“Woa…”
Khoảnh khắc khi nhìn thấy Kiều Minh Anh bước ra, tất cả mọi người đều sững sờ.
Nếu nói cách trang điểm vừa rồi của Kiều Minh Anh còn thiếu thần thái và quá đơn điệu thì chiếc váy dài này rõ ràng đã bù đắp được những khuyết điểm trên.
“Thật sự rất đẹp.” Ánh mắt Lê Ngữ Vi có phần ghen tị, nếu không phải vì chưa đến lúc thì cô thật sự muốn kéo Lê Tiến Dũng đi kết hôn.
Nhìn thấy bộ váy dài này cô muốn kết hôn ngay rồi.
“Cái kia, Lê Ngữ Vi, cô còn chưa nói cho tôi biết rốt cuộc tôi tốn công tốn sức thế này là để làm gì vậy?” Bị nhiều người nhìn chăm chú như vậy, Kiều Minh Anh cảm thấy mất tự nhiên, cô bước tới trước mặt Lê Ngữ Vi hỏi.
Lê Ngữ Vi rất không muốn giấu diếm Kiều Minh Anh nhưng cô cũng hết cách rồi. Ai bảo anh trai cô đã dặn đi dặn lại nhất định phải giữ chân Kiều Minh Anh lại chứ?
“Ha ha, không phải tôi đã nói rồi sao? Đến lúc đó cô sẽ biết thôi, đừng lo lắng.” Lê Ngữ Vi kéo cô đến người xuống trước bàn trang điểm, sau đó kêu nhà tạo mẫu đến: “Nhanh đến đây!”
Các nhà tạo mẫu vội vàng chạy tới, mở chiếc hộp mang theo bên người, lấy dụng cụ của họ ra.
“Kiểu tóc này không hợp với quần áo và trang điểm, đổi kiểu khác đi.” Lê Ngữ Vi nhìn chằm chằm Kiều Minh Anh trong gương một lúc, sau đó dứt khoát ra lệnh nói.
Nếu không nhìn chiếc váy dài này thì kiểu tóc của Kiều Minh Anh quả thực rất duyên dáng và nữ tính, nhưng sau khi mặc váy vào thì không vừa ý lắm.
Tuy Lê Ngữ Vi không thành thạo như những nhà tạo mẫu này nhưng từ nhỏ cô đã mê thời trang, có mắt thẩm mỹ tốt, tuy có hơi kén chọn nhưng quả thực ánh mắt của cô ta thực sự rất chuẩn.
Sau khi Lê Ngữ Vi nói vậy, các nhà tạo mẫu đã không ngần ngại lập tức gỡ những món trang sức trên tóc của Kiều Minh Anh xuống, làm lại từ đầu.
“Bộ váy này đẹp quá, là của nhà thiết kế nào vậy?” Kiều Minh Anh nhếch miệng, nghĩ thầm dù sao cũng làm lâu như vậy rồi nên cô cũng mặc kệ bọn họ.
Lê Ngữ Vi ngạc nhiên nhìn cô: “Ngay cả đồ của cô mà cô còn không rõ sao?”
“Cái gì?” Kiều Minh Anh không hiểu, vừa muốn hỏi thêm nữa thì thấy một nhà tạo mẫu kéo cô ấy đi bàn bạc chuyện gì đó.
Từ lúc trang điểm, thay đồ cho đến làm tóc tổng cộng mất hai tiếng đồng hồ, Lê Ngữ Vi thấy vẫn đủ thời gian, thế là cô lại bịt mắt Kiều Minh Anh lần nữa, sau đó đưa đi.
Lần này Kiều Minh Anh thông minh, không hỏi nhiều nữa, biết có thể là Lê Hiếu Nhật có chuyện tìm cô, cho nên cô chỉ yên lặng ngồi đợi.
Xe chạy tới chỗ cách biệt thự một quãng thì dừng lại, Lê Ngữ Vi đỡ Kiều Minh Anh xuống xe.
Dưới chân trải thảm đỏ rất dài, kéo dài đến tận cửa biệt thự nhà họ Lê.
Mà trên thảm đỏ lại rải đầy hoa, bước chân lên đó có cảm giác rất mềm mại.
Lê Ngữ Vi để Kiều Minh Anh bước lên thảm đỏ, còn bản thân thì bước bên ngoài thảm, đỡ Kiều Minh Anh bước từng bước về phía trước.
Bởi vì những thứ này đều thuộc về Kiều Minh Anh.
Kiều Minh Anh có thể cảm nhận được dưới chân mình có thứ gì đó rất mềm nhưng không biết đó là gì, trong lòng càng thêm tò mò.
“Vi Vi, bây giờ chúng ta lại đi đâu vậy?”
“Đưa chị đến nơi đẹp nhất trên thế gian.” Lê Ngữ Vi đáp, nhìn thấy bóng người kia liền mỉm cười.
Kiều Minh Anh gật đầu, yên lặng đi theo.
“Kiều Minh Anh, tôi đã từng làm rất nhiều chuyện có lỗi với chị, thậm chí sau này giảng hòa với chị thật ra cũng là gạt chị, chẳng qua là muốn phá hủy chị nhiều hơn mà thôi.” Lê Ngữ Vi thấy đã gần đến nơi giao người, bất giác nói ra những điều chôn giấu trong lòng lâu nay.
Kiều Minh Anh nghiêng đầu qua tỏ ý cô đang nghe.
Thế là Lê Ngữ Vi tiếp tục nói: “Lúc nhỏ, tôi cảm thấy chị là một người thân thiện, hoạt bát, lại đối xử cực kỳ tốt với tôi. Chị là chị của tôi mới đúng, cho nên trong lòng tôi luôn đối xử với chị như chị ruột của mình, hơn nữa chị lại còn thường xuyên chọc giận anh tôi. Anh ấy muốn mắng chị vài câu cũng mắng không được cho nên có lúc tôi thật sự rất nể phục chị”.
“Tôi luôn coi chị là người chống lưng cho tôi. Nếu tôi mắc sai lầm gì, chỉ cần trốn sau lưng chị là được.”
“Nhưng tôi không ngờ chị lại không phát hiện tôi đang ở nơi đó, bỏ lại tôi, rời đi một mình. Tôi cứ đứng sau lưng nhìn theo bóng lưng chị mãi, tôi cứ nghĩ chị sẽ trở lại tìm tôi, nhưng mà chị lại không.”
Lê Ngữ Vi nói nghe rất bình tĩnh, mang theo mấy phần hờ hững.
Kiều Minh Anh nghe xong mà trong lòng hơi chua xót, cô xoay bàn tay Lê Ngữ Vi lại, nắm lấy, nói: “Xin lỗi.”
“Không sao.” Lê Ngữ Vi khẽ lắc đầu, càng lúc càng gần với chỗ người đón Kiều Minh Anh: “Nếu không phải bị nhốt trong kho mấy ngày mấy đêm tôi tuyệt đối sẽ không trách chị đâu. Nhưng mỗi lần tôi nằm xuống ngủ thì lần nào cũng đều mơ thấy cảnh tượng trong nhà kho kia, bóng đêm vô tận, chỉ có một mình tôi, tôi hét khan cổ họng chị cũng không đến, anh trai tôi cũng không đến.”
“Mỗi khi gặp ác mộng, tôi sẽ càng hận chị hơn. Bởi vì tôi bị thế này đều là do chị hại tôi. Chỉ có điều mẹ tôi không trách chị, bà chỉ dẫn tôi ra nước ngoài, mời một bác sĩ tâm lý nổi tiếng để trị bệnh cho tôi.”
“Tôi cho rằng tôi chấp nhận điều trị thì sẽ có thể từ từ hồi phục, ít nhất có thể bỏ qua cho chị, quên chị đi nhưng tôi làm không được!Tôi không cam lòng.”
Cuối cùng cũng đến chỗ giao người, Lê Ngữ Vi quay đầu lại nói với Kiều Minh Anh: “Tôi còn tưởng rằng sau khi trị liệu xong tôi sẽ luôn hận chị nhưng chị có biết tôi muốn nói gì nhất với chị sau khi điều trị xong không?”
Lê Ngữ Vi nhẹ nhàng đặt tay Kiều Minh Anh lên tay người đón cô, trên mặt nở nụ cười xinh đẹp, nhìn người đón cánh tay của Kiều Minh xoay lưng lại, mới khẽ nói: “Chị Minh Anh.”
Ba từ được nói rất nhỏ nhưng Kiều Minh Anh nghe rất rõ ràng, cô khẽ run lên, nước mắt chảy xuống, thấm ướt vải bịt mắt.
“Chị nghe được rồi.” Kiều Minh Anh trả lời, nhưng không quay đầu lại.
Lê Ngữ Vi nhìn theo bóng lưng của Kiều Minh Anh, rốt cuộc cũng gỡ bỏ được tảng đá đè nặng trong lòng bấy lâu nay, cô bỗng cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
“Ai đó?” Kiều Minh Anh nghiêng đầu hỏi một câu.
“Bà chủ.” Bên tai vang lên giọng nói thờ ơ của Tịnh Nguyệt.
Là Tịnh Nguyệt. Kiều Minh Anh yên tâm: “Chị Tịnh Nguyệt, chị khỏe không?”
Nghe Lê Hiếu Nhật nói Tịnh Nguyệt cũng đã biến mất vào ngày cô bị Lục Cung Nghị bắt cóc, cô cũng hơi lo, hơn nữa mãi vẫn không có ai nhìn thấy chị ấy, thì ra chị ấy đã trở về rồi.
“Tôi không sao, cảm ơn bà chủ đã quan tâm.” Giọng nói của Tịnh Nguyệt vẫn luôn thờ ơ nhưng không lạnh lẽo như trước nữa.
Kiều Minh Anh gật đầu và đi theo Tịnh Nguyệt cho đến khi đi tới chỗ người đón tiếp theo, Tịnh Nguyệt mới giao Kiều Minh Anh cho cô ta.
“Kiều Minh Anh, đã lâu không gặp.” Là giọng nói của Hạ Huân Nhi.
Kiều Minh Anh càng lúc càng tò mò không biết rốt cuộc Lê Hiếu Nhật muốn làm gì? Tại sao lại có nhiều người dẫn cô trên từng quãng đường như vậy chứ?
“Đã lâu không gặp.” Kiều Minh Anh đáp lại nói: “Huân Nhi, có phải xung quanh đây có rất nhiều người không?”
Không biết có phải là ảo giác của cô không nhưng cô luôn cảm thấy xung quanh đây hẳn là có rất nhiều người nhưng cô nhìn không thấy, cũng không nghe được những người khác nói chuyện cho nên cô không chắc chắn.
Hạ Huân Nhi liếc mắt nhìn xung quanh, không khỏi thầm khen Kiều Minh Anh đúng là rất nhạy cảm nhưng lại phủ định: “Không có đâu, chỉ có hai chúng ta thôi.”