Sau đó cô và Lê Hiếu Nhật bên nhau, trong lòng anh càng thêm chua xót.
Có lẽ là hâm mộ Lê Hiếu Nhật có thể quang minh chính đại được cô yêu thương, có thể ôm cô ở khoảng cách gần như vậy, còn anh thì chỉ có thể nhìn trộm cô ở chỗ tối mà thôi.
Lúc người nhà họ Liễu huấn luyện bọn họ, họ luôn được nhắc nhở, không được để cho bất kỳ ai trở thành nhược điểm của mình, ngay cả người thân thiết nhất.
Kiều Chấn Huy có thể dễ dàng uy hiếp anh vì một cô em gái còn chưa từng gặp mặt.
Anh muốn tự do, muốn có quyền được đường đường chính chính đứng dưới ánh mặt trời, muốn được cô nhìn thấy, muốn được thể hiện trước mặt cô, cho dù chỉ là vai trò người bạn. Lục Cung Nghị vẫn biết, anh không hề vô hại như trong mắt Kiều Minh Anh.
Anh cũng rất ích kỷ, rất u tối, để đạt được mục đích của mình, anh không chừa bất kỳ thủ đoạn nào.
“Khi em còn bé đáng yêu lắm.” Yên lặng hồi lâu, Lục Cung Nghị mới nói như vây, ánh mắt nhìn Kiều Minh Anh không che giấu nổi vẻ dịu dàng. Kiều Minh Anh thấy ánh mắt của anh cũng ngẩn ra, cô mấp máy môi dưới nhưng không nói nên lời.
“Mẹ em giao cho anh một nhiệm vụ cuối cùng là phải bảo vệ em cho tốt, nhưng mà anh lại phản bội bà ấy, để cho em bị thương hết lần này đến lần khác.”
“Lúc ở Anh, người nhằm vào em và Quân Minh là do anh phái đi, thậm chí lần đó em còn suýt bị tai nạn xe cộ, cũng là do anh sai khiến người làm.”
“Sau khi về nước, anh trở thành Thần Ngôn, anh có thể nhìn thấy được trong đôi mắt em có vẻ như quen thuộc. Thật ra anh rất vui, anh biết là em phát hiện, trên người Thần Ngôn có một số đặc điểm rất giống anh, nhưng lần đó bất cẩn đụng vào em cũng là hành động cố ý của anh.”
Kiều Minh Anh kinh hãi không nói được thành lời, trong đầu cô bỗng hiện lên rất nhiều cảnh tượng, nhưng hóa ra đều là do Tịnh Tâm bày ra.
“Nhớ lần đó em treo ngược trên dây rơi xuống rồi anh cứu em không?” Giọng nói của Lục Cung Nghị rất nhẹ, giống như thể lông chim lướt qua, nhưng lại khiến cho Kiều Minh Anh cảm thấy nặng nề.
Sao mà Kiều Minh Anh không nhớ được, chính lần đó làm cô luôn cảm thấy áy náy trong một thời gian dài, không biết nên bồi thường cho anh như thế nào, bởi vì cô nợ anh một mạng, cũng vì anh đã đồng ý liều mạng cứu cô.
Cô chưa bao giờ nghi ngờ đó là âm mưu do Tịnh Tâm xây dựng, càng không thể tin nổi đó chỉ là âm mưu.
“Chuyện đó cũng là do anh sai người ta làm, đóng kịch trước mặt em, để được em tin tưởng anh hơn, để em hoàn toàn không nghi ngờ gì anh cả…”
Bốp….
Anh ta còn chưa nói xong, mặt đã nghiêng sang một bên, mái tóc rối lên, trên gương mặt tuấn tú trắng trẻo có dấu tay màu đỏ.
Kiều Minh Anh cắn chặt môi dưới, giống như thể chỉ có như vậy mới có thể giảm bớt sự đau đớn trong lòng, bàn tay vừa nãy đánh Lục Cung Nghị một cái vẫn còn đang hờ hững giữa không trung, cuối cùng cô mới mệt mỏi hạ xuống, đôi mắt trong như nước chứa đầy phẫn nộ và thất vọng.
“Anh làm nhiều như vậy, thậm chí liều mạng để đổi lấy sự tin tưởng của tôi, anh thấy chơi vui lắm à?” Giọng nói của cô không còn dịu nhẹ nữa mà toát lên ý lạnh và tức giận.
Lục Cung Nghị cũng không bất ngờ khi bị cô đánh, anh ta quay đầu lại, nhìn cô rồi cười dịu dàng: “Tức giận không tốt với phụ nữ có thai đâu.”
“Nếu không muốn tôi tức giận thì anh có thể đi ngay bây giờ.” Kiều Minh Anh lạnh lùng nhìn anh, hạ lệnh đuổi khách.
“Chắc em không biết anh lấy hai thân phận, Thần Ngôn và Lục Cung Nghị để làm ra những chuyện như thế, mỗi thân phận đều có một mục đích, em không thể nào ngờ được có phải không, tất cả đều là mưu kế anh tỉ mỉ xây dựng rất lâu. Anh đã từng hỏi mình rằng, sao lại trở nên như vậy, rõ ràng người anh không muốn làm bị thương nhất là em, muốn bảo vệ nhất cũng là em. Nhưng mỗi lần em bị thương chịu khổ, nó đều có công lao của anh cả.”
Anh ta khẽ cười, vẫn dịu dàng như ngọc giống mọi ngày, nhưng lại toát lên vẻ bi thương.
“Sao anh có thể làm em bị thương chứ, rõ ràng không nên như vậy mà, làm ai bị thương cũng không thể ảnh hưởng đến em được.” Nói xong câu cuối, hai tay anh ta che lấy mặt, đầu vai run rẩy. Sau đó Kiều Minh Anh nhìn thấy hai giọt nước rơi xuống từ kẽ ngón tay anh, rơi xuống tấm ga trắng tinh sạch sẽ trên giường.
Nói không khiếp sợ là không thể, chí ít trong khoảng thời gian Kiều Minh Anh quen biết anh, cô chưa bao giờ nhìn thấy anh ta khóc, dường như lúc nào anh cũng tao nhã lịch thiệp. Cô chưa từng thấy dáng vẻ mất khống chế của anh.
Đôi môi hồng mím chặt, Kiều Minh Anh mới lạnh lùng nói: “Làm tổn thương cũng là làm tổn thương, đã gây ra thì cũng gây ra rồi, cho dù sau này anh cảm thấy không nên như vậy thì cũng đã xong rồi, anh nên thấy hổ thẹn với tôi.”
“Nhưng mà, những đau khổ và vết sẹo anh gây ra trên người tôi cũng sẽ không biết mất.”
Cơ thể của Lục Cung Nghị chấn động mạnh mẽ, giống như thể đột nhiên bị đánh thức.
“Tôi đã từng cho rằng, anh là người bạn tốt nhất trên đời này, tôi rất vui khi được quen anh, không chỉ bởi vì anh giúp đỡ tôi mà vì tôi cảm thấy, nhất định anh cũng thật lòng xem tôi là bạn.”
“Nhưng trước giờ tôi không hề biết, ngay cả tình bạn này cũng là âm mưu do anh bày ra thôi, hoàn toàn không phải thật.” Đôi mắt Kiều Minh Anh hơi ảm đảm, trong lòng như gió lạnh luồn vào, tê tái.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn vẻ mặt khiếp sợ của Lục Cung Nghị, từng câu từng chữ được nói ra rõ ràng: “Lục Cung Nghị, không có ai ép anh làm những điều này cả, cũng không có ai buộc anh phải làm tổn thương tôi, chính anh muốn như vậy, cho nên anh mới làm.”
“Kiều Chấn Huy muốn lấy được Bí Giới của tôi, chắc chắn ông ta sẽ không sai người đi giết tôi, nếu tôi xảy ra chuyện gì thì ông ta cũng chẳng được lợi gì.” Kiều Minh Anh tiếp tục nói.
“Cho dù ông ta có làm gì đi nữa thì nhiều nhất cũng chỉ là khóa thẻ tín dụng của tôi, để cho tôi không sống nổi ở nước ngoài. Còn anh, chỉ e đến Kiều Chấn Huy cũng không biết những chuyện anh đã làm.”
Từ khi nhìn thấy những tài liệu điều tra ở chỗ Lê Hiếu Nhật, cô vô thức không muốn tin tưởng, nhưng giờ nghĩ lại, nghĩ đến chuyện rơi xuống biển lần trước và cả những việc xảy ra ở nước B, cô lại cảm thấy không gì là không thể.
Lục Cung Nghị khiếp sợ, sắc mặt dần trầm hẳn, anh ta lẳng lặng lắng nghe cô nói, hai bàn tay nắm chặt.
“Mà những việc anh làm, rõ ràng anh không dễ bị Kiều Chấn Huy sai khiến, nhưng anh vẫn cam lòng bị ông ta lợi dụng, nhìn ông ta gây tổn thương tôi, tổn thương người yêu và người thân của tôi.”
Vừa nói, đôi mắt trong veo của Kiều Minh Anh càng trở nên lạnh lùng, ánh mắt nhìn anh như dần xa lạ: “Anh thừa nhận đi, Lục Cung Nghị, tâm lý của anh sớm vặn vẹo, anh không còn là anh trai tốt bụng nhìn tôi bị ngã nên muốn trêu tôi để tôi không khóc nữa, trái tim anh đã đen tối còn hơn cả Kiều Chấn Huy rồi.”
“Mặc du trong đối mắt của anh ấy có vẻ trưởng thành hơn tuổi thật, nhưng nó lại sạch sẽ thuần khiết, còn trong mắt anh lại đục ngầu không chịu nổi.”
Rõ ràng họ đều là một người, nhưng rất dễ dàng có thể phân biệt được, nhưng chính Kiều Minh Anh cũng không ngờ hóa ra họ là một.
Làm sao mà một đôi mắt trong sáng sáng ngời, một đôi vẩn đục sự đời lại là một một người được đây.
Lục Cung Nghị đã không còn là Dạ Cửu khi ấy, Dạ Cửu đó đã chết trong ký ức mất rồi.