Editor: Mẹ Bầu
Tiêu Cẩn Chi cảm thấy người trong ngực mình đang run rẩy. Anh cảm nhận được ý đồ của cô đang muốn giãy giụa để tránh ra khỏi cái ôm trong ngực của anh, giống như là cô muốn tránh ra khỏi thế giới của anh vậy. Trong lòng anh căng thẳng, hai tay ngược lại càng ôm cô chặt hơn, mang theo chút khẩn trương, thấp giọng an ủi cô, "Cửu Cửu, đừng sợ! Lúc này đã có anh ở đây rồi, cô ta không dám bắt em đâu!"
Tiêu Cửu Cửu ngước mắt nhìn về phía anh, hai tay nắm chặt lấy áo của anh, đáy mắt đen láy tràn ngập sự đau đớn khó nén: "Anh Cẩn Chi, chung quy trên danh nghĩa anh vẫn đang là vị hôn phu của cô ta, mà em, em được coi là cái gì đây? Em và anh thế này, rốt cuộc nên coi chúng ta là thế nào đây?"
Nghe thấy giọng nói của cô đã gần như thổn thức, Tiêu Cẩn Chi cảm thấy trong lòng đau nhói giống như bị kim châm vậy. Tiêu Cửu Cửu là một con người kiêu ngạo, làm sao cô có thể cam chịu để cho người khác lăng nhục mình chứ?
Tiêu Cẩn Chi ôm cô thật chặt, "Cửu Cửu, em hãy cho anh một chút thời gian. Rất nhanh, rất nhanh thôi, anh sẽ giải trừ hôn ước với cô ta, đến lúc đó, em muốn đi nơi nào, anh cũng có thể đi cùng với em, có được hay không? Có được hay không?"
Tiêu Cửu Cửu không hề lên tiếng đáp lại...
Ngoài cửa, Lương Kinh Diễm thấy không có ai ra mở cửa, cho nên lại càng đập cửa mạnh hơn, tiếng gào thét của cô ta càng ngày càng lớn, càng ngày càng mạnh mẽ hơn: "Tiêu Cẩn Chi, nếu như anh không chịu ra mở cửa, tôi đây sẽ để cho người ta xô đổ cánh cửa này..."
Tiêu Cửu Cửu nhìn Tiêu Cẩn Chi một cái, "Anh ra mở cửa đi! Nếu như đã không thể tránh được, vậy thì cứ thử xem xem, cô ta muốn thế nào? Bất kể cô muốn ra chiêu gì, em đây cũng tiếp hết!"
"Cửu Cửu, anh vĩnh viễn sẽ không bao giờ để cho cô ta có cơ hội làm tổn thương đến em!"
Tiêu Cẩn Chi nhìn cô một cái thật sâu, sau đó đẩy Cửu Cửu vào trong phòng rửa tay, die,n;da.nlze.qu;ydo/nn lúc này mới dùng sức kéo cánh cửa ra.
Một đôi con ngươi còn lạnh lùng cay nghiệt hơn cả băng giá, phóng thẳng tắp vào người phụ nữ đang ngồi ở trên xe lăn. Còn về phần hai người hầu ở đằng sau lưng Lương Kinh Diễm, Tiêu Cẩn Chi dứt khoát lựa chọn không thèm đếm xỉa tới.
Khóe môi của anh cong lên, để lộ ra một ý cười trào phúng, lạnh lùng châm chọc cô, "Lương Kinh Diễm, cô lựa chọn thời gian tới thật vừa đúng dịp! Có phải là đã có hẹn ước với người khác rồi hay không? Chỉ tiếc, cô đã tới phải quá sớm! Tôi cũng còn chưa kịp có cơ hội làm cái gì đâu! Tại sao cô lại không thể chờ đợi thêm một chút nữa ròi hãy tới đây chứ. Cô đến trễ một chút, không chừng âm mưu này của cô đã có thể được như ý rồi! Chậc chậc, bỏ qua mất cái cơ hội tốt này thật sự là rất đáng tiếc..."
Sắc mặt của Lương Kinh Diễm biến ảo không ngừng, hết hồng lại chuyển sang xanh trắng như muốn vọt ngay vào, nhưng lại bị Tiêu Cẩn Chi đứng chắn ngang cửa, "Này, đây là phòng ở của người khác, cô đi vào để làm gì?"
Lương Kinh Diễm giận dữ nhìn chằm chằm vào anh. Đôi con ngươi bùng cháy lên ngọn lửa giận dữ, căm hận đang rơi xuống trên người Tiêu Cẩn Chi, thì sau lưng sau anh Tiêu Cửu Cửu đi ra, ánh mắt đó lập tức hóa thành vô số mũi tên nhọn vô hình, từng mũi từng mũi một cứ thế "vút vút vút" bay tới, hung hăng đâm vào trên người Cửu Cửu.
Nếu như ánh mắt kia là những mũi tên thực sự, sợ rằng Tiêu Cửu Cửu đã sớm chết ở dưới ánh mắt hình mũi tên của cô rồi.
Mặc dù, Cửu Cửu không bị chết ở ở dưới ánh mắt hình mũi tên của Lương Kinh Diễm, nhưng lời nói ác độc của cô ta, lại đã giống như dẫm nát lòng kiêu ngạo lẫn tự tôn của Tiêu Cửu Cửu ở dưới chân của mình, tạo nên sự đả kích đối với Tiêu Cửu Cửu khiến cô cảm thấy bị thất bại hoàn toàn.
Lương Kinh Diễm lạnh lùng nhìn Tiêu Cửu Cửu, cười nhạo nói, "Tiêu Cửu Cửu, tôi thật sự thật tò mò, một người con gái như cô rốt cuộc có còn biết thế nào là thể diện nữa hay không? Có biết còn biết thế nào là gọi là liêm sỉ nữa hay không? Tiêu Cẩn Chi là vị hôn phu của tôi, nửa đêm canh ba cô hẹn anh ấy tới đây, rốt cuộc là muốn làm gì vậy? Có phải là cô muốn quyến rũ anh ấy, để cho anh ấy leo lên giường của cô hay không? Cô muốn làm một con hồ ly tinh tiếp tục ngăn cản tôi, hòng cướp lấy vị trí của tôi hay sao? Chẳng lẽ đã là người không có cha mẹ rồi, ngay cả một chút đạo đức lẫn sự giáo dục cơ bản như vậy cô cũng không có hay sao?"
Nghe thấy Lương Kinh Diễm chửi mắng đến cả cha mẹ Cửu Cửu như vậy, Tiêu Cẩn Chi giận dữ quát một tiếng, "Cô câm miệng lại cho tôi! Cô có tin rằng, chỉ cần cô nói thêm một câu nữa thôi, tôi trực tiếp đi đến nhà cô, tìm cha cô để từ hôn với cô hay không?"
Vừa nghe thấy những lời uy hiếp gay gắt thẳng thừng này của Tiêu Cẩn Chi, cơn giận dữ của Lương Kinh Diễm càng gia tăng thêm gấp bội lần. Cô ta rống hét lên đầy giận dữ: "Tiêu Cẩn Chi, anh đừng có ép người quá đáng! Các người vụng trộm như vậy có còn để ý tới ai nữa không? Tôi đến nơi này sử dụng quyền lợi là vị hôn thê của anh lại hóa ra đã sai lầm rồi sao? Tiêu Cửu Cửu, cô hãy nói cho tôi biết, có phải là thế giới này đen trắng đã trở nên đảo điên lộn nhào hết rồi hay sao? Cô hãy nói cho tôi biết đi..."
Đối mặt với ánh mắt như điên cuồng kia của Lương Kinh Diễm, Tiêu Cửu Cửu chỉ cảm thấy, dường như tất cả máu đang chảy trong thân thể cô đã bị đảo ngược lại dòng chảy vậy. Hồng cầu trong mạch máu của cô giống như đang sắp nổ ra cơn bạo động phá tan mạch máu để thoát ra ngoài vậy, làm cho cô khó chịu đến mức chỉ muốn gầm lên một tiếng, hai tròng mắt của cô dần dần ứ đầy máu.
Đúng lúc này, một tiếng giọng nói trong veo lành lạnh chợt vang lên, "Ơ, thế này là thế nào vậy? Các người nửa đêm canh ba, toàn bộ vây quanh bạn gái của tôi ở trong phòng để muốn làm gì đây?"
Ánh mắt của tất cả mấy người đều nhất tề nhìn sang, chỉ thấy một người đàn ông dáng người ngọc thụ lâm phong giống như tiên giáng trần, đang như cười như không từ căn phòng cách vách đi ra, mang theo ánh mắt chế nhạo châm chọc, lạnh lùng nhìn tất cả những người đang ở đó.
Tầm mắt của anh khi rơi xuống trên người Cửu Cửu thì trong nháy mắt lại tràn đầy sự ôn nhu lẫn cưng chiều. Anh vẫy vẫy tay về phía cô: "Cửu Cửu, tới đây, tới đây với anh!"
Đang khổ sở vì không có đường thoát, Tiêu Cửu Cửu tựa như bắt được sự đại xá, nhất thời đẩy Tiêu Cẩn Chi đang đứng ngăn ở trước mặt cô, chạy tới bên An Thần.
Cho dù phía trước là vách đá, chỉ vì Cửu Cửu muốn thoát khỏi sự khó chịu lẫn sự ô nhục hiện tại, cho nên cô cũng sẽ nhảy xuống không chút do dự.
Gương mặt tuấn tú của Tiêu Cẩn Chi trong nháy mắt liền trầm xuống, đáy mắt đen kịt tràn đầy sự tức giận, nhìn cô chạy về phía người đàn ông khác, trong lòng càng cảm thấy vừa lo lắng vừa sợ hãi hơn, không khỏi quát một tiếng giận dữ, "Cửu Cửu, em trở lại đây cho anh..."
Tiêu Cửu Cửu đi tới bên người An Thần, nắm lấy tay An Thần, nhìn lại sang phía Tiêu Cẩn Chi. Cô cố ý bỏ qua sự đau thương nơi đáy mắt của anh, cũng bỏ qua cơn cuồng nộ bên trong của anh, vừa dịu dàng nhẹ nhàng nói với anh, "Anh Cẩn Chi, anh hãy trở về đi thôi! Có An Thần ở bên cạnh em rồi, em sẽ không có chuyện gì đâu!"
An Thần chống lại ánh mắt lạnh lẽo của Tiêu Cẩn Chi, làm một động tác giống như là đã từng làm trăm ngàn lần như thế rồi, vòng tay ôm chặt lấy bả vai của Cửu Cửu rất tự nhiên, để cho cô dựa vào ở trên người của mình, nhàn nhạt cười nói, "Không sai! Tôi sẽ bảo vệ Cửu Cửu, tôi sẽ không để cho bất luận kẻ nào bắt nạt cô áy! Bất luận kẻ nào cũng không được! Bao gồm tất cả các người!"
Khi anh nói ra lời này, trong giọng nói của anh hàm chứa đầy sự thật tình lẫn nghiêm túc, mà ngay cả chính anh cũng không hề phát giác ra, nói với cảm xúc giống như là thật sự vậy.
Lương Kinh Diễm ở một bên nhìn vẻ mặt âm trầm giống như muốn giết người của Tiêu Cẩn Chi, cô ta cười lên một tiếng có chút hả hê, "Cẩn Chi, anh hãy nhìn một chút đi, người ta có nhiều bản lãnh chưa, không có anh, cô ta vẫn có đàn ông khác đang chờ bao nuôi cô ta rồi! Anh vẫn hãy nên trở về nhà với tôi đi thôi! Cũng tránh cho việc chọc tức người khác bị hiềm khích ở chỗ này."