Editor: Kim Tuyền
Mộ Niệm Thần có chút hồn bay phách lạc trở lại nhà trọ, ánh mắt ngungốc, nhìn thấy Anh bạn nhỏ Tây Hàn đang ngồi ở trên ghế sofa loay hoayvới máy tính. Xông lên ôm con trai mình nức nở nghẹn ngào, mà cô khôngbiết đoạn đối thoại vừa rồi cậu nhóc cũng nghe được hoàn toàn, cảm thấykhiếp sợ chỉ là không có biểu hiện ra ngoài.
“Con trai… con trai ngoan của mẹ, con vĩnh viễn cũng sẽ không rời mẹ phải không?”
Đã vô số ngày đêm mỗi khi Mộ Niệm Thần cảm giác sắp chống đỡ khôngđược đều là như thế này ôm bảo bối nhà mình. Trời mới biết mỗi lần muốnbuông tay, nỗ lực không muốn nghĩ đến đứa con trai khác của cô. Lúc đóAnh bạn nhỏ Tây Hàn cho cô bao nhiêu dũng khí, cô dù sao cũng là mẹ củađứa nhỏ, mẹ con liền tâm, làm sao có thể hoàn toàn không nhớ đến kiachứ?
“Mẹ đừng khóc, mặc kệ như thế nào mẹ vẫn còn có con.”
Biểu hiện rên mặt nhóc hoàn toàn không giống với độ tuổi hiện tại của cậu, quả đấm nhỏ nắm chặt, trong lòng âm thầm quyết định một chuyện gìđó.
- – - – - – - – - -
Chiếc xe xa xỉ khí phách Lamborghini vững vàng chạy ở trên đường caotốc, Hoắc Cảnh Sâm bấm phím gọi một dãy số, sau đó chờ đợi bên kia trảlời.
“boss.”
Vài giây điện thoại được tiếp thông.
“Tại sao là cậu? Tiểu thiếu gia đâu?”
“Tiểu thiếu gia tối hôm qua mang theo chú chó Boa đi Las Vegas, nóilà gần đây kinh tế đình trệ không xong, cho nên cần chuẩn bị vài thứ…”
“…”
Trên gương mặt tuấn mỹ thoáng vẻ buồn cười, con trai mình thật đúnglà đi đâu đều thích mang theo chú chó kia, chỉ là nó so với nhóc to gấphai ba lần, có đôi khi ngay cả anh ta cũng bị làm cho không rõ ràng lắm. Con trai mình dắt con chó kia, đến tột cùng là nhóc dắt chó đi dạo haylà chó trượt nhóc. Không biết như thế nào trong đầu hiện lên hình ảnhđáng yêu của Mộ Niệm Thần, rồi đối với người bên kia điện thoại phân phó nói:
“Hắc ưng, âm thầm bảo vệ tiểu thiếu gia thật tốt, tôi không hi vọng nhóc có chút sơ xuất nào.”
“Vâng. Cậu chủ có cần bảo tiểu thiếu sau khi trở về gọi điện thoại cho người không?”
Người đầu bên kia điện thoại cung kính hỏi.
“Không cần.”
Chấm dứt cuộc điện thoại, ánh mắt anh nhìn hình ảnh bé trai trên mànhình điện thoại di động, khóe môi nở nụ cười không tự giác mềm mại vàiphần. Lại nghĩ đến tình thân ruột thịt thật kì lạ làm cho người ta cảmthấy ấm áp, vui vẻ lạ thường. Mỗi khi tâm trạng không tốt nhưng khi nghĩ đến hình dáng đáng yêu của con trai, anh cảm thấy ấm áp, đầy tìnhthường dành cho nhóc. Đúng là sự ràng buộc của tình thâm ruột thịt thậtkì dịu.
- – - – - – - – - -
Chín giờ, Mộ Niệm Thần vội vã đi vào phòng làm việc giám đốc, hai mắt sưng đỏ sau khi khóc, cô tức giận bất bình nhìn người đàn ông giờ phútnày vẫn như cũ nhàn nhã cúi đầu làm việc:
“Hoắc Cảnh Sâm, muốn thế nào anh mới hài lòng? Muốn như thế nào anhmới bằng lòng để cho tôi trông thấy con? Chỉ cần anh nói tôi sẽ thựchiện.”