Trong lòng của Kiều Minh Anh hừ một tiếng, nếu như hiền lành vậy thì trên đời này sẽ không có người hiền lành đâu!
Sao lại có người không biết xấu hổ như vậy được chứ!
Lúc bữa tiệc bắt đầu thì đã sắp đến chạng vạng, hôm nay ở toàn bộ sân của nhà họ Lê đều là hiện trường hôn lễ, được bố trí cực kỳ hoàn mỹ, mỗi một nơi đều là cảnh tượng đặc biệt.
Mà những người bình thường không có cơ hội đến đây, cho nên bây giờ đều rất hào hứng mà quan sát bốn phía.
Kiều Minh Anh đang mang thai, đi cả một ngày cũng cảm thấy mệt mỏi, thật sự không thể chịu đựng được nữa, Lê Hiếu Nhật liền ôm cô rời khỏi bữa tiệc.
“Nè nè nè, sao lại đi rồi? Hình như là bọn em còn chưa náo động phòng nữa mà.” Người lên tiếng ầm ĩ chính là Đặng Chiến, nhìn Lê Hiếu Nhật ôm Kiều Minh Anh đi, lập tức kéo quần chúng muốn đi náo động phòng.
“Đúng đúng, kết hôn sao có thể không náo động phòng được chứ, có người ồn ào theo.
“Hôm nay là một ngày vui như vậy, chắc chắn là tổng giám đốc Lê sẽ không trách cứ chúng ta đâu?” Có người biểu thị rất lo lắng, sếp Lê động phòng ai mà dám đi gây chuyện chứ.
“Hình như là nói cũng có đạo lý đó, nhưng mà sẽ không hù dọa đến cô dâu chứ, ở trong bụng vẫn còn một cục cưng bé nhỏ mà…”
“Đi thôi, cậu cho rằng là người ta dễ dàng bị hù dọa như vậy à?”
“Đúng vậy đúng vậy, vui vẻ mà thôi. Đi đi đi.” Nói xong liền muốn đi.
Kiều Tiểu Bảo lại ngăn cản bọn họ trong thời khắc mấu chốt, đừng nhìn nhóc có vóc người nhỏ nhỏ, nhưng mà sức lực bộc phát ra lại vô cùng mạnh mẽ, hai tay giang ra đứng ở trước mặt của bọn họ, không hề e sợ chút nào, cả người có một khí thế khiến cho người khác không thể nào khinh thường được.
Đặng Chiến nhìn thấy Kiều Tiểu Bảo cản bọn họ lại thì liền vui vẻ, ngồi xổm xuống nhìn Kiều Tiểu Bảo, hỏi: “Tiểu Bảo, có phải là cháu cũng muốn đi náo động phòng hay không?”
Vừa mới nói xong, ở phía sau liền phát lên một trận cười.
Kiều Tiểu Bảo lườm anh ta một cái, lúc này mới lên tiếng, giọng nói mềm mại đáng yêu lại cực kỳ có khí phách: “Lúc này mọi người đi phá vỡ chuyện tốt của daddy cháu, còn hù dọa đến mami của cháu, nói không chừng daddy của cháu sẽ ném mọi người ra ngoài hết.”
Nói xong, đám người cũng đã tưởng tượng đến hình ảnh đó, cảnh tượng bị Lê Hiếu Nhật không hề lưu tình chút nào mà ném ra bên ngoài trang viên, không khỏi run cầm cập.
Nhưng mà Kiều Tiểu Bảo còn cảm thấy như thế này là chưa đủ, tiếp tục nói: “Nếu như mà mọi người muốn đi vào, cháu đương nhiên không thể ngăn cản nổi mọi người rồi, có điều là hậu quả này ấy à…”
Nhóc nói xong rồi còn cố ý dừng lại một chút, để cho người ta tự suy nghĩ chuyện ở đằng sau, càng nghĩ thì càng cảm thấy đáng sợ.
“Không không không, đêm xuân một khắc đáng giá ngàn vàng, sao chúng ta có thể đi quấy rầy một đôi vợ chồng ngọt ngào được chứ.”
“Đúng vậy, chúng ta nhìn như thế nào thì cũng không giống như là loại người này có đúng không? Chỉ là nói đùa thôi, nói đùa thôi, hahaha…”
“Hù dọa bà Lê sẽ không tốt đâu, phụ nữ mang thai rất yếu đuối, chúng ta, chúng ta không nên đi quấy rầy…”
“À, tôi vẫn còn chưa đi tham quan ở bên kia xong đâu, tôi phải đi qua đó chụp vài tấm hình làm kỷ niệm mới được.”
“Chờ tôi một chút, tôi cũng đi nữa!”
Nhìn đám người lúc nãy vẫn còn hưng phấn la hét um sùm muốn đi náo động phòng, nhưng mà giờ phút này lại lâm trận bỏ chạy, khóe miệng của Đặng Chiến giật một cái, bộ đến mức độ này luôn hả? Chỉ là một đứa nhóc mà cũng có thể đánh ngã được mọi người.
“Tiểu Bảo, anh trai hỏi nhóc, chẳng lẽ là nhóc không tò mò daddy và mami của nhóc đang làm cái gì hay sao?” Đặng Chiến dụ dỗ hỏi, nhìn gương mặt nhỏ nhắn cực kỳ giống với gương mặt của Lê Hiếu Nhật, trong lúc nhất thời liền bùng phát ác ý.
“Biết chứ.” Kiều Tiểu Bảo ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nói.
“Vậy bọn họ đang làm cái gì đó?”
“Đương nhiên là đang làm chuyện mà chú không thể biết được rồi, cái chú ngốc này.” Kiều Tiểu Bảo ghét bỏ nhìn Đặng Chiến một chút, giọng nói tràn đầy khinh bỉ khiến cho Đặng Chiến bị đã kích rất lớn.
Bị đã kích ở chỗ ông anh thì cũng coi như xong đi, dựa vào cái gì mà lại bị đã kích ở chỗ của đứa con trai nữa.
Đặng Chiến rơi nước mắt, anh ta còn nhỏ hơn so với Lê Hiếu Nhật một chút, sao lại biến thành chú lớn vậy chứ hả?
“Khụ khụ, nhìn nhóc như thế này, không phải là nhóc cũng không biết đó chứ?”
“Chú lớn à, chú muốn dựa vào cháu để moi ra chuyện gì đúng không? Cháu cho chú biết nha.” Kiều Tiểu Bảo duỗi ngón tay trỏ ra lắc lắc, sau đó cười toe toét mà nói: “Không có cửa đâu!”
Đặng Chiến đã muốn hộc máu, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Kiều Tiểu Bảo trông có vẻ ngây thơ, nhưng trên thực tế thì không biết đen tối biết bao nhiêu, lại cảm thấy vừa đáng yêu vừa bất lực: “Cháu có muốn đi cùng với chú lớn hay không, phi phi phi, đi cùng với anh trai để nhìn lén daddy và mami của nhóc đang làm cái gì.”
Mới bị Kiều Tiểu Bảo kêu có hai câu mà anh ta liền tự động thừa nhận… không có tiền đồ!
Kiều Tiểu Bảo nghiêng cái đầu nhỏ qua, giống như là đang suy nghĩ, sau đó dưới ánh mắt mong chờ của Đặng Chiến, lộ ra một hàm răng trắng noãn: “Chú lớn, không phải là chú… có sở thích đi nhìn trộm đó chứ?”
Anh ta…
“Cái đứa nhóc thối mày! Tại sao lại không đáng yêu như vậy chứ.” Cả người của Đặng Chiến run rẩy, sau đó liền bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của Kiều Tiểu Bảo, ra vẻ hung dữ mà nói.
“Chú khi dễ bạn nhỏ, chú mới không đáng yêu!” Kiều Tiểu Bảo hừ một tiếng, bị anh ta bóp chặt, hơi nhíu mày.
Đặng Chiến nhìn thấy nhóc cau mày, lúc này mới buông lỏng ra, trong giọng nói mang theo ý vị trêu tức: “Tiểu Bảo, chú nói cho cháu biết nha, chuyện mà lúc này daddy và mami của cháu đang làm ấy hả, chính là chuyện sau này cháu làm với vợ của cháu đó. Chẳng lẽ là cháu không có hứng thú à?”
Nếu như để cho con của mình xông vào phá hủy chuyện tốt của bọn họ, cho dù Lê Hiếu Nhật có muốn tức giận thì cũng sẽ không có cách nào đâu nhỉ.
Đây mới chính là nguyên nhân chủ yếu mà Đặng Chiến đang cố gắng hết sức để lừa gạt Kiều Tiểu Bảo.
Nhưng lúc Đặng Chiến vừa mới nói xong, anh ta liền bị một người nào đó kéo cổ áo, ép buộc đứng dậy: “Đặng Chiến, dám dạy hư Tiểu Bảo nhà chúng tôi, có phải là anh ngứa da rồi hay không hả?”
Là giọng nói của Dương Ly, mang theo chút tức giận, sức lực rất lớn, không khách khí chút nào mà kéo Đặng Chiến ném qua một bên.
“Tiểu Bảo đáng thương, con đừng nghe lời nói của cái chú kỳ quái kia, sẽ bị hư đó.” Dương Ly ôm Kiều Tiểu Bảo, cọ cọ trên cái đầu nhỏ của nhóc.
Đặng Chiến bị ném qua một bên, sau khi đứng vững vàng mới xoay người qua chỗ khác, nghe thấy Dương Ly an ủi Kiều Tiểu Bảo, khóe miệng giật một cái.
Chú kỳ quái? Anh ta ấy hả?
Đặng Chiến ai oán đi qua, một tay khoác lên trên vai của Tịch Tranh, bất mãn nói: “Tịch Tranh nè, vợ của cậu sức lực thật là lớn quá nha, chắc là ngày bình thường cậu bị cô ấy ức hiếp không ít nhỉ.”
Cái này rõ ràng là châm ngòi ly gián mà.
Thế nhưng Tịch Tranh chỉ chỉ nhẹ nhàng nhìn anh ta một cái, hừ nhẹ nói: “Tôi vui lòng.”
“Không cứu nổi, thật sự là không cứu nổi rồi!” Nhìn người này tới người kia, người nào cũng chiều vợ tới tận trời.
“Dì Dương ơi, chuyện mà sau này cục cưng sẽ làm với vợ là chuyện gì vậy ạ?” Kiều Tiểu Bảo chớp đôi mắt to, vô cùng ngây thơ mà hỏi.
Dương Ly nghe xong, quay đầu lại hung hăng trừng Đặng Chiến một cái. Chính là cái người khốn nạn này, thiếu chút nữa đã dạy cho Tiểu Bảo hư mất rồi.
Đặng Chiến rất muốn khóc, anh ta rất muốn nói là cái thằng nhóc thối này chắc chắn cố ý hỏi như vậy.
Nhưng mà ánh mắt của Dương Ly quá hung dữ, anh ta không dám nói như vậy…
“Cái này là thật ra chính là…” Dương Ly vắt hết óc suy nghĩ ra một từ ngữ thuần khiết để hình dung chuyện không thuần khiết này, rốt cuộc cũng đã suy nghĩ được: “Chính là chơi đùa đó. Đúng rồi! Chính là chơi đùa.”
“Vậy bây giờ daddy và mami của con đang chơi trò chơi hả?” Kiều Tiểu Bảo chưa từ bỏ ý định mà tiếp tục hỏi.
“Ừ đúng vậy đó, daddy và mami của con đang chơi trò chơi, cho nên chúng ta không thể đi quấy rầy bọn họ được, nếu không thì sẽ thua mất!” Dương Ly nói chuyện phải gọi là chững chạc đàng hoàng, nhưng mà vẻ đỏ ửng trên gương mặt của cô ấy đã bán đứng cô ấy.
Kiều Tiểu Bảo à một tiếng thật dài, trong lúc mà Đặng Chiến đang thở phào, cho rằng là nhóc sẽ không hỏi thêm gì nữa, trong mắt của Kiều Tiểu Bảo lướt qua một tia gian xảo, tiếp tục nói: “Nhưng nếu như là chơi với nhau thì tại sao chú lớn lại muốn dẫn con đi nhìn lén chứ? Quang minh chính đại mà nhìn không phải là tốt hơn à?”
Cái gì? Nhìn lén?