“Em biết trưởng thành không có nghĩa là sẽ chín chắn, nhưng em xin anh cho em một cơ hội để chứng minh mình có thể ở cạnh anh.”
Lạc Đường siết chặt cúp trong tay, đôi mắt mở thật to, tràn đầy trông mong và thâm tình.
Hừ…
Cổ họng ông chủ Nghiêm căng thẳng, bức tường kia từ từ sụp đổ thành từng mảnh.
Ây da Đường Đường bảo bối…
Ông chủ Nghiêm bất đắc dĩ cười rộ lên, xoa nhẹ vành tai đỏ bừng của đứa nhỏ nhà mình, cúi đầu hôn lên đôi môi đang mím chặt vì lo lắng kia.
“Mở miệng.”
Lạc Đường chỉ cảm thấy máu toàn thân đều chảy về môi, không thấy rõ được khuôn mặt tuấn mỹ trước mặt, chỉ mơ hồ nghe được một tiếng thở dài, lúng túng mở miệng.
Đầu lưỡi linh hoạt lập tức xông vào, càn quét mọi ngóc ngách, mạnh mẽ những cũng không mất đi ôn nhu quấn quýt một chỗ cùng hắn.