Editor: Puck - Diễn đàn
“Cho nên, ngày đó Lương Kinh Đào để Lộ Hữu Nghĩa bỏ thuốc cho em, anh liền cho người bỏ một phần thuốc cho cậu ta. Sau đó, tạo ra sự cố mất điện, len lén đổi em ra ngoài, lại đổi một người phụ nữ khác qua cả đêm với cậu ta.”
“Sau đó, khi em sắp tỉnh thì đổi hai người lại chuyển qua cho nhau, Cửu Cửu, anh biết rõ anh sai rồi, nể tình anh muốn để cho em xem diện mạo thật sự của Lương Kinh Đào, thấy rõ ràng kết quả giữa em và gia tộc cậu ta sẽ chọn lựa bên nào, nhưng hành động của anh, rốt cuộc vẫn làm tổn thương đến em, anh nhận sai! Cho dù em muốn phạt anh như thế nào cũng được, anh nhận tội này! Nhưng mà...”
Anh sâu sắc nâng mặt cô lên, vẻ mặt thành khẩn nói, “Nhưng mà, anh muốn đứa bé này, đây là con của anh và em, Cửu Cửu, sinh bảo bối bé nhỏ của chúng ta ra được không, có được không?”
Tiêu Cửu Cửu nhìn anh, cảm giác trong lòng cực kỳ uất ức, hung hăng há mồm cắn anh một phát, cho đến khi thấy máu.
Mùi máu tươi xông vào trong lỗ mũi, dạ dày cô lại sôi trào lên, vội vàng đẩy anh ra, “Mau buông em ra, em muốn ói...”
Tiêu Cẩn Chi vội vàng buông cô ra, nhìn cô nhảy lên, lại chạy vào trong bồn cầu ói không thôi.
Tiêu Cẩn Chi nghe được mà đau lòng, vội vàng chạy theo, giúp cô vỗ lưng, “Như thế nào? Có khá hơn chút nào không? Cửu Cửu, có muốn đi bệnh viện kiểm tra một chút không? Cửu Cửu...”
Tiêu Cửu Cửu ói không thoải mái, trong lòng lại giận, đỏ mắt, nghiêng đầu tức giận gầm lên một tiếng với anh, “Anh câm miệng cho em, có được không? Anh dài dòng nữa, em trực tiếp đến bệnh viện phá thai luôn!”
Tiêu Cẩn Chi bị sợ đến trong lòng bị quất một phát, vội vàng xua tay nói, “Được được được, anh không nói, không nói, em đừng kích động! Đừng kích động!” die nd da nl e q uu ydo n
Anh vừa nói, vừa dịu dàng cầm khăn, cẩn thận từng ly từng tí lau sạch mặt giúp cô.
Anh càng tỏ vẻ sợ hãi, Tiêu Cửu Cửu càng giận dễ sợ, cướp lấy khăn, căm hận nói, “Anh đi ra ngoài! Đi ra ngoài! Hiện giờ em không muốn nhìn thấy anh, để cho một mình em yên tĩnh một chút!”
Tiêu Cẩn Chi dùng lực ôm lấy cô, đáy mắt tràn đầy nóng nảy và thâm tình, “Cửu Cửu, anh đi ra ngoài, em đáp ứng anh, ngàn vạn lần đừng làm chuyện điên rồ, được không? Em chính là người quý trọng nhất trên đời này của anh, muốn yêu thương, cho dù em muốn xử phạt anh như thế nào cũng được, anh chỉ van cầu em, đừng làm chuyện điên rồ, giữ lại con của chúng ta, được không?”
Tiêu Cửu Cửu than nhẹ một tiếng, “Anh Cẩn, em mệt mỏi, anh để cho em suy nghĩ thật kỹ! Để cho em yên tĩnh một lúc, nghỉ ngơi một chút, có được không?”
“Được! Vậy em nghỉ ngơi đi! Anh ở bên ngoài coi chừng.”
Tiêu Cẩn Chi lại lưu lại một nụ hôn lên trán cô, cẩn thận từng bước đi không nỡ đi ra ngoài, nhưng vẫn canh giữ ở bên cửa, không dám rời xa.
Cô rốt cuộc đã biết! Cũng tốt, cô cuối cùng sẽ biết.
Hiện giờ, anh đang chờ đợi cô phán quyết.
Tiêu Cẩn Chi lấy ra một điếu thuốc, hút hết điếu này đến điếu khác.
Tiêu Cửu Cửu bên trong phòng, chỉ cảm thấy trong đầu hoàn toàn rối loạn, cô cái gì cũng không suy nghĩ, chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon.
Sau khi rửa mặt, cô thay áo ngủ, trực tiếp nằm trên giường, có lẽ có cảm giác tâm tư và sức lực quá mức mệt mỏi, khiến cho cô cực kỳ mệt mỏi, thế nên nằm xuống giường, cứ nặng nề ngủ thiếp đi.
Đợi ngủ một giấc tỉnh dậy, đã là vừa mới lên đèn.
Tiêu Cửu Cửu cứ nằm yên trên giường như vậy, nghĩ từng chút từng chút một về quá khứ, nghĩ tới ân ân oán oán bây giờ, còn có nếu lưu lại đứa nhỏ này, về sau sẽ có kết quả gì.
Cô càng nghĩ càng phiền não, căm tức ngồi dậy, cầm gối đầu lên, dùng sức đập trên giường, giống như đang đập Tiêu Cẩn Chi đồ trứng thúi đó, dùng sức đập, dùng sức đập...
[email protected]Nghĩ tới nghĩ lui, cô quyết định lưu lại đứa bé này!
Nếu như đứa bé này là của cô và anh Cẩn, cô không bỏ nó đi được!
Nhưng mà, Tiêu Cẩn Chi đồ trứng thúi đáng chết, tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ cho anh!
Anh dám tính toán cô, phải chịu đựng bị cô tính kế khổ sở, Tiêu Cẩn Chi, anh và Lương Kinh Diễm còn có hôn ước, em lại có con của anh, em ngược lại muốn nhìn xem, hiện giờ anh làm như thế nào để xong chuyện?
Lúc này, Lăng Mẫn khe khẽ đẩy cửa đi vào, vừa thấy được Tiêu Cửu Cửu đã tỉnh rồi, lập tức cười nói, “Tiểu thư tỉnh rồi, có đói bụng không?”
Một giấc ngủ này ngủ được thời gian rất dài, từ giữa trưa ngủ thẳng tới bây giờ là buổi tối, Tiêu Cửu Cửu quả thật cảm thấy đói bụng, cô cũng không kiểu cách, hỏi thẳng, “Có gì ăn ngon sao?”
Lăng Mẫn cười nói, “Có, có một bàn món ăn ngon đó, đều do tiên sinh tự mình làm, tôi nhìn cũng chảy nước miếng, cô mau xuống xem một chút, tiên sinh đã đỏ mắt trông mong ngài một ngày!”
Tiêu Cửu Cửu mặc áo khoác và quần bông vào, bây giờ tháng mười một rồi, ban đêm Kinh đô đã rất lạnh, bản thân cô lại tương đối sợ lạnh, cho nên phải mặc thật dày một chút mới không lạnh.
Tiêu Cẩn Chi vốn đang ngồi trên ghế sa lon xử lý văn kiện, vừa thấy Tiêu Cửu Cửu, lập tức thả công văn trong tay xuống, vội vàng tiến lên đón, mặt cười lấy lòng, “Cửu Cửu, tỉnh ngủ rồi? Đói bụng không? Anh làm rất nhiều món ăn, mau tới nếm thử một chút.”
Tiêu Cửu Cửu mặc cho anh kéo đi, đi tới bên cạnh bàn ăn, quả nhiên nhìn thấy đầy bàn món ăn nhiều màu sắc khác nhau, còn có tất cả đều là món cô thích ăn, nghĩ tới người đàn ông cực kỳ ít xuống bếp này, vì để lấy lòng cô, đúng là đã bỏ công phu.
Nhưng mà, ân cần một ngày đã đủ rồi sao?
Tiêu Cẩn Chi không ngừng gắp thức ăn cho cô, rất nhanh đã gắp đầy một chén.
Tiêu Cửu Cửu gắp một miếng bỏ vào trong miệng, từ từ nhai, liếc mắt nhìn thấy ánh mắt chờ mong khích lệ của Tiêu Cẩn Chi, cười cười, “Ừ, ăn ngon!”
Ngay sau đó, lại từ từ bổ sung thêm một câu, “Nếu ngày ngày được ăn món ăn anh Cẩn tự làm thì tốt.” di@en*dyan(lee^qu.donnn)
Tiêu Cẩn Chi lập tức gật đầu, “Được, về sau ngày ngày anh làm đồ ăn cho em!”
Tiêu Cửu Cửu tỏ vẻ giống như ngạc nhiên, “Không phải ngày ngày anh đều bận rộn đến không thấy bóng dáng sao? Có rảnh rỗi làm không?”
Tiêu Cẩn Chi cười rực rỡ với cô, “Đương nhiên là có, không rảnh cũng phải tìm thời gian rảnh rỗi mà làm.”
Tiêu Cửu Cửu cười cười, dưới hầu hạ của anh, ăn no bụng.
Thức ăn trong nhà, đều theo khẩu vị của cô, cũng kỳ quái, Tiêu Cửu Cửu không có phản ứng gì với thức ăn khác, nhưng cố tính với món cá cô thích ăn nhất, phản ứng lại đặc biệt lớn, đặc biệt không ngửi được mùi tanh.
Lần này nếu Thôi tổng không phải chó ngáp phải ruồi, không chừng bụng không lớn, trong lúc nhất thời cô thật sự không phát hiện ra.
Lau miệng, Tiêu Cẩn Chi lại bưng một chén nước tới cho cô súc miệng.
Sau đó, kéo cô ra ghế sa lon ngồi xuống, ôm cô vào trong ngực mình, nhẹ giọng nói ra, “Cửu Cửu, chúng ta kết hôn được không?”
Trong nháy mắt Tiêu Cửu Cửu ngồi thẳng người, mặt kinh ngạc nhìn anh chằm chằm, “Kết hôn? Ai nói em muốn kết hôn với anh? Anh Cẩn, anh yên tâm, em tuyệt đối không ép buộc anh làm chuyện hư hỏng vì có con mới cưới, đứa bé này em sẽ sinh ra, chỉ có điều, nó là của em! Không phải chuyện của anh!”
Mặt Tiêu Cẩn Chi tối sầm đi trong nháy mắt, cô nhóc này quả thật mang thù rồi! Hiện giờ cô đang nghĩ cách trừng phạt anh!
Anh tỏ vẻ đau khổ nói, “Cửu Cửu bé nhỏ, đứa nhỏ này anh cũng có phần, sao em có thể nói không phải chuyện của anh chứ? Lại nói, anh rất thích chuyện có con mới cưới, đây là chuyện vui, sao lại thành chuyện hư hỏng đây? Cửu Cửu, gả cho anh đi! Em suy nghĩ một chút, chúng ta một nhà ba người ở chung một chỗ, hạnh phúc bao nhiêu!”
Tiêu Cửu Cửu lườm anh, “Đừng quên, ngài Tiêu anh là người có hôn ước, em ấy mà, không muốn làm người thứ ba và hồ ly tinh, cho nên, đứa nhỏ này không có quan hệ gì với anh!”
Nói xong, Tiêu Cửu Cửu xụ mặt xuống, “Anh Cẩn, anh tốt nhất đừng ép em!”
Cô đã nghĩ xong, nếu bây giờ Tiêu Cẩn Chi còn có hôn ước, cô muốn kết hôn với anh, bây giờ nhất định không thể! Co chỉ có thể mang theo đứa bé chạy đi, để cho anh giải quyết tất cả mọi chuyện ở đây rồi nói!
Khuôn mặt tuấn tú của Tiêu Cẩn Chi cũng trầm xuống, nhìn Tiêu Cửu Cửu nhẹ nhàng lên lầu, trong nháy mắt trong đầu anh thoáng qua vẻ kiên định, xem ra, có một số việc phải làm trước!
Sau một tuần, Tiêu Cẩn Chi quả nhiên ngày ngày trở về nấu cơm cho cô, cho dù bận rộn hơn nữa, anh cũng bớt chút thời gian trở về, có lúc, làm xong cơm, lại quay về công ty tiếp tục làm việc.
Tiêu Cửu Cửu nhìn gò má càng ngày càng gầy, có vài lần muốn nói lại thôi, nhưng vừa nghĩ tới mình ngay lập tức phải rời khỏi anh, trong lòng lại không nỡ nồng đậm, nghĩ tới có thể ăn nhiều thêm mấy lần đồ anh làm, cũng tốt.
Gần tối ngày này, Tiêu Cẩn Chi theo lệ thường trở lại nấu cơm, vừa vào cửa đã thuận miệng hỏi Lăng Mẫn, “Tiểu thư đâu?”
Lăng Mẫn cười trả lời, “Ngủ trên lầu, còn chưa dậy!”
Tiêu Cẩn Chi nhíu mày, “Sao hôm nay đã trễ vậy rồi mà còn đang ngủ?”
Đột nhiên trong lòng nhảy dựng lên, giống như có dự cảm xấu gì đó, Tiêu Cẩn Chi một phát ném cặp công văn trong tay, nhanh chóng xông lên trên lầu.