Là người tuyệt đối không thể trêu chọc? Trong phút chốc Hạ Huân Nhi bật cười một tiếng, nghe có vẻ rất nguy hiểm nhưng cô cũng không sợ đâu.
Cô cũng muốn nhìn xem, cô gái tuyệt đối không thể trêu chọc này cùng Lê Hiếu Nhật có quan hệ thế nào, có cái gì không thể trêu chọc.
Kiều Minh Anh chạy đuổi đến trước mặt Lê Hiếu Nhật, hai tay vịn vào bên hông, hơi thở dốc, mỗi lần đều dùng tiền thưởng uy hiếp cô, là chắc chắn cô nhất định sẽ đi theo ra ngoài.
“Lê tổng, nếu anh nhàm chán như vậy thì trở về xem tài liệu gì đó nhiều một chút, việc riêng của cấp dưới cũng không cần phải quản đâu.”
“Tôi nhớ hôm qua tôi đã nói rất rõ ràng với em, sau này không được phép gặp lại anh ta, em coi lời nói của tôi như gió thoảng bên tai sao?” Lê Hiếu Nhật đút hai tay trong túi, ánh mắt uy hiếp nhìn Kiều Minh Anh, vô cùng bá đạo.
Nhưng Lê Hiếu Nhật từ trước đến nay chính là như thế, mặc kệ là năm năm trước hay là năm năm sau, lời nói phát ra khỏi miệng tuyệt đối không cho bất cứ kẻ nào phản bác, có đôi khi là cố tình gây sự, cho dù vậy cũng không giống thế này.
Kiều Minh Anh sững sờ, giống như thật sự là đã từng nói như vậy, chẳng qua là sau khi nghe xong liền bị cô ném sang một bên…
“Ừm?” Lê Hiếu Nhật xích lại gần cô, ngón tay cái chụp lên bờ môi cô, vuốt ve qua lại, có thể nhìn thấy cái bóng của cô trong ánh mắt của anh: “Chỗ này đã từng bị anh ta hôn?”
Mặc dù vừa rồi Lê Hiếu Nhật nhìn thấy một màn kia ở trong mắt nhưng anh rất hiểu cô, cũng tin tưởng cô, cho dù anh tức giận đến mức nào cũng tuyệt đối không cho rằng Kiều Minh Anh thật sự bị Thần Ngôn cưỡng hôn, nếu là như vậy, Kiều Minh Anh nhất định sẽ đứng lên cho anh ta một cái tát, cũng không thể bình tĩnh như vậy.
Huống chi, Thần Ngôn không phải đã chính thức tuyên chiến với anh sao, nếu đã như vậy mặc kệ thế nào anh cũng phải đáp lễ một chút.
Kiều Minh Anh vừa định giải thích, cái cằm liền bị Lê Hiếu Nhật nhẹ nhàng nâng lên, đôi môi nóng hổi của anh dán vào cô, vô cùng nóng bỏng, giống như lần trước chỉ có điều mang theo hương vị trừng phạt.
Sau khi nụ hôn kết thúc, khóe mắt Lê Hiếu Nhật liếc nhìn đôi mắt buồn bã đang núp bên cạnh cửa, khóe môi cong lên đầy thỏa mãn: “Có vẻ như không có, nhớ kỹ, chỗ này chỉ tôi có thể dụng, hiểu không?”
“Lê Hiếu Nhật, có phải anh quản quá rộng hay không?” Kiều Minh Anh nhìn anh chằm chằm, gương mặt ửng đỏ, hoàn toàn không biết tâm tư của người nào đó, tức giận cắn môi.
Nói hôn liền hôn, rốt cuộc coi cô là cái gì?
Nếu như Kiều Minh Anh có gan, nhất định sẽ nhào tới cưỡng hôn một cái để cho anh biết cảm giác bị cưỡng ép là thế nào.
Thế nhưng nhìn thế nào thì Lê Hiếu Nhật vẫn là người được hưởng lợi?
“Có ý kiến sao? Cho phép em cắn tôi.” Lê Hiếu Nhật nhíu mày nhìn cô, cô không biết bộ dạng tức giận của mình giống như đang làm nũng mê hoặc đến mức nào, giống như còn mèo lười biếng làm cho người ta yêu thích.
Vậy hành động bây giờ của Lê Hiếu Nhật thật ra chỉ là đang trên chọc con mèo?
“Cắn thì cắn!” Kiều Minh Anh cầm tay của anh lên, ở phía trên hung hăng cắn một cái, cắn đau đến mức sắc mặt Lê Hiếu Nhật cũng thay đổi mấy lần.
Chẳng qua là trêu cô một chút, không nghĩ tới thật sự cam chịu bị cắn.
Trở lại văn phòng, mới một giờ rưỡi, còn có nửa giờ mới đến giờ làm việc, Kiều Minh Anh duỗi lưng một cái chuẩn bị bắt đầu làm việc, nhưng cô tìm thế nào cũng không thấy bản thiết kế phác thảo trước đó đã vẽ của mình.
“Không phải là đã vứt đi chứ?” Kiều Minh Anh nhíu lông mày, tìm kiếm trong ngăn kéo, mặc dù chỉ mới hoàn thành một nửa, nhưng nếu như đem ra dự thi cũng có cơ hội chiến thắng, suy nghĩ một chút, bản vẽ vừa được thiết kế buổi sáng cứ như biến mất, vẫn hơi tiếc.
“Kiều Minh Anh, cô đang tìm cái gì vậy?” Phan Tuệ Nhi đi tới, phía sau là Hồ Yên, thấy cô đang lật qua lật lại tìm kiếm, tò mò hỏi.
“Bản thiết kế phác thảo, được sử dụng để tham dự đề cử lần này cũng không biết đã đi đâu.” Kiều Minh Anh cẩn thận tìm kiếm, không dám sai lầm.
“Không thể nào? Cô thử tìm kỹ xem sao, có phải không cẩn thận ném vào thùng rác rồi không?” Phan Tuệ Nhi đặt túi xách của mình xuống giúp Kiều Minh Anh tìm, lập tức nghĩ đến cái gì đó nhìn Hồ Yên, nói: “Chỗ này không phải có camera giám sát sao? Hồ Yên, cô đi đem video tới chúng ta nhìn có phải xong rồi không?”
“Để đảm bảo các tác phẩm không bị sao chép, văn phòng của các nhà thiết kế đều tắt camera giám sát.” Hồ Yên nói.
Phan Tuệ Nhi hoàn toàn nản lòng, thấy Kiều Minh Anh lật khắp toàn bộ cái bàn cũng không tìm được, có chút bất đắc dĩ: “Kiều Minh Anh, cô chuẩn bị thế nào bây giờ? Thời gian cách ngày đề cử không còn xa lắm.”
Kiều Minh Anh ngồi xuống ghế, dựa vào ghế nhún vai một cách thờ ơ: “Tôi sẽ vẽ lại một bộ khác, dù sao cũng không phải việc khó.”
Chẳng qua chị là một bức vẽ, vẽ lại một lần nữa mà thôi.
Nhưng bây giờ, Kiều Minh Anh lại không muốn vẽ lại mà là nghĩ muốn vẽ một bộ khác.
——
“Mẹ, nếu không mẹ vẽ bảo bối đi, bảo bối đáng yêu như vậy nhất định có thể trong nháy mắt giết chết toàn bộ.” Kiều Tiểu Bảo nháy mắt nhìn Kiều Minh Anh đang ngồi chống cằm suy nghĩ đã được khoảng một giờ đồng hồ nhưng không thấy cô viết.
Kiều Minh Anh nhẹ nhàng di chuyển cái đầu nhỏ của Kiều Tiểu Bảo: “Bảo bối ngoan, mặc dù mẹ cũng muốn để những người kia xem bảo bối dễ thương thế nào, nhưng đây là công ty của mẹ, cũng không bán quần áo trẻ em.”
Kiều Tiểu Bảo bĩu môi, ôm cổ Kiều Minh Anh cọ xát, khuôn mặt mềm mềm mang theo ý cười thông minh: “”Mẹ, bảo bối hỏi một vấn đề nha.”
“Ừm.” Kiều Minh Anh ngáp một cái, gật đầu.
“Nếu như bảo bối và bản thiết kế phác thảo của mẹ đều rơi xuống nước, mẹ sẽ cứu ai?”
Đổ mồ hôi đến chết mất, cái này làm sao biết vận dụng trên người cô?
“Bảo bối học được vấn đề kinh điển như vậy ở đâu? Mẹ hỏi con, nếu như mẹ và laptop của con cùng rơi xuống nước, con sẽ cứu ai?” Kiều Minh Anh đặt bút trong tay xuống, hỏi lại kiều Tiểu Bảo.
Kiều Tiểu Bảo nghĩ nghĩ nói: “Thế nhưng bảo bối không biết bơi nha.”
Bé mới bốn tuổi rưỡi, hơn nữa Kiều Minh Anh cũng không có thời gian dẫn bé đi học.
“Vậy nếu con biết bơi.”
Nếu con biết bơi… Kiều Tiểu Bảo nghiêng cái đầu nhỏ cẩn thận tự hỏi, cuối cùng ghét bỏ nhìn Kiều Minh Anh: “Mẹ, ngay cả bơi lội mà mẹ cũng không biết sao, thực ngốc!”
Kiều Minh Anh im lặng khịt mũi một cái, tốt nha, lại bị chê!
Kiều Tiểu Bảo soạt soạt đứng lên, chạy vào trong phòng, khóa cửa, lấy laptop của mình ra, gửi vào tài khoản của Lê Hiếu Nhật mội cái icon.
“Anh đẹp trai, gọi anh đẹp trai.” Ngón tay thịt thịt của Kiều Tiểu Bảo gõ trên bàn phím.
Bên kia gửi tới một cái biểu cảm lạnh lùng, theo sau là một dấu hỏi chấm.
Kiều Tiểu Bảo che miệng nhỏ cười khanh khách: “Nếu như người anh yêu nhất cùng một thứ đồ vật rất quan trọng của anh rơi xuống nước, anh sẽ cứu ai trước?”
Ở bên kia Lê Hiếu Nhật mới từ phòng tắm đi ra được một lát, vừa nhìn thấy cửa sổ của Tiểu Bảo run run, ngay cả cái ảnh chân dung cũng là một khuôn mặt tròn vo như cái bánh bao, không khỏi bật cười.
Không đúng, anh ta sao lại có số tài khoản của mình?
“Cậu là ai, vì sao lại có số tài khoản của tôi?”
Kiều Tiểu Bảo nhìn tin nhắn Lê Hiếu Nhật gửi tới thì sững sờ, có chút không hài lòng vì Lê Hiếu Nhật đã quên bé, gửi một tin nhắn biểu cảm lăn lộn: “Ta là Tiểu Bảo nha anh đẹp trai.”
Lê Hiếu Nhật lúc này mới nhớ tới, đó là cậu bé lần trước gặp ở tiệm bánh gato.