Cục Cưng Đến Nhà, Ba Ơi Mở Cửa Ra

Chương 417: CẢ ĐỜI ĐỀU Ở CÙNG BÊN NHAU



Anh cúi người ôm Kiều Minh Anh lại, nhanh chân đi vào trong phòng.

Lúc mà Kiều Minh Anh kịp phản ứng lại, người đã được đặt lên trên chiếc giường tân hôn mềm mại.

Cô đỏ mặt, trong lòng từ từ nóng lên, chạm đến ánh mắt nóng rực của người đàn ông, vội vàng đưa tay che mặt lại.

Ngượng ngùng đến cực điểm.

“Em, em vẫn còn chưa có tắm, anh…”

“Tắm cùng nhau?” Lê Hiếu Nhật nhíu mày, đưa tay bao vây cô ở dưới người của mình, hai tay chống ở hai bên của cô, cúi người xuống nhích gần về phía cô.

Không đợi Kiều Minh Anh mở miệng nói chuyện, anh liền trực tiếp che bờ môi của cô lại, không cho cô cơ hội từ chối.

“Ưm…” Kiều Minh Anh bị hôn đến vội vàng không kịp chuẩn bị, một chữ cũng không nói nên lời, đành phải thừa nhận cơn sóng tấn công mãnh liệt từ anh.

Đôi bàn tay to lớn của anh di chuyển khắp cơ thể của cô giống như một ngọn lửa, mỗi một sự đụng chạm đều mang đến mong đợi và rung động khác nhau cho Kiều Minh Anh.

Đôi mắt sắc bén của Lê Hiếu Nhật nóng bỏng, nhìn gương mặt xinh đẹp thẹn thùng của Kiều Minh Anh, trong lòng giống như được lấp đầy bởi sự ấm áp.

Tốt biết bao nhiêu, bọn họ cứ như vậy, cả đời đều ở bên nhau.



Hôm sau, làn gió mát thổi vào từ cửa sổ, Kiều Minh Anh đang ngủ say ở trên giường bất mãn chép chép cái miệng nhỏ, bàn tay nhỏ vô thức sờ sờ chăn mền ở bên cạnh, nhưng không chụp được, cảm giác có nguồn nhiệt ở bên cạnh, lập tức liền nhích tới ôm chặt lại.

Lúc Kiều Minh Anh đến gần thì Lê Hiếu Nhật đã tỉnh dậy, cúi đầu nhìn gương mặt hồng hào đang ngủ ngon của Kiều Minh Anh, trong lòng cảm thấy rất thỏa mãn, đưa tay kéo chăn mền đắp kín cô lại, ôm chăn ngủ tiếp.

Nhưng mà Kiều Minh Anh lại không an phận, bàn tay nhỏ thỉnh thoảng cử động loạn xạ, nếu như không phải Lê Hiếu Nhật biết bây giờ cô rất mệt mỏi ngủ thiếp đi, nhất định sẽ cho rằng cô gái nhỏ đang cố ý.

Ôm Kiều Minh Anh, Lê Hiếu Nhật cảm thấy vừa vui vẻ vừa cảm thấy đau khổ…

Lúc mà Kiều Minh Anh mở mắt ra thì mặt trời đã lên cao, mặt trời ở bên ngoài cửa sổ tươi đẹp xuyên thấu qua cửa sổ, rọi vào làm cho trong phòng dát lên một màu vàng ấm áp.

Đập vào mắt chính là gương mặt của Lê Hiếu Nhật đẹp trai không gì bằng.

Kiều Minh Anh rung động, duỗi bàn tay nhỏ bé ra đặt ở trên gương mặt của anh, lúc đầu ngón tay vừa chạm đến đôi môi mỏng của anh liền bị anh há miệng ra cắn lại.

Anh mở đôi mắt màu đen thâm thúy ra giống như vòng xoáy, dường như muốn nhấn chìm cô ở bên trong.

“Lại muốn nữa à?” Bởi vì vừa mới dậy, giọng nói của anh hơi khàn khàn, nhìn chằm chằm vào gương mặt nhỏ nhắn của cô, không chịu bỏ qua một biểu cảm nào.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Kiều Minh Anh càng đỏ hơn, nhưng mà so sánh với bình thường thì vẫn còn tốt hơn nhiều, cô cũng không quên tối ngày hôm qua rất điên cuồng, còn tới nữa à? Trừ khi ngày hôm nay cô không muốn thức dậy.

“Hôm nay anh không cần phải đi làm hả?” Ho nhẹ một tiếng, Kiều Minh Anh dời chủ đề.

Lê Hiếu Nhật cảm thấy bất mãn khi cô dời chủ đề, nhưng mà vẫn trả lời cô: “Ngày tân hôn thứ hai liền đi làm hả? Không đi.”

Tùy hứng!

Kiều Minh Anh nói ở trong lòng.

“Anh không đi làm thì tiền sữa bột và tiền tã của con lấy đâu ra đây?” Kiều Minh Anh giật giật thân thể, cảm thấy đau đớn, cô nhịn không được mà thở ra một hơi.

Đáng chết! Cái tên khốn nạn này, làm sao lại không biết tiết chế như vậy?

Lê Hiếu Nhật nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn của cô nhăn lại, vội vàng lo lắng hỏi: “Chỗ nào không thoải mái hả?”

Kiều Minh Anh hung hăng trừng mắt liếc anh một cái, câu nói như vậy làm sao có thể nói ra khỏi miệng được, thế là lắc đầu: “Không có việc gì đâu.”

“Nét mặt của em không giống như là không có việc gì, em tự nói cho anh hay là để anh tự kiểm tra rõ ràng?” Lê Hiếu Nhật không tin đã đứng dậy.

Kiều Minh Anh đỏ mặt, có chút ngượng ngùng mà không dám nhìn anh, cuối cùng mới nhỏ giọng nói mấy chữ.

Giọng nói của cô rất nhỏ bé, nhưng không cẩn thận lắng nghe thì căn bản cũng không nghe được cô đang nói cái gì.

Nhưng mà Lê Hiếu Nhật vẫn nghe được mấy chữ kia, trên gương mặt tuấn mỹ lướt qua cảm giác đau lòng, đứng dậy bước xuống giường, kéo lê đi đến cái bàn ở bên cạnh, tìm kiếm một chút thì tìm được một lọ thuốc mỡ.

Trong nháy mắt mà Kiều Minh Anh nhìn thấy lọ thuốc mỡ, mặt đỏ lên, lắp ba lắp bắp từ chối: “Em có thể tự mình làm được mà.”

Lê Hiếu Nhật không nói, không nghe theo ý của cô, xốc chăn mền giữa hai chân của cô rồi ngồi xuống. Thấy được vết tích trên da thịt trắng nõn của cô, trong mắt liền cảm thấy nóng bỏng.

“Là anh làm em bị thương, đương nhiên là phải tự anh làm rồi, anh đây là đang đền bù đó.” Anh giống như rất thành khẩn, nhưng mà thật ra rất hèn hạ.

“…” Kiều Minh Anh rụt cổ một cái, trong lòng gào thét lớn. Anh đó nha, nếu như cảm thấy thật sự có lỗi thì tối ngày hôm qua đã không làm như sói như hổ đói rồi!

Nói cái gì cũng đều dư thừa, gương mặt nhỏ nhắn của Kiều Minh Anh đỏ lên chờ anh thoa thuốc.

“Minh Anh, có nơi nào mà em đặc biệt muốn đi hay không?” Lê Hiếu Nhật bỏ thuốc mỡ qua một bên, mắt nhìn đồng hồ ở trên tường, mới mười giờ, anh liền tiếp tục nằm xuống đưa tay ôm cô vào lòng, hưởng thụ phần yên bình không dễ dàng tìm kiếm này.

Kiều Minh Anh suy tư một hồi, đôi mắt long lanh xoay chuyển vòng vòng, lộ ra một nụ cười, sau đó mới lên tiếng: “Hi Lạp, em muốn đi đến đảo sư tử.”

Còn có tòa nhà trắng mái xanh, có biển Aegea, là một nơi để hưởng thụ tuần trăng mật, chắc chắn là rất đặc biệt.

Kiều Minh Anh lén lút cười ở trong lòng, không thể trực tiếp hỏi cô muốn đi nơi nào để hưởng tuần trăng mật, nhất định phải quanh co lòng vòng để hỏi cô à?

Lê Hiếu Nhật không nói gì thêm mà là anh nhớ kỹ chuyện này.



Nhưng mà Kiều Minh Anh còn không đợi đến tuần trăng mật thì đã chờ đến thời gian sinh của mình.

Người nhà họ Lê ở bên ngoài phòng phẫu thuật đứng ngồi không yên.

Cho dù là Lê Hiếu Nhật luôn luôn mạnh mẽ cũng không nhịn được mà đi qua đi lại.

“Daddy, daddy bình tĩnh một chút đi, mami không có việc gì đâu.” Kiều Tiểu Bảo cũng rất đau lòng cho mami, nhất là sau khi biết sinh con là đau khổ như vậy thì liền hạ quyết tâm, sau này nhất định phải đối xử với mami tốt hơn, còn có em gái nhỏ tương lai nữa.

Trong mắt của Lê Hiếu Nhật mang theo tia máu, rốt cuộc cũng dừng lại, cũng không ngồi xuống mà là dựa ở bên tường, nghe tiếng kêu đau đớn truyền ra từ bên trong, trên gương mặt mang theo vẻ kiềm chế.

Không biết đã qua bao lâu, Kiều Minh Anh đã không còn sức để kêu tiếp. Lúc mọi người đang lo lắng cho tình hình ở bên trong, đột nhiên một tiếng khóc của em bé vang lên trong phòng.

“Sinh rồi sinh rồi!” Mẹ Lê nghe thấy âm thanh này liền trở nên kích động, nhìn về phía cửa phòng phẫu thuật đang đóng chặt.

Lê Hiếu Nhật nặng nề thở ra một hơi, đau đớn của Kiều Minh Anh cuối cùng cũng đã qua rồi.

Mấy người bác sĩ mở cửa phòng phẫu thuật ra, đẩy Kiều Minh Anh từ bên trong ra, một y tá đang ôm theo đứa nhỏ ở trong tay.

Những người đang canh giữ bên ngoài phòng phẫu thuật vội vàng chạy lại.

Lê Hiếu Nhật đi đến bên cạnh của Kiều Minh Anh, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, nhìn gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt đến nỗi không còn một chút máu, đau đớn trong đôi mắt càng ngày càng lan tràn ra tứ phía: “Minh Anh, em vất vả rồi.”

Kiều Minh Anh nặng nề thở dốc nở ra một hơi, nở nụ cười với anh, sau đó lắc đầu: “Cái này so với lần đầu tiên vẫn còn tốt hơn rất nhiều…”

“Mami vất vả rồi ạ.” Kiều Tiểu Bảo không có đi đến nhìn là em gái nhỏ hay là em trai nhỏ, mà là hôn một cái lên gương mặt của Kiều Minh Anh, ngọt ngào nói.

Tiểu Bảo đã quyết định rồi, cho dù có phải là em gái nhỏ hay không thì nhóc cũng sẽ rất yêu thương đứa bé kia.

“Cục cưng ngoan…”

Y tá đẩy Kiều Minh Anh vào trong một phòng bệnh vip, ở bên trong có thiết bị tốt nhất, hoàn cảnh sạch sẽ thông thoáng, rất thích hợp cho phụ nữ mang thai tỉnh dưỡng.

Sau khi sắp xếp xong xuôi cho Kiều Minh Anh, mẹ Lê liền lôi kéo ba Lê trở về nhà họ Lê để nấu canh cho Kiều Minh Anh. Dương Ly không muốn đi, cho nên ở lại cùng với Tịch Tranh,

Tô Thành Nghiêm vốn định rời đi, nhưng khi nhìn thấy Dương Ly ở lại thế là cũng lôi kéo Đặng Chiến ở lại.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv