Dương Ly hừ nhẹ một tiếng, không thèm để lời anh nói vào lòng, bởi vì cô sẽ chỉ như thế này trước mặt anh, ở trước mặt Tô Thành Nghiêm, đó là hình tượng ngoan ngoãn vô cùng.
“Hình tượng là cái gì? Có thể ăn được không? Còn nữa, nếu như tôi không gả đi được, không phải còn có người con rể mà ba mẹ tôi đã nhận định là anh hay sao.” Dương Ly thờ ơ nói, mở TV chỉnh đến kênh mà cô thích xem.
Nhưng cô cũng chỉ là nói như vậy mà thôi, giữa bọn họ không có tình yêu, cho nên sau này sẽ không ở bên nhau.
Tịch Tranh khi nghe thấy Dương Ly nói ra lời đó, trái tim đột nhiên không căn được niềm vui giống như bắn pháo hoa vậy.
Tuy biết cô chỉ nói vậy mà thôi, nhưng anh lại có loại cảm thấy anh còn có cơ hội.
Dương Ly ở lỳ ở trong biệt thự của Tịch Tranh mấy ngày, sau khi xin phép chỗ nào cũng không đi, lười biếng ở trong biệt thự của Tịch Tranh ăn ăn uống uống, những ngày tháng đó thật sự rất tự tại.
Còn Tịch Tranh cũng thay đổi, anh trước giờ là người cuồng công việc nhưng bây giờ cũng đúng giờ tan làm, tan làm trên đường về biệt thự còn mang đồ ăn ngon cho cô, không có bỏ lỡ.
Không biết có phải ảo giác của Dương Ly hay không, cảm giác Tịch Tranh dành cho cô rất quen thuộc, không phải loại quen thuộc trước đây, mà là cùng người bên cạnh cô rất quen thuộc theo kiểu đó, khiến cô thường có chút thất thần.
Nhưng cô lại nghĩ không ra, Tịch Tranh rốt cuộc rất giống với ai.
Hôm nay, Dương Ly và Tịch Tranh ngồi ở trên sô pha xem một bộ phim cẩu huyết đang hot, khi xem còn thỉnh thoảng bình luận về trang phục của nam nữ chính hoặc kỹ năng diễn xuất, rõ ràng là hai người không có chuyên môn, nói lại rất có khí thế, thật sự có kinh nghiệm ở mảng đó không bằng.
Lúc này, tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Dương Ly đang xem đến đoạn kích động, không có xem là điện thoại là của ai, đẩy sang cho Tịch Tranh, nói: “Nghe máy đi, quá ồn.”
Tịch Tranh để bỏng ngô trong tay xuống, rút ngăn giấy lau tay, lấy chiếc điện thoại ở góc sô pha, gõ gõ vai của Dương Ly: “Là điện thoại của em.”
“Ai vậy?” Dương Ly liếc nhìn màn hình điện thoại ánh mắt lại quay lại màn hình TV: “Alo?”
“Tổng giám đốc Dương, cô bây giờ đang ở đâu? Công ty xảy ra chuyện rồi!” Giọng nói lo lắng gấp gáp của trợ lý từ đầu bên kia truyền đến, kể sơ lược sự việc cho cô.
Dương Ly từ sô pha đứng bật dậy: “Cô nói cái gì?!”
“Được, tôi bây giờ đến đó, đợi tôi!” Dương Ly cúp máy, sau đó xoay người tìm túi xách và dép của mình.
“Xảy ra chuyện gì rồi?” Tịch Tranh nhìn thấy dáng vẻ này của cô, ẩn ẩn cảm thấy có chuyện quan trọng gì đó xảy ra, hỏi.
“Công ty xảy ra chút chuyện, tôi phải về xem thử. Con mẹ nói, giày với túi của tôi đâu?!” Dương Ly vứt gối ôm của sô pha ra cũng không tìm thấy túi xách của mình, bỗng thấy càng sốt ruột.
“…”Tịch Tranh lặng lẽ từ trong góc bàn nhặt túi xách của cô đưa cho cô, sau đó lượm một chiếc trước đó cô đá lung tung đến trước cô, nhẹ giọng an ủi: “Không cần gấp, tôi đưa em đi, bảo đảm trong 10 phút đến nơi.”
“Được.” Dương Ly vội vàng gật đầu, thu dọn đồ đạc bỏ vào trong túi, lúc này xỏ dép đi lên lầu thay quần áo.
Lúc xuống lầu Tịch Tranh đã đợi sẵn, Dương Ly chạy đến, thay giày của mình rồi cùng anh rời khỏi biệt thự.
Như Tịch Tranh đã nói, quả nhiên trong vòng 10 phút đã đến Dương Thị, xe vừa dừng lại, Dương Ly không kịp đợi mà đẩy cửa xe bước xuống, vừa nói: “Cảm ơn anh đưa tôi đến đây, cũng cảm ơn sự thu nhận mấy ngày qua của anh, đợi có thời gian tôi mời anh đi bù!”
Bù…
Mấy ngày nay Tịch Tranh đối với Dương Ly thỉnh thoảng thay đổi từ ngữ mà có hơi vô lực thừa nhận, có điều biết cô đang gấp, bèn gật đầu, mắt nhìn theo cô đi vào trong tòa nhà của Dương Thị.
Tịch Tranh lấy điện thoại gọi cho trợ lý, bảo anh ta đi điều tra doanh nghiệp Dương Ly gần đây xảy ra chuyện gì.
Rất nhanh trợ lý tra được, báo cáo hết cho anh: “Tổng giám đốc Tịch, là như thế này, Dương Thị gần đây đang tiến hành một dự án, nhưng vào hôm qua, doanh nghiệp Lâm Thị cho ra bản kế hoạch giống hệt của doanh nghiệp Dương Thị, vốn trước đó Lâm Thị không có tư cách tham gia cùng hạng mục này, nhưng bây giờ Lâm Thị lấy ra bản kế hoạch đó, lại chẳng phải cho Lâm Thị một cơ hội hay sao.”
Ánh mắt của Tịch Tranh tối lại: “Người chủ trách bên chủ thầu đã cho thông qua bản kế hoạch này chứ?”
“Vẫn chưa, dự án này vốn có tranh chấp, một mình Lâm Thị cũng không kham được, kết quả tốt nhất chính là hợp tác với Dương Thị.” Trợ lý tiếp tục báo cáo.
“Nói với người phụ trách đo, không thể giao dự án cho Lâm Thị, càng không thể để Lâm Thị và Dương Thị hợp tác, nếu như không thể gạt được bản kế hoạch của Lâm Thị, thì giữa chừng, thì đàm phán, cản bọn họ lại.” Tịch Tranh suy nghĩ một lúc, trầm giọng nói.
“Nhưng tổng giám đốc Tịch, trước mắt tiền của Lâm Thị nhiều hơn của Dương Thị, hơn nữa vốn của Dương Thị đột nhiên tê liệt…”
Sự việc vậy mà trở nên nghiêm trọng như vậy rồi sao?
Tịch Tranh nheo mắt, bàn tay siết chặt chiếc điện thoại, chuyện này nhất định không thoát được liên quan đến Lâm Thị.
“Tổng giám đốc Tịch, nghe nói, cô chủ của Lâm Thị nửa tháng trước vào Dương Thị làm trợ lý, không biết…”
“Được rồi, tôi biết rồi, cậu bây giờ đem laptop trên bàn làm việc của tôi đến Dương Thị tìm tôi.”
“Dạ được, tổng giám đốc Tịch.”
Dương Thị hoàn toàn rơi vào hỗn loạn, trước tiên là bản kế hoạch bị lộ, sau là tiền vốn xuất hiện vấn đề, nhất thời cả Dương Thị đều lâm vào cảnh rối ren.
Dương Ly đứng ở trong tòa nhà văn phòng, nhìn mọi người đi qua đi lại, tóm lại cảm thấy có chút không chân thật, trong đầu có hơi hỗn loạn, cô giơ tay, muốn túm một ai đó hỏi thử tình hình bây giờ của Dương Thị, nhưng cô lại sợ phát hiện, tay của mình từ trong cơ thể của những người này lướt qua!
Dương Ly sợ hãi nhìn hai tay của mình, chỉ cảm thấy ý thức trong đầu càng lúc càng hỗn loạn.
“Dương Ly…” Một giọng nói đầy từ tính vang lên từ phía sau Dương Ly, cô lập tức quay người lại, bèn nhìn thấy trên người Lâm Hạnh Nhi nhuốm máu, từng bước từng bước đi về phía cô.
“Mùi vì mất đi tất cả, cô cảm thấy như thế nào?” Nụ cười trên mặt của Lâm Hạnh Nhi rất kỳ dị, khiến trái tim của Dương Ly không khỏi hoảng hốt.
Trên người Lâm Hạnh Nhi sao lại có máu, tại sao tay của cô lại xuyên qua cơ thể của những người khác? Còn nữa, cô rốt cuộc đang ở đâu?
Càng nghĩ càng thấy hỗn loạn, Lâm Hạnh Nhi đã đi đến trước mặt cô, đưa tay túm chặt tay của cô, cười vặn vẹo: “Cô xem, cô cuối cùng cái gì cũng không có rồi, công ty của cô, còn cả người đàn ông cô yêu, đều là của Lâm Hạnh Nhi!”
“Cô nói cái gì?” Đầu óc của Dương Ly choáng váng nặng nề, nghe không hiểu ý của cô ta.
“Nhìn thấy máu trên người tôi không, đều là cô hại, đều là cô!” Lâm Hạnh Nhi dùng sức đẩy Dương Ly ra, lớn tiếng cười.
Dương Ly bị đẩy ngã ra đất, muốn đứng dậy nhưng lại phát hiện chân của mình mềm nhũn.
Bên tai còn văng vẳng tiếng cười của Lâm Hạnh Nhi, tiếng cười rợn người nối tiếp nhau…
“Không phải tôi, tôi không có!” Trong căn phòng yên tĩnh, người nằm trên giường đột nhiên lớn tiếng hét lên, sau đó ngồi bật dậy.
Dương Ly há to miệng thở dốc, đối với giấc mơ vừa rồi còn hơi vương vấn.