Cục Cưng Lật Bàn: Con Là Mẹ Trộm Được?

Chương 112



Đối với một người được người khác chủ động như vậy, dùng đầu ngón tay nghĩ cũng biết Hoắc Cảnh Sâm không có lý do gì không đồng ý, khóe môi nở nụ cười tà mị được bóng tối bao phủ.

Trên đường lớn chiếc xe mang theo gió lốc một hồi âm sắc, lúc đó, cả người Mộ Niệm Thần tỉnh táo lại không ít, nghiêng đầu liếc mắt nhìn người bên cạnh… cả khuôn mặt người đàn ông kia bao phủ trong bóng tối khí thế cường đại như trước, không tự chủ hỏi:

“Hoắc Cảnh Sâm, tối hôm nay tuyệt đối là anh cố ý.”

Niệm Thần lười biếng dựa vào ghế xe, bộ dạng cũng không muốn nhúc nhích giống như chuyện xảy ra tối hôm nay, âm thanh mơ hồ có chút làm nũng giống như cách nói chuyện giữa hai người yêu nhau, ngay cả cô cũng không phát giác.

Hoắc Cảnh Sâm từ chối cho ý kiến, ánh mắt lạc định ở con đường phía trước, ánh mắt thâm thúy mờ mịt trong nháy mắt không hề có tiêu cự.

Một đường trầm mặc không ai lên tiếng, sau nửa giờ xe dừng ở một căn biệt thự, lúc đó, Mộ Niệm Thần nhìn Hoắc Cảnh Sâm không có tái diễn việc đổi nhà, trong lòng không khỏi cảm khái hôm nay giá phòng bởi vì có những người như anh ta tồn tại mới có thể một đường không ngừng tăng vọt như thế.

Đổi phụ nữ như thay quần áo có thể tha thứ, nhưng chuyện đổi nhà cùng thay quần áo làm cho người ta rất hoài nghi có thể hay không một ngày nào đó tan việc, đầu hỗn loạn cũng không nhớ rõ rốt cuộc mình ở đâu chăng?

Mộ Niệm Thần kinh ngạc nhìn tòa kiến trúc Châu Âu trước mắt, lại cũng chỉ có thể ở trong lòng âm thầm than oán, hơn nữa lúc này cô còn phải làm mặt dày ở nhờ người này, đẩy cửa xe ra, vừa mới chuẩn bị xuống xe, giọng nói Hoắc Cảnh Sâm bên cạnh truyền tới.

“Mộ tiểu thư, nếu cô đã nhất định muốn trở thành người phụ nữ của tôi, như vậy trước tiên nên xử lý tốt những dây dưa cùng những chuyện không liên quan.”

————————————

Tại tầng ba của căn biệt thự, bên trong lắp đặt thiết bị cùng phong cách duy trì trước sau như một, trang sức tinh xảo lấy màu tối làm chủ đạo, xoa hoa làm cho người ta hai mắt tỏa sáng, ánh sáng màu trắng từ đèn thủy tinh khổng lồ trên đỉnh đầu chiếu nghiêng xuống, Mộ Niệm Thần có loại cảm giác giống như vừa mới bước chân ra ra khỏi sảnh một bữa bữa tiệc lại tiến vào bữa tiệc của một gian phòng khác.

“Tôi nói Hoắc tiên sinh ngài có tiền như thế nếu không biết làm gì có thể làm từ thiện, phòng ốc mua nhiều như vậy để nuôi chuột sao?”

Mộ Niệm Thần căm thù đến tận xương tuỷ những người xài tiền như nước, trong lòng lại không tự chủ tính toán xem người này đến tột cùng có bao nhiêu tài sản, không trách được Mộ Thiên Hùng có tâm niệm chiếm đoạt.

Hoắc Cảnh Sâm nhún nhún vai, không chút để ý đáy mắt lộ vẻ xa lộ trước căn biệt thự, Mộ Niệm Thần thành công nắm bắt được tin tức, rất tốt, người này vẫn là lần đầu tiên tới đây.

“Không tốn tiền tại sao không cần? Bọn họ nguyện ý đưa tôi miễn cưỡng nhận.”

Đang nói chuyện Hoặc Cảnh Sâm ngồi xuống ghế sa lon, vỗ vỗ vị trí bên cạnh liếc mắt nhìn Mộ Niệm Thần ý bảo cô tới đây ngồi.

Mộ Niệm Thần đứng tại chỗ khóe miệng run rẩy, trong đầu thoáng hiện suy nghĩ không không sáng, thân thể co rúm lại đứng nguyên tại chỗ ý tứ lộ vẻ kiên quyết không khuất phục, ánh mắt của cô biểu hiện lập trường của mình.

Nói giỡn, cô ở nhờ một đêm mà thôi, không đến nỗi phải hiến thân báo đáp.

“Mộ tiểu thư, thu hồi suy nghĩ không trong sáng trong đầu cô lại, nếu như cô nghĩ tôi muốn làm gì tốt nhất cứ đứng ở đó đừng động.”

Vẻ mặt Hoắc Cảnh Sâm vẫn như cũ tựa trên ghế sa lon, bộ dáng lười biếng giống như chú sư tử sau giữa trưa đang nghỉ ngơi, khuôn mặt lạnh lùng nhuộm cùng ly rượu đỏ mê người, rõ ràng không lộ vẻ uy hiếp chút nào, đáng tiếc Niệm Thần từ ánh mắt thâm thúy của anh ta hiểu rõ lời cảnh cáo ngầm.

Theo bản năng nuốt một hớp, mẹ nó! Có thể hay không đừng dùng mỹ nam kế vào lúc này chứ? Do dự hai giây Mộ Niệm Thần mở chân bước qua, ngồi cách Hoắc Cảnh Sâm một khoảng cách, cùng cái ghế sa lon.

Mộ Niệm Thần lấy lòng cười cười:

“Thời gian không còn sớm, ngài sớm đi lên tắm rồi ngủ đi.”

Hoắc Cảnh Sâm nghiêng đầu, Mộ Niệm Thần rõ ràng thấy ngay cả lông mi anh ta cũng dính vào một tầng ánh mắt vầng sáng nhàn nhạt, chỉ là xảy ra chuyện gì? Không nhúc nhích, lại đủ làm cho người ta có cảm giác bị đè nén hít thở không thông, Mộ Niệm Thần tìm tòi trong đầu có thể chuyển ra từ ngữ thích hợp.

Khí phách…!

Trong phòng khách rất yên tĩnh, nhưng lại làm cho cô có cảm giác bị uy hiếp, Mộ Niệm Thần chống đỡ không tới nửa phút rốt cuộc đầu hàng, rồi sau đó từ từ di chuyển thân thể ngồi xuống bên cạnh anh ta.

“Hoắc tổng, Hoắc đại gia, ngài có gì phân phó?”

Mộ Niệm Thần cười gượng mấy tiếng, mặt kệ vết sưng đỏ trên mặt, nhịn nhe răng nở nụ cười kích động.

Thân thể Hoắc Cảnh Sâm nghiêng về phía trước cầm lấy túi ny lon mà anh ta mới vừa xuống xe mua, rồi sau đó giống như làm ảo thuật từ bên trong lấy ra hộp thuốc.

“Tới đây.” Vẫn như cũ bộ dáng thông thả, giọng nói ra lệnh, đang nói chuyện đem hộp thuốc mở ra, mùi thuốc có chút nồng nặc lỗ tràn ngập ra mũi.

Mộ Niệm Thần cau mày rất ghét mùi thuốc, rồi lại bị Hoắc Cảnh Sâm uy quyền không thể làm gì khác đành đem chỗ bị thương trên mặt đưa tới, được rồi, cô là muốn nói lúc này không có thứ gì quan trọng bằng gương mặt này, huống chi tình huống lúc này không dám làm gì khác.

Thuốc lạnh lẽ ở trên đôi má bôi lên, kèm theo động tác thận trọng của Hoắc Cảnh Sâm, khoảng cách lúc này của hai người quá gần, bên tai thậm chí có thể cảm thấy được hô hấp của Hoắc Cảnh Sâm, giữa nhiệt độ nhàn nhạt, xúc cảm lạnh lẽo sau vừa một loại khác tê ngứa, Mộ Vũ Tây đáng chết, một cái tát kia đoán chừng là dùng toàn lực mà đánh, cũng may cô đây là hàng thật, nếu không phải có thể lỗ mũi bị cô ta đánh rớt.

Mộ Niệm Thần tựa vào trên ghế sa lon, mặc cho Hoắc Cảnh Sâm ‘dịu dàng’ loay hoay trên mặt của cô, không thể không nói trình độ hầu hạ nào đó của Hoắc Cảnh Sâm, Mộ Niệm Thần hư vinh được người ta thỏa mãn, dĩ nhiên cũng có loại cảm giác đắc chí.

Cô cơ hồ một bên gương mặt cũng bị tầng thuốc lạnh lẽo kia che lấp, chờ đợi tất cả đều chuẩn bị xong thời điểm Hoắc Cảnh Sâm bỏ lại bông băng bỗng chốc đứng lên, cau mày nhìn vẫn như cũ vẫn là cái tư thế kia vùi ở trên ghế sa lon, lúc đó Mộ Niệm Thần rất có một loại ý tưởng muốn ở trên ghế sofa này ngủ cả đêm, dù sao nó cũng đủ mềm đủ thoải mái.

“Mộ tiểu thư, chị của cô rất giống…, ngày mai tốt nhất đi bệnh viện tim thuốc ngừa chó dại.”

“. . . . . .” Khóe môi Mộ Niệm Thần run rẩy, mẹ nó, lời này nghe vào thế nào lại cảm thấy có ý khác vậy?

Cuối cùng ảo tưởng tốt đẹp muốn ngủ ở ghế sa lon lầu dưới của Mộ Niệm Thần tan biến khi cô bị Hoắc Cảnh Sâm vác lên lầu.

Phòng ngủ chính, Mộ Niệm Thần dùng ý chí mười phần thân thể co rúm vùi ở trên ghế sa lon trừng to mắt nhìn xem bóng lưng Hoắc Cảnh Sâm đi vào phòng tắm. Sau khi thấy anh ta trùm áo choàng tắm màu trắng đi ra ngoài, cô nhanh chóng lắc mình vào phòng vệ sinh, rồi sau đó khóa trái cửa lại.

Được rồi, chuyện kế tiếp nói như thế nào đây, trách chỉ có thể trách kinh nghiệm sống của Mộ Niệm Thần chưa nhiều, đối mặt với trình độ biến thái của Hoắc Cảnh Sâm như thế cô nhiều nhất cũng chỉ có thể cầm cự chiến đấu một chút.

Lúc cửa phòng tắm bị mở ra Mộ Niệm Thần đang nằm ở trong bồn nước nóng, thân thể mệt nhọc, bộ dáng uể oải nghiễm nhiên quên mất chỗ này là nơi nào, chỉ khi âm thanh mở khóa hoặc nhiều hoặc ít mới ảnh hưởng tới cơn buồn ngủ của cô, thần kinh trong nháy mắt căng thẳng, bỗng chốc ngồi thẳng người, cũng ý thức được cả người mình giờ phút này run rẩy quay lưng lại.

“Lưu manh!”

Mộ Niệm Thần vô lực ném ra hai chữ, cô ngược lại muốn càng cường hãn chút, chỉ là dáng vẻ giờ phút này cô tương đối thua thiệt, trước không nói, người ta thoáng nhìn đều có thể trực tiếp nhìn không xót từng ngốc ngách trên người cô.

Khóe miệng Hoắc Cảnh Sâm đùa giỡn giơ lên, vốn là ý đồ khi tiến vào bởi vì thấy trên mặt cô bị nước đụng phải nhưng nhìn thấy dáng vẻ cô lúc này tạm thời ném sau ót, nghiêng người nghiêng dựa vào trên khung cửa:

“Mộ tiểu thư, tôi nhớ là cô chủ động đề nghị cùng tôi trở về nhà.”

Hoắc đại biến thái không nhanh không chậm hướng dẫn từng bước, bộ dáng kiên nhẫn mười phần giống như đang hưởng thụ con mồi trước mắt lấy trêu chọc người khác làm niềm vui. Hoắc đại biến thái đang nói một sự thật mà cô không thể chối cãi.

“. . . . . .”

Mộ Niệm Thần không thốt thành lời, nói thì nói thế, nhưng vì cô không muốn con trai nhìn thấy vết thương trên mặt mình mà thôi.

“Thuốc bôi trên mặt cô là tôi mua, vẫn là tôi giúp đỡ cô bôi, cô hiện tại chà đạp thành quả lao động của tôi, có phải nên bỏ ra chút gì?”

“Tôi thế nào…?”

Mộ Niệm Thần khóc không ra nước mắt, người này đang muốn chơi trò gì đây? Nhưng vì sao mỗi lần cô đều là bị anh ta đem ra đùa giỡn kia chứ?

“Hơi dính nước, thuốc bôi mới vừa rồi vô dụng rồi.”

Hoắc đại biến thái giải thích như thế, Mộ Niệm Thần rõ ràng nghe được tiếng bước chân anh ta từ từ đi tới, hạ quyết tâm, dù gì cũng không phải là lần đầu tiên ngủ cùng, dù sao con trai cũng có rồi, cũng không cần quan trọng làm gì?

Suy nghĩ, đầu óc Mộ Niệm Thần một đường ngắn, bỗng chốc đứng lên mang theo một hồi bọt nước bay múa, không hề che dấu, tóc dài ẩm ướt khoác lên trên bả vai, nửa khoe nửa che đem bộ ngực hấp dẫn che kín hơn phân nửa.

Hoắc Cảnh Sâm có nhiều hứng thú nhìn người trước mắt tinh thần chuẩn bị, bộ dáng anh dũng hy sinh, trong ánh mắt không che giấu chút ánh sáng, khóe môi tà khí giơ lên:

“Mộ tiểu thư lúc này là tự nguyện ôm ấp yêu thương cùng tôi?”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv