“Không phải.”
“Vậy đĩa này là của nhà cô?”
“Không phải!”
“Vậy cô lấy gì nói là của cô?”
“Kiều Minh Anh tức giân, không nghĩ tới thứ này lại không cần mặt mũi! Đều là của nhà anh còn không được sao, không có đạo lý ép người tính bản lĩnh cái gì?
“Có bản lĩnh thì anh để những món đó xuống, đi ra giao đấu!” Kiều Minh Anh dùng sức đập bàn, hung ác trừng anh rống lên.
Nào biết Lê Hiếu Nhật lại bình tĩnh nhìn cô một cái, khóe môi nhẹ nhếch, con ngươi đen nhánh mang theo ý cười nhàn nhạt: “Cô xác định đánh lại tôi sao?”
…Đánh lại thì còn cần phí lời với anh? Trực tiếp giành là được rồi.
Mắt thấy tiểu sườn kho mình yêu nhất sắp bị Lê Hiếu Nhật ăn hết, Kiều Minh Anh nhanh chóng cầm đũa, nói gì cũng phải giành được một miếng!
Kiều Minh Anh dựa vào sofa cầm remote chuyển kênh, nhìn Lê Hiếu Nhật đang ngồi một bên, trong lòng có chút ảo não, đến cuối cùng cô cũng chỉ tranh được hai miếng sườn kho mà thôi, cái thứ này lúc nào thì biết tranh như vậy? Hình tượng bình tĩnh lạnh lùng đâu?!
“Lê Hiếu Nhật, có phải anh bị người làm ngược đãi không? Nếu không sao lại …” Kiều Minh Anh ôm tâm lý có vấn đề thì nên hỏi để hói, ai biết ba chữ sau còn chưa nói ra miệng, đã bị ánh mắt như muốn giết người của Lê Hiếu Nhật làm nghẹn họng.
“Kiều Minh Anh, cô thật sự là hình tượng kinh điển cho một câu nói.” Lê Hiếu Nhật đột nhiên nói, ánh mắt nhìn Kiều Minh Anh lại có vài phần bất đắc dĩ.
“Cái gì?”
“Cô cái gì cũng ngốc, chỉ có ngốc là giỏi.” Lê Hiếu Nhật nói xong thì đi về phía cầu thang xoáy.
Nếu có nơi nào có thể bổ sung chỉ số EQ, vậy anh tuyệt đối sẽ nhét Kiều Minh Anh vào để bổ sung một chút, bất kể là năm năm trước hay năm năm sau, nếu nói ra đều có thể đem người sống tức chết.
“…” Kiều Minh Anh bĩu môi đi theo, quả nhiên tính cách của hai ba con đều giống nhau, hở chút là nói cô ngốc.
Kiều Minh Anh đi cùng Lê Hiếu Nhật lên lầu sáu, lại nhìn Lê Hiếu Nhật mở một cánh cửa trong số đó đi vào, Kiều Minh Anh cũng đi vào.
Trong phòng bày một chiếc đàn dương cầm màu trắng, trên sàn rất sạch sẽ thậm chí có thể nhìn thấy bóng người, Lê Hiếu Nhật đi đến trước cửa sổ sát đất kéo rèm ra, bên ngoài vốn là sân thượng, chỉ là rất dài, phía trên lót gạch đen trắng xen kẽ, bày sofa và xích đu, còn có bảng vẽ.
Kiều Minh Anh nhìn xích đu, ánh mắt hơi kinh ngạc, vì chiếc xích đu này giống hệt với cái khi cô còn nhỏ, ngay cả kiểu dáng cũng giống nhau, hoa tử đằng phía trên cũng giống hệt, anh thật sự là anh Lê khi còn nhỏ!
“Ngốc rồi?” Lê Hiếu Nhật vỗ vỗ đầu Kiều Minh Anh, kéo cô đến ngồi xuống xích đu: “Phong cảnh nơi đây rất đẹp chứ? Cho cô thời gian buổi chiều, buồi tối tôi phải nhìn thấy thiết kế tham dự cuộc thi của cô?”
“Cái gì?” Kiều Minh Anh còn cho rằng anh mang mình đến đây để ngắm phong cảnh, không nghĩ tới còn phải vẽ bản thiết kế, cuối tuần đó, cuối tuần khó được, mà lại phải lãng phí như thế này!!
“Giấy và bút, còn có bảng vẽ và màu đã chuẩn bị cho cô rồi, động thủ đi.”Lê Hiếu Nhật đi đến ngồi xuống sofa, cầm quyển tạp chí bắt đầu đọc, hoàn toàn bỏ qua biểu cảm khổ sở không tình nguyện của Kiều Minh Anh.
Kiều Minh Anh nhăn mũi, cái thứ này thật là không lãng mạn, nơi tốt thế này mà lại nói lời sát phong cảnh như vậy, vẽ bản thiết kế cái gì, dứt khoát cầm búp bê barbie ra chơi trò gia đình là được rồi…
Nhưng những lời này Kiều Minh Anh không có can đảm nói với Lê Hiếu Nhật, cố định giấy lên bảng vẽ, cần bút bắt đầu vẽ tranh.
Vị trí Kiều Minh Anh ngồi có cây to che bóng, gió mùa hè thổi qua, đem theo mùi hương hoa cỏ thanh khiết nhàn nhạt, nơi có bóng râm sẽ không cảm thấy quá nóng, bầu trời có màu sắc xanh ngắt, từng đám mây trắng bay bồng bềnh, yên tĩnh xinh đẹp.
Nếu nhìn từ đây, có thể thu phong cảnh cả trang viên vào đáy mắt, ban đầu Kiều Minh Anh còn cho rằng trang viên này không quá lớn , nhưng hiện tại vừa xem hoàn toàn phá tan suy nghĩ ban đầu.
Kiều Minh Anh nghiêng đầu, hồn bay vào trời, trên giấy vẫn trắng trơn.
Cạch.
Tiếng vang nhẹ kéo hồn Kiều Minh Anh quay về, Kiều Minh Anh quay đầu nhìn, Lê Hiếu Nhật không biết tự lúc nào đã dựa vào sofa ngủ, quyển tạp chí rơi trên sàn.
Kiều Minh Anh đặt bảng vẽ sang một bên, sau đó đứng dậy đi đến trước mặt anh, cúi người nhặt tạp chí lên, nhìn hình phía trên, là quyển tạp chí thời trang kỳ mới nhất của CR, người mẫu trên đó là Hạ Huân Nhi, bối cảnh là vườn hoa oải hương ở Provence, Pháp, Hạ Huân Nhi rất đẹp, bất kể nhìn từ góc độ nào cũng rất đẹp, mặc chiếc váy màu trắng kiểu dáng mới nhất của CR, đứng giữa vườn hoa, khuôn mặt tươi cười diễm lệ.
Kiều Minh Anh không thể nói rõ cảm xúc của cô với Hạ Huân Nhi là gì, nhưng đối với người này, cô không ghét, nhưng cũng không thích, vì lúc cô ấy nhìn Kiều Minh Anh, ánh mắt bình tĩnh, không có cảm xúc khác xen lẫn, càng không giống Emily khi lần đầu tiên gặp mặt, có sự trào phúng và kiêu ngạo nhàn nhạt.
Nhưng, Hạ Huân Nhi đối với Lê Hiếu Nhật mà nói, lại là gì?
Cảm giác trong lòng như trống rỗng, Kiều Minh Anh đặt tạp chí sang một bên, cúi người nhìn khuôn mặt say ngủ của Lê Hiếu Nhật.
Lúc anh ngủ đáng yêu hơn lúc anh tỉnh nhiều, ít nhất Kiều Minh Anh cho là vậy, hơn nữa trên người anh mặc áo sơ mi và quần thun đen, Kiều Minh Anh hoảng hốt, Lê Hiếu Nhật trước mặt này như trùng lặp với hình ảnh Lê Hiếu Nhật thời cấp ba.
Sơ mi trắng, quần tây đen, khuôn mặt bình tĩnh lại rất sạch sẽ.
Lông mi anh rất dài, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu xuống gương mặt anh, để lại ánh sáng, làm cho ngũ quan của anh càng sắc nét mê người, đôi môi mỏng hồng nhẹ cong lên, cong thành một đường cong xinh đẹp.
Lê Hiếu Thần tuấn mĩ là không có gì nghi ngờ, mỗi biểu cảm động tác của anh đều có lực hấp dẫn chí mạng, đặc biệt là lúc anh tỉnh, toàn thân khí tức lạnh lùng, làm người ta không dám dễ dàng đến gần.
Bây giờ anh đang ngủ thế này, khuôn mặt như mềm mại đi, cũng không có sự lạnh lẽo bức người, ấm áp như anh trai nhà bên , nhưng Kiều Minh Anh biết, cũng chỉ lúc anh ngủ mà thôi, đợi anh mở mắt, những thứ này sẽ không còn nữa.
Cô bé trước đây có thể tùy ý chui vào lòng anh làm nũng đòi hạt dẻ bánh ngọt, cũng không còn nữa…
Kiều Minh Anh ngước mắt nhìn khuôn mặt say ngủ của Lê Hiếu Nhật, ngòn tay lướt qua khuôn mặt anh, sau đó đứng lên, đi về phía xích đu cầm bảng vẽ bắt đầu vẽ.
Sau khi vẽ xong, đại khái khoảng sáu giờ tối, Kiều Minh Anh nhìn bức vẽ trước mặt, hài lòng cười, trên khuôn mặt tinh tế dính chút màu, rõ ràng có chút buồn cười, chỉ thiếu một cái tên, tên gì hay nhỉ?
Memories the lovers
Tình nhân trong ký ức――
Ngày đề cử, sau khi nhà thiết kế gửi bản thiết kế, sẽ đợi kết quả.
Lúc Kiều Minh Anh đợi kết quả ở văn phòng, thư ký Trương gõ cửa đi vào, biểu cảm có chút nghiêm trọng, nhìn cô nói: “Cô Kiều, mời cô theo tôi.”
Kiều Minh Anh sững sờ vài giây, đặt cốc xuống, đứng dậy đi ra ngoài cùng thư ký Trương, thang máy dừng ở tầng văn phòng của Lê Hiếu Nhật, thu ký Trương dẫn Kiều Minh Anh đến phòng khách quý sát vách văn phòng tổng giám đốc.