H~~~~ /__
Sở Tịch không phải cái loại công tử bột chưa có kiến thức về chuyện chăn gối, y thừa biết có những kẻ chỉ cần bộ dạng đẹp thì nam nữ cũng đều ăn tuốt, nhưng kia cũng chỉ là có nghe qua mà thôi, ở vị trí cá nằm trên thớt như thế này thì mới là lần đầu tiên.
Trịnh Bình nhìn ánh mắt của y, hỏi: “Em sợ à?”
“Kinh tởm thì có.”
“Nói bậy nào,” Trịnh Bình cười lớn, “Sợ thì cứ nói là sợ, giả vờ cứng rắn làm gì.”
Sở Tịch nhìn tới nhìn lui đến nửa ngày, bảo: “……Dùng bao đi.”
Thế nhưng Trịnh Bình nghiêm nghị lắc đầu phản đối: “Lần này không được.”
“Tại sao chứ?!”
Trịnh Bình điềm nhiên giải thích: “Vì là em a.”
Sở Tịch rất muốn chửi ầm lên nhân tiện ân cần hỏi thăm tổ tông mười tám đời Trịnh gia, mà bỗng nhiên yết hầu giống như nghẹn lại, không phát ra âm thanh nào, Trịnh Bình cúi người hôn vào khóe môi y, vừa cười vừa giải thích: “Tuy là anh rất muốn nghe giọng nói của em, nhưng thuốc giãn cơ sẽ ức chế thần kinh, cũng như thanh quản,…… Có thấy đau thì ráng chịu một chút nha.”
Sở Tịch nhắm nghiền hai mắt, không nói nổi lời nào.
Sắc mặt y thoạt nhìn dưới ánh đèn vẫn lạnh như băng, mà Trịnh Bình ngắm nhìn y, lại cảm thấy như mình sắp bị thiêu chín đến nơi. Hắn một tay ôm trọn lấy eo Sở Tịch làm cho y càng áp sát vào người mình. Vòng eo nhỏ hẹp hõm dần xuống, khiến cho kẻ nào đó huyết quản sôi sùng sục, da thịt tiếp xúc gần gũi như vậy, thực làm người ta nóng lòng muốn xâm phạm ngay lập tức.
“Mới đầu sẽ thấy không dễ chịu, dần dần sau đó sẽ thấy thoải mái ngay thôi,” Trịnh Bình hôn lên cổ Sở Tịch, bàn tay xé toang vạt áo y, mặt dày thản nhiên cắt mút làn da lưu lại dấu hôn độc quyền của mình, hệt như dã thú đánh dấu lãnh thổ. Áo quần bị ném lung tung xuống đất, Trịnh Bình lèn đầu gối vào giữa cặp đùi Sở Tịch, tuy biết đối phương không thể trả lời, nhưng vẫn cố gắng an ủi: “Mở mắt ra nào, nhìn anh đi, Sở Tịch, nhìn anh….ngoan nào.”
Sở Tịch mơ mơ hồ hồ phát ra tiếng thở dốc yếu ớt, hạ thân lọt vào lòng bàn tay nóng rực ghê tởm của gã đàn ông kia, ngay lập tức bị mơn trớn đến phát đau lại còn cương lớn tới khi khoái cảm dâng trào, y có thể cảm thấy mình đang mướt mồ hôi. Y muốn dùng hết sức nghiêng đầu tránh khỏi cái hôn đầy ý tứ xâm phạm mãnh liệt, nhưng bị thuốc giãn cơ điều hòa thần kinh, ngoại trừ để mặc cho Trịnh Bình nắm ở trong tay tùy ý dày vò, y cái gì cũng không làm nổi.
Trịnh Bình còn cố tình ở bên tai y mà buông những lời rất hạ lưu: “Em cứng lên rồi.”
Sở Tịch nhíu chặt mày lại, hàng mi run rẩy dưới ánh đèn làm bại lộ cơn sợ hãi mà y không cách nào kiềm chế nổi, Trịnh Bình mạnh tay lật người y lại, một tay ôm chặt lấy vùng eo, sau đó lần mò đưa một ngón tay tiến vào nơi kín đáo chưa ai đụng đến kia.
Sở Tịch khẽ rên một tiếng trong cổ họng, một phần vì dục vọng bị khơi dậy không nhịn được mà lên tiếng, một phần vì trong cơ thể có cảm giác bị dị vật xâm lấn. Trịnh Bình hôn lên lưng y, ngắt quãng hỏi: “……. Đau sao?……….Có phải thấy khó chịu không?….. Thả lỏng, thả lỏng ra….”
Hắn hôn lên vành tai Sở Tịch, từng câu từng chữ nói: “Anh yêu em.”
Sở Tịch nhăn nhíu lông mày, bởi một ngón tay khác tiếp tục dò dẫm tiến vào, ở trong dũng đạo vừa nóng vừa chật hẹp không ngừng dày vò khuếch trướng.
“….Không tin sao?” Trịnh Bình thở hổn hển cười nói, “rồi chúng ta cứ chờ xem.”
Hắn một phen nâng Sở Tịch đặt ngồi lên đùi mình, khí quan cương cứng đột ngột tiến vào, Sở Tịch không nói được chỉ có thể phát ra tiếng thở gấp, lập tức bị chế trụ cằm, Trịnh Bình đưa hai ngón tay nhét vào miệng y: “Đau thì cắn.”
Sở Tịch lúc này đau đến không còn sức mà cắn, cơn đau đớn này giống như trong chớp mắt giằng xé y ra làm đôi, y vô lực ngửa đầu dựa vào ngực Trịnh Bình, đau đến tái mặt. Loại khoái cảm dồn dập mà nóng bỏng cực kì này khiến Trịnh Bình khó lòng kiềm chế, thế nhưng lúc này sắc mặt Sở Tịch thật quá mức khó coi, Trịnh Bình không thể không dừng lại mà vuốt ve y, vừa thấp giọng dỗ dành: “Sắp xong rồi, sắp xong rồi, ráng nhịn một chút…..”
Sở Tịch dần dần đến run cũng run không nổi, Trịnh Bình hít sâu một hơi, hung hăng tiến thẳng vào thân thể gầy yếu đơn bạc của y rồi bất thình lình loạn động. Sở Tịch trong phút chốc như rơi vào hôn mê, chỉ có thể ngoan ngoãn nằm trong vòng tay hắn mặc hắn chà đạp, dưới ánh đèn, mái tóc đen mềm mại che khuất mặt mày, nửa gương mặt xinh đẹp còn mang theo biểu cảm chịu đựng đau đớn, nhưng là vào lúc Trịnh Bình đang không thể kiềm chế bản thân, hắn hoàn toàn không phát hiện gì hết.
Trịnh Bình có thể cảm giác được thứ chất lỏng ấm ấm trơn trượt trong dũng đạo, hắn biết là máu, mà thứ đó chỉ có tác dụng kích thích dục vọng không có cách nào kìm hãm nổi của hắn, khiến toàn thân hắn nóng đến sắp điên rồi. Hắn ôm ghì lấy Sở Tịch trong ***g ngực, cảm giác sở hữu được người mình hằng mong nhớ làm cho gã đàn ông vui sướng phát cuồng, thậm chí trong khoảnh khắc ngắn ngủi hắn còn cảm thấy từ nay mình đã tìm được bến đỗ yên ổn cho nửa sau của cuộc đời, ý nghĩ này khiến người ta muốn rơi lệ.
__
Sở Tịch trong lúc mơ mơ màng màng thấy như đã trải qua một thời gian rất dài, lại vừa giống như tất cả mới chỉ diễn ra trong chớp mắt. Y thấy mình hồi nhỏ ngồi tại sân lớn ở Sở gia, trong nắng thu ngắm nhìn cánh chim chao liệng trên bầu trời, thân ảnh bé nhỏ cuộn mình trong ánh nắng, một khát vọng “muốn tung cánh bay lượn” thậm chí muốn bùng nổ trong ***g ngực nhỏ bé. Kì thực khi đó y còn nhỏ, từ đó đến nay đã là một khoảng thời gian rất dài. Chẳng ai nghĩ đứa nhỏ yếu ớt lắm bệnh khó nuôi kia lại có ngày đứng trên đỉnh của thế giới ngầm, thậm chí y còn thấy dáng vẻ tự do ngày nhỏ so với bây giờ cách nhau quá xa. Sở gia đại công tử cao quý mà tao nhã, cảm giác vừa lạnh lẽo vừa trong trẻo như vậy cứ tồn tại trong ý thức mỗi con người, cứ như vẫn luôn ẩn mình trong đám mây xa xa, không cách nào chạm tới được.
Những người khác đều cho rằng y thật sự đã tung cánh bay lượn, bay rất cao rất xa, thực tế chỉ mình y biết là không phải như vậy. Cậu bé mang vẻ mặt u buồn cùng tính tình nhút nhát kia cho đến giờ vẫn tồn tại trong sâu thẳm tâm hồn y, qua nhiều năm rồi vẫn thu mình trong góc nhỏ, ngẩng đầu ngắm nhìn bầu trời cao, chưa bao giờ biến mất.
Hình bóng ấy có ảnh hưởng rất lớn đối với tính cách Sở Tịch. Y rất nhạy cảm, nhớ rất nhiều chuyện, khó mà buông xuôi. Y cũng hay khó ngủ, đôi lúc hồi tưởng rất nhiều chuyện không đầu không đuôi, những mảnh kí ức vỡ vụn hằng đêm giày xéo y, máu tươi đầm đìa, đau đớn khôn nguôi. Chỉ những lúc một mình trong đêm vắng y mới có cảm giác an toàn, không ai quấy rầy, không ai có thể làm xáo động những kí ức làm y đau khổ không thể nào quên.
Đã nhiều năm rồi y cũng không buồn kết hôn, cũng không có bạn chung giường, Trịnh Bình là kẻ đầu tiên dùng những thủ đoạn tàn nhẫn dã man xâm nhập vào thế giới của riêng y. Gã đàn ông đó khiến y cực kì sợ hãi cùng bất an, thậm chí là hoảng loạn.
Y muốn giết hắn. Bằng không những dấu vết trên thân thể mà hắn lưu lại sẽ vĩnh viễn không thể nào bình phục, những dấu vết đáng ghét sắc bén như lưỡi dao lởn vởn trong tâm trí làm y thấy nhục nhã, không biết giấu mặt đi đằng nào.
Sở Tịch tỉnh lại đã là qua một ngày một đêm dài, người ta sau khi tỉnh dậy sắc mặt sẽ khá hơn, còn y càng ngủ càng tiều tụy, lúc tỉnh lại thì Trịnh Bình đang ngồi lù lù bên giường, ôm y thật chặt nói: “Cứ tưởng em vẫn chưa chịu tỉnh!….”
Sở Tịch rũ mi xuống, lầu bầu: “Cút.”
Trịnh Bình giả điếc, vẫn hỏi: “Muốn ăn gì không?”
“Xéo.”
“Còn khó chịu à?”
“Biến ngay!”
Trịnh Bình cố ý buông y ra rồi lui ra sau hai bước, lại nói: “Đúng lúc anh định nói cho em nghe chuyện Sở gia hai ngày nay, em lại đuổi anh cút, vậy anh không thèm nói nữa.”
Hắn làm bộ bỏ đi, lúc sau ngoái đầu lại, quả nhiên thấy Sở Tịch đang nhăn mặt nhíu mày.
“Thế nào?” Trịnh Bình hỏi, “Muốn biết không?”
Sở Tịch không nói không rằng, nhưng trên mặt đã hiện lù lù hai chữ muốn biết rồi.
Trịnh Bình toe toét cười, bảo: “Gọi anh qua, anh nói cho.”
Sở Tịch do dự một hồi lâu, yên lặng nghiêng nghiêng đầu.
Trịnh Bình kiên nhẫn đứng chờ tại chỗ. Hắn cần để Sở Tịch dần dần làm quen với mình, hắn thích y, tình nguyện chăm sóc y, tình nguyện cả đời đối tốt với y, nhưng trước hết hắn muốn Sở Tịch chấp nhận sự tồn tại của mình bên cạnh.
Cậu chủ nhỏ được nuông chiều lớn lên trong danh gia vọng tộc khó lòng chấp nhận việc đêm đó bị rơi vào thế bị động, tốt nhất nên từ từ dần dần tiếp xúc thân thể mới được.
Mất khoảng vài phút, Sở Tịch mới mệt mỏi gọi: “………..Lại đây.”
Trịnh Bình đi tới liền, ngồi bên giường, xòe bàn tay ra cho y.
“Đưa tay đây cho anh.”
Sở Tịch không nhúc nhích. Trịnh Bình nhẹ nhàng bình tĩnh ngồi đợi, không sốt ruột chút nào. Hắn xác định Sở Tịch sẽ ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ, mọi người ai cũng vậy, thích ỳ ra một chỗ, phải có chuyện gì đó thúc giục mới chịu nhích về phía trước, mới chịu dựa vào vòng tay kẻ khác.
Không sao hết, Trịnh Bình thầm nghĩ, chúng ta còn có nửa cuộc đời, anh chờ được.
Sở Tịch nằm lâu thật lâu cũng không có phản ứng, thời gian trôi qua chậm rãi vậy nên Trịnh Bình cứ tưởng y đã lăn ra ngủ rồi. Đúng lúc đó Sở Tịch từ từ vươn tay ra, y cũng chẳng buồn xem Trịnh Bình đang ngồi hướng nào, nhưng mà cứ giơ tay, nhẹ nhàng đặt trong lòng bàn tay Trịnh Bình.
Trịnh Bình tóm chặt lấy cổ tay y, kéo y từ trên giường dúi dụi vào trong lòng mình, ôm lấy gáy Sở Tịch vào ngực, toe toét cười nói: “Sao lại nhẹ hều như vậy? Chẳng có tí cân nặng nào cả………Để thế này không được, chờ sau khi chúng ta trở về anh sẽ bắt em cải tạo lại.”
“….Về?”
“À, anh cũng đang định nói với em chuyện này,” Trịnh Bình nói, “Sở Tịch có những việc em làm rất tốt, sau khi tin em mất tích hôm qua được truyền ra, Sở gia không chút nào xáo động, không biết cái cô Đổng Sa kia nói gì mà giờ bọn họ đều nhao nhao công kích việc làm ăn của anh ở Hongkong. Nói trắng ra thì phần lớn cơ nghiệp của Trịnh gia bên đó đang rất nguy ngập, thế nhưng có được em, anh vẫn thấy cực kì đáng giá……Hiện tại tin đồn quá gay gắt, anh tính về đại lục tránh đi một thời gian, chiều sẽ về.”
Hắn cúi đầu theo dõi sắc mặt Sở Tịch: “……Đừng sợ, Sở Tịch, anh thực sự………” Hắn vuốt ve mấy lọn tóc mái Sở Tịch, tiếp: “Anh thực sự rất muốn đối tốt với em.”
Sở Tịch nhắm nghiền mắt, không nói không rằng.
Trịnh Bình nhẹ hôn y, “Mới bắt đầu đều như thế này, em không quen cũng không vấn đề,………một ngày nào đó em sẽ nhìn ra điểm tốt của anh.”
Sở Tịch bỗng nhiên cười lạnh một tiếng: “Trước lúc đấy, tôi nhất định sẽ làm thịt anh!”