi phí sử dụng như chỗ ở, huấn luyện kĩ năng ám sát, cận chiến katana, tại khu căn cứ của chúng ta đều sẽ được miễn phí." Tên dẫn đầu nói.
— QUẢNG CÁO —
"Có thể ta sẽ suy nghĩ lại, hiện tại ta không đủ một số tiền lớn như vậy được, các ngươi bán cho ta hai mảnh sắt đó đi." Karl đắn đo một lúc rồi nói.
"2 mảnh sắt có giá 283 đồng liên bang, đây là đồ ngươi muốn." Nói xong tên kia lôi trong ba lô ra một cặp sắt đặt lên bàn.
"Cám ơn, hợp tác vui vẻ." Trả tiền xong Karl xoay người đi về phòng của mình.
Đêm tối, Các cửa hàng trong thành phố đã đóng cửa. Karl ngồi trong phòng, nhìn trên tường đồng hồ cũ kĩ chạy bằng ma năng điểm đúng 23h30. Hắn tháo đôi giày của mình xuống và đi ra khỏi nhà trọ, đường cát vắng tanh, xa xa có một số lính gác đi tuần tra quanh khu vực thành phố.
Mỗi một cửa hàng đều có một tên đứng canh cổng. Karl lặng lẽ cuối người, tiềm hành trong bóng tối sát bờ tường, mục tiêu của hắn là của hàng buôn bán linh kiện robotics trong thành phố.
Karl biết, nếu như chuyện này thành công hắn sẽ có một khoản thu nhập rất khá, hắn đánh chủ ý vào cửa hàng này vì nó khá lỏng lẻo.
Karl thấp người xuống men theo khu vực tối của tường thành, nơi mà ánh sáng không thể chiếu tới.
Ước chừng nữa giờ sau, một hồi tránh né tầm nhìn của những tên binh lính, hắn đứng im trong bóng tối, điều chỉnh hô hấp của mình đến tlói nhất.
Tên lính gác ngủ gật, Karl nhân cơ hội này bồi hồi trong tay thanh sắt tra vào ổ khóa, nhìn chằm chằm tên lính gác.
Cạch! Tiếng vang bé xíu vang lên, Karl nhanh chóng luồng tay tháo khóa nhẹ nhàng đẩy cánh cửa lao vào bên trong.
Sau lưng một mảng u ám, phía trước quầy hàng có chút đèn le lói. Hắn nhìn đồng hồ ma năng treo trên tường, điểm 12 giờ khuya, hắn tính toán, dư dả thời gian cho mình không nhiều.
Mỗi phiên trực của tên lính gác đều sẽ thay phiên nhau mỗi hai tiếng một lần, nên thời gian của hắn vừa đi vừa về mất gần khoảng một tiếng đồng hồ.
Phía sau sạp bày bán,có một vách ngăn bằng gỗ được đặt ra trong góc phòng để làm nơi nghĩ ngơi của nhân viên tại đó. Karl thấp người, lén lút đi gần kệ quầy hàng, hắn không dám phát ra tiếng vang, vì sợ đánh thức nhân viên đang ngủ bên trong.
Karl nghiêng tai lắng nghe tiếng hít thở đều đều của tên nhân viên, hắn yên tâm một phần nào. Bọn lính gác ngủ ở tầng trên trong căn phòng này chỉ mình hắn đối lập với tên nhân viên là nguy hiểm nhất.
Nếu tên nhân viên dậy hắn sẽ hét lên và bọn lính gác sẽ ập tới. Lúc đó Karl sẽ không thoát khỏi cái chết.
Karl ngồi một chỗ trong góc tối của cửa hàng lặng lẽ nhìn thời gian trôi qua trên đồng hồ ma năng.
Bắt đầu thôi, Karl nghĩ thầm, Hắn men theo phía sau quầy nơi cái rương cất chứa vật tư, rương này không khóa. Karl mừng rỡ.