Phòng thư ký có camera, nhưng Lâm Hạnh Nhi vốn dĩ có mưu đồ cả rồi, đương nhiên cũng xử lý camera rồi.
Cô ta đi đến trước cánh cửa phòng tổng giám đốc, bấm bấm ở trên đó.
Cánh cửa này không dễ đối phó, là khóa mật mã, Lâm Hạnh Nhi bất luận bấm thế nào cũng không tác dụng.
Cuối cùng, cô ta đột nhiên nghĩ đến mấy con số, sau đó nhập vào, cửa, mở rồi.
Trong mắt của Lâm Hạnh Nhi vụt quá một tia tức giận và vui khi thấy người gặp họa, Dương Ly này, vậy mà dùng ngày sinh nhật của Thành Nghiêm làm mật mã, xem ra quả nhiên không quên được Thành Nghiêm, cũng may cô ta biết Dương Ly thích Thành Nghiêm, nếu không hôm nay sợ rằng không có cách rồi.
Dù sao thời gian Dương Ly không ở công ty đã ít lại càng ít.
Mở cửa ra, Lâm Hạnh Nhi nhẹ tay nhẹ chân đi vào, bắt đầu ở bên trong dò tìm, tìm một vòng, cuối cùng ánh mắt dừng trên chiếc máy tính đó.
Nhưng máy tính cũng có mật khẩu, còn là mật khẩu kép!
“Tiện— nhân!” Lâm Hạnh Nhi nhịn không được chửi rủa một câu, nhìn câu hỏi xảo trá trên máy tính mà nghiến răng nghiến lợi.
Bởi vì câu hỏi trên máy tính cư nhiên lại là: trên thế giới có một con chó cái, tên của nó là?
Lâm Hạnh Nhi nhập mấy cái tên đều hiển thị sai, nhưng chỉ còn hai lần cơ hội cuối cùng, còn không được thì không còn cơ hội nữa.
Vì thế cô ta nhịn ý muốn bóp chất Dương Ly, ngón tay run rẩy gõ mấy chữ trên bàn phím.
Kết quả.
Đáp án chính xác.
“Dương, Ly!” Lâm Hạnh Nhi suýt chút nữa ói ra máu, Dương Ly này lại ghét cô ta như vậy, vậy mà đến mật khẩu cũng đặt cái này?
Không sai, đáp án chính là tên của Lâm Hạnh Nhi, mà Lâm Hạnh Nhi tự nhiên gõ ra, chính là thừa nhận rồi, không tức chết mới là lạ.
Nhưng khi Lâm Hạnh Nhi tưởng mọi chuyện dễ dàng xử lý xong như vậy, màn hình máy tính vậy mà lần nữa xuất hiện một câu hỏi biến thái!
Câu hỏi là: tổng hợp ngày sinh của Tô Thành Nghiêm và Lâm Hạnh Nhi.
Lâm Hạnh Nhi vội vàng rút điện thoại dùng một tính để tính, kết quả, đáp án lại là!
438!(*)
(*) ý chỉ con đàn bà lắm chuyện chết tiệt này,dùng chỉ mắng người.
Dương Ly này!
Lâm Hạnh Nhi tức điên, cả người run rẩy.
May trong máy tính chỉ khóa hai lớp mà thôi.
Hơn nữa, phương án hạng mục đó vậy mà còn ở trên, không có bị khóa lại.
Có điều nghĩ cũng phải, nhiều câu hỏi biến thái như vậy, cho dù không có khóa, ai cũng không trộm được.
Nhưng đáng tiếc, Lâm Hạnh Nhi rất hiểu Dương Ly.
Lâm Hạnh Nhi kết nối điện thoại với máy tính, sau đó sao chép phần phương án này vào trong điện thoại, vừa nhìn hướng cửa, biết sao chép xong rồi, mới lập tức rút điện thoại ra, lau sạch dấu vết ở trên bàn và trên máy tính, xử lý xong những việc này, cô ta mới rời khỏi văn phòng của Dương Ly.
Sau khi cô ta rời khỏi không đến một phút, camera trong văn phòng của Dương Ly và camera của phòng thư ký mới bắt đầu vận hành lại.
Dương Ly còn không biết bản kế hoạch của mình bị người ta trộm rồi, sau khi giải quyết chuyện của Lâm Thị xong, mới trở về chung cư của mình.
—
Mọi mối yêu thầm, đã định sẵn chỉ là âm thầm của một người.
Từ sau lần đó, mỗi lần tan làm, Dương Ly đều sẽ ở dưới lầu nhìn Lâm Hạnh Nhi rời khỏi trước, sau đó lái xe rời đi.
Cô biết bản thân đang trốn tránh, nhưng so với trốn tránh, cô càng không có cách vào nhìn Tô Thành Nghiêm và Lâm Hạnh Nhi ở trước mặt bản thân diễn ân ái, còn đi chúc phúc cho bọn họ.
Dương Ly như thường lệ rời khỏi tòa nhà Công Lệ, khi đang muốn lướt qua xe của Tô Thành Nghiêm đi phía trước xe cô, lại đột nhiên bị Tô Thành Nghiêm gọi lại.
“Ly Tử, đợi đã.” Tô Thành Nghiêm chỉ liếc nhìn Dương Ly, sau đó lông mày đột nhiên nhíu lại, hạ cửa sổ xe xuống gọi cô.
Cả người Dương Ly trở nên cứng đờ, sau đó mới cố tỏ vẻ trấn định quay người: “Thành Nghiêm, anh đến đón Lâm Hạnh Nhi sao, cô ta còn ở trên, có thể ra muộn một chút.”
“Không phải, anh là muốn nói, phía sau của em…” Thần sắc của Tô Thành Nghiêm có hơi ngại ngùng, muốn nói lại thôi.
Phía sau?
Dương Ly nghi hoặc cúi đầu nhìn sau lưng của mình, lại không có nhìn thấy cái gì, vì thế quay người soi vào gương xe của Tô Thành Nghiêm, gương mặt nhỏ nhắn bỗng đỏ bừng.
Cô mặc một bộ vest công sở màu trắng đen, áo vest màu đen phối với chiếc quần màu trắng, mặc vào trông như một người mẫu sành điệu.
Nhưng cũng vì là màu trắng, trên đó có tia đỏ đập vào mắt của Tô Thành Nghiêm.
“Trước tiên che lại đã.” Không biết tại sao, nhìn thấy gương mặt đỏ ửng của Dương Ly, Tô Thành Nghiêm đột nhiên cảm thấy trái tim có chút mềm nhũn.
Anh trước nay không muốn dính phiền phức, nhưng bây giờ, vậy mà vô thức cởi khoác ngoài ra.
Dương Ly đỏ mặt nhận lấy, áo vest còn mang theo hơi ấm, hơi ấm lan khắp tứ chi.
Nhưng cô đột nhiên nhớ tới mình không có chuẩn bị băng vệ sinh, bởi vì kinh nguyệt của cô luôn không chuẩn, cho nên đều chuẩn bị sẵn ở chung cư và văn phòng, kêu cô như này đi lên lấy thật sự là…
“Làm sao vậy?” Tô Thành Nghiêm thấy mặt mày túng quẫn của cô thì nhàn nhạt hỏi.
“Không, không có gì…” Dương Ly biết Tô Thành Nghiêm không thể giúp cô mua băng vệ sinh được, cũng không lỡ khiến anh mất mặt.
“Thành Nghiêm!” Giọng nói của Lâm Hạnh Nhi đột nhiên vang lên, gấp gáp, giống như sợ bị cướp đi cái gì đó.
Cô ta vừa đi tới thì đáng thương thè lưỡi: “Xin lỗi, em ra muộn, để anh đợi lâu rồi.”
“Không sao, anh vừa mới đến không lâu.” Tô Thành Nghiêm dịu dàng mỉm cười.
Hừ, vừa đến không lâu.
Thật sự là chu đáo.
Dương Ly cười giễu cợt. Người so sánh với người, thật sự là tổn thương.
Lúc này, cô ta nhìn thấy quanh eo của Dương Ly quấn một chiếc áo vest, rất lớn, rõ ràng là của nam.
Lại quay đầu nhìn sang Tô Thành Nghiêm, quả nhiên, chỉ có một chiếc sơ mi.
“Thành Nghiêm, em có chút không thoải mái, chúng ta mau đi thôi.” Lâm Hạnh Nhi ngồi vào ghế lái phụ, thúc giục anh.
“Được.” Tô Thành Nghiêm khẽ gật đầu, sau đó lịch sự nói với Dương Ly: “Tạm biệt.”
“Tạm biệt.” Khóe môi của Dương Ly nhếch lên lộ ra nụ cười, vẫy vẫy tay với anh, thấy chiếc xe càng lúc càng xa, mới ngồi vào trong xe của mình.
“Thành Nghiêm, hai người vừa rồi nói chuyện hình như rất vui vẻ, đang nói cái gì.” Ngữ khí của Lâm Hạnh Nhi có chút chua, mùi chua nồng đậm.
Tô Thành Nghiêm lại không có nghe ra ý tứ trong lời nói của cô ta, chỉ cho rằng cô ta thuận miệng hỏi mà thôi, vì thế nói: “Không có gì, chỉ là cho cô ấy mượn áo che lại cho đỡ ngại mà thôi.”
“Ồ, là như vậy sao.” Lâm Hạnh Nhi không cam tâm khi nghe câu trả lời như vậy.
Tiếp tục để mặc hai người phát hiện như thế, thật sự quá nguy hiểm rồi!
Cô ta nên làm chút gì đó rồi.
Dương Ly lái xe về đến chung cư của mình, vào siêu thị dưới chung cư mua mấy gói băng vệ sinh cô thường dùng xong mới về nhà.
Cô sau khi thay băng thì đi giặt tay chiếc áo vest của Tô Thành Nghiêm, chiếc áo dính cái đó của cô, Tô Thành Nghiêm chắc sẽ không đòi lại, đương nhiên, cô cũng không nỡ vứt đi.
Làm sao đây, cô không dễ gì muốn từ bỏ, nhưng bây giờ, lại không cam tâm rồi.
—
Nhưng sau đó một chuyện xảy ra đã khiến Dương Ly bắt đầu nhìn thẳng vào sự thật, sự thật buộc phải buông bỏ Tô Thành Nghiêm.
Lâm Hạnh Nhi đột nhiên gửi một tin nhắn cho Dương Ly, nói có chuyện muốn thương lượng cùng với cô, yêu cầu cô nhất định phải đến.
Dương Ly vốn dĩ không muốn đi, sau đó suy nghĩ một lát, ôm thái độ hiếu kỳ mà chọn đi.
Nếu như cô biết kết quả là điều đó, cô nhất định sẽ không đến.