Cục Cưng Đến Nhà, Ba Ơi Mở Cửa Ra

Chương 382: SAO ANH LẠI TỔN THƯƠNG CÔ CHỨ



Mà bé trai này chính là Kiều Tiểu Bảo.

Kiều Tiểu Bảo thấy Kiều Minh Anh thì thở phào nhẹ nhõm ngay, cậu bé khịt mũi nhào lên người cô: “Mẹ, con nhớ mẹ lắm.”

Sắc mặt Kiều Minh Anh cứng đờ, khẽ đẩy Kiều Tiểu Bảo ra, nhìn khuôn mặt bánh bao mềm mại ở trước mặt, kiềm nén nỗi kích động muốn đưa tay lên nhéo, rồi mở miệng hỏi: “Bạn nhỏ à, có phải cháu nhận nhầm người rồi đúng không?”

Hả?! Kiều Tiểu Bảo ngạc nhiên đến mức lông tơ trên người đều dựng đứng, vội chui ra khỏi vòng tay Kiều Minh Anh, cậu bé chỉ về phía cô, rồi lại nhìn Lê Hiếu Nhật: “Ba, mẹ, mẹ…”

“Đầu mẹ của con hơi có vấn đề, chúng ta cứ rời khỏi đây trước đã.” Giọng nói trầm thấp của Lê Hiếu Nhật toát lên sự nguy hiểm vì anh đang rất khó chịu vì Kiều Minh Anh đã quên mình, rồi đẩy cô vào trong thang máy.

Đầu anh mới có vấn đề, cả nhà anh đều có vấn đề về đầu óc. Trong lòng Kiều Minh Anh bất mãn càu nhàu một câu, rồi nhìn xung quanh biệt thự, quả nhiên đã không còn bóng người.

Nghĩ tới những lời Lục Cung Nghị và Mười Hai đã nói với mình lúc trước, bàn tay đang đặt trên đầu gối không khỏi siết chặt lại.

Mặc dù nhiệm vụ đó rất gian khổ, nhưng vì cô mắc nợ người ta, nên có thế nào cũng phải đền đáp lại…

Sau khi bọn họ ngồi trực thăng rời đi chưa được bao lâu, thì bức tường đối diện với cửa biệt thự được đẩy ra, thì ra đây là một đường hầm bí mật.

Mười Hai bước ra khỏi đường hầm, căn biệt thự đã khôi phục lại sự yên tĩnh vốn có.

“Bọn họ đi rồi, chúng ta đã thành công được một nửa.” Mười Hai nói với người bên trong tường bằng vẻ mặt lạnh nhạt.

Lục Cung Nghị bước ra ngoài, phủi nhẹ lớp bụi trên người, rồi nhếch miệng, không hề đáp lại cô ta.

Mười Hai thấy dáng vẻ thâm sâu khó lường của anh thì dùng cùi chỏ huých anh: “Anh thật tàn nhẫn với cô ấy, nếu để Lê Hiếu Nhật phát hiện ra, anh nghĩ anh ta còn cần cô ấy nữa không?”

“Như vậy lại càng đúng ý tôi.” Lục Cung Nghị lạnh lùng thốt ra một câu, không hề để tâm đến lời khuyên nhủ cuối cùng của Mười Hai.

Kiều Minh Anh đã mất trí nhớ, cho dù bị Lê Hiếu Nhật ghét bỏ, thì anh cũng sẽ chịu trách nhiệm với cô ấy.

Nhưng lần này, trong lòng Lục Cung Nghị đã thầm nói với mình rằng, đây sẽ là lần cuối cùng anh tổn thương cô.

Mười Hai thở dài, không biết cô đang thương hại hay cảm thông cho Kiều Minh Anh nữa: “Nếu để cô ấy biết, lần trước ở Anh, anh cứu con trai cô ấy cũng chỉ vì muốn tiếp cận cô ấy, mấy người bắt cóc con trai cô ấy cũng là do anh phái tới, anh cảm thấy cô ấy sẽ tình nguyện đi theo anh ư?”

Lục Cung Nghị mím môi, thoáng kinh ngạc nhìn cô, trước giờ anh chưa từng kể với ai về chuyện này, sao cô lại biết chứ?

“Không chỉ có lần đó, lúc anh dùng thân phận của Thần Ngôn để tiếp cận cô ấy rồi còn cả cái lần quan trọng nhất là khi anh cứu cô ấy một mạng, tất cả đều nằm trong dự tính của anh.”

“Anh hoán đổi thân phận giữa Thần Ngôn và Lục Cung Nghị, để tiếp cận cô ấy, vì anh không muốn thật sự trở mặt với cô ấy, nên mới dùng thân phận của Thần Ngôn để tổn thương cô ấy, cho dù cô ấy chán ghét Thần Ngôn, chẳng qua cũng chỉ ghét một con người giả mạo mà thôi, còn anh thì không bao giờ bị cô ấy phát hiện ra.”

“Bởi vì anh là chủ mưu của mọi chuyện.” Giọng nói của Mười Hai rất lạnh nhạt, khác với sự chế giễu ngày thường, mà mang theo chút nghiêm nghị.

Lục Cung Nghị không hề nói với cô về mấy chuyện này, mà đây là kết quả do chính cô điều tra ra.

Nhưng cô chưa từng ngờ rằng, tâm tư Lục Cung Nghị đã thâm trầm đến mức độ này.

Lục Cung Nghị, Thần Ngôn, Dạ Cửu.

Một mình anh diễn ba nhân vật này rất tốt, hơn nữa mỗi người đều có tính cách khác nhau, nếu không phải cô hiểu rõ anh, cô sẽ nghĩ rằng anh bị tâm thần phân liệt.

Lục Cung Nghị hơi bối rối xoay đầu qua một bên, Mười Hai đoán không sai, mọi chuyện đều do anh đứng sau lưng thao túng.

Không biết bắt đầu từ khi nào, anh đã bị Kiều Chấn Huy điều khiển đến nỗi dần dần đánh mất chính mình nên mới tự nhiên hoán đổi thân phận giữa ba người này như vậy.

Ngay cả việc tổn thương Kiều Minh Anh để đạt được mục đích, anh cũng có thể bình tĩnh như không có gì, nhưng cuối cùng, tim anh vẫn rất đau.

Không, sao anh có thể tổn thương cô được, anh yêu Kiều Minh Anh mà, sao anh lại tổn thương cô chứ?

Trên mặt Lục Cung Nghị lộ ra vẻ hung tợn, anh lấy tay che mặt lại, muốn che đi sự ghê tởm trong lòng mình.

Mười Hai lắc đầu, khẽ thở dài, mặc dù cô quen Lục Cung Nghị không lâu bằng Kiều Minh Anh, nhưng cô hiểu rõ anh ta hơn cô ấy.

Anh làm vậy là đang từng bước đẩy mình đến nước không thể cứu vãn được nữa.



Trong trang viên, sau khi nhận được cuộc gọi của thư ký Trương, Lê Hiếu Nhật liền khóa máy, tạm thời bàn giao toàn bộ công việc trong công ty cho Tô Thành Nghiêm và Đặng Chiến quản lý.

Nhìn thì có vẻ bình yên nhưng thực tế sóng yên, biển lặng, trời đẹp…là dấu hiệu của cơn bão sắp đến.

Lê Hiếu Nhật không công khai chuyện Kiều Minh Anh bị mất trí nhớ, chỉ có một số ít người mới biết được chuyện này.

Vì để Kiều Minh Anh sớm tìm được ký ức, cứ cách hai ba hôm là Dương Ly lại tới đây, nhưng không hề có tác dụng gì.

Không biết là vì tình cờ hay vì nguyên nhân gì, mà hôm nay cả Lê Hiếu Nhật và Kiều Tiểu Bảo đều không ở trong biệt thự, Dương Ly cũng không tới trang viên tìm Kiều Minh Anh.

Kiều Minh Anh thở phào nhẹ nhõm, rồi ra khỏi phòng, quan sát trên hành lang, nhưng không phát hiện ra người giúp việc nào, lúc này cô mới yên tâm, tiến vào phòng của Kiều Tiểu Bảo.

Cô tiến vào phòng của Kiều Tiểu Bảo chỉ vì một lý do đơn giản, đó là Bí Giới.

Hôm đó Kiều Minh Anh vô tình nghe thấy cuộc trò chuyện giữa Kiều Tiểu Bảo và Lê Hiếu Nhật, hình như Bí Giới được đặt trong phòng này, cô chỉ cần lấy được Bí Giới ra ngoài, rồi giao cho Lục Cung Nghị thì xem như trả lại ân tình cho anh ta rồi.

Trong phòng Kiều Tiểu Bảo rất sạch sẽ, nên chỉ cần nhìn lướt qua là nắm được vị trí của mọi thứ trong phòng.

Kiều Minh Anh đi tới trước bàn đọc sách, mở ngăn kéo ra xem và lục lọi một lát.

Kiều Tiểu Bảo không thể để đồ vật quan trọng như vậy ở những nơi dễ thấy thế này được.

Kiều Minh Anh khẽ cắn môi, đặt lại đồ vật trong ngăn kéo về chỗ cũ, rồi mới xoay người bắt đầu đi loanh quanh trong phòng Kiều Tiểu Bảo.

Phòng Kiều Tiểu Bảo rất sạch sẽ, mọi đồ vật trong phòng đều do cậu bé tự tay dọn dẹp, cậu bé không quen để người khác vào dọn phòng mình, nhất là chiếc máy tính quan trọng đang nằm trên bàn kia.

Kiều Minh Anh giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, còn ba tiếng nữa là tới thời gian gặp mặt với mấy người Lục Cung Nghị, cô phải nhanh chóng tìm thấy nó mới được.

Nhưng Kiều Minh Anh đã tìm kiếm khắp phòng rồi mà không thể tìm thấy món đồ đó.

Người ta thường nói nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, mắt Kiều Minh Anh sáng lên, lật chiếc gối ở đầu giường lên nhưng không nhìn thấy.

“Rốt cuộc nó ở đâu chứ?” Kiều Minh Anh dần mất kiên nhẫn, tùy ý ngồi xuống bên giường, rồi gãi đầu nhìn xung quanh, ánh mắt hiện lên vẻ thiếu kiên nhẫn.

Rồi mắt cô bỗng dừng lại ở một nơi nào đó.

Cô bất giác đứng dậy, đi tới cái bàn lúc nãy, cô cầm con chuột không dây màu trắng ở trên bàn lên, rồi ấn vào phần đuôi của nó, quả nhiên có điều bất thường.

Cô dùng sức tách con chuột ra, một chiếc nhẫn màu đen rơi ra ngoài.

Kiều Minh Anh đặt con chuột xuống, rồi cầm chiếc nhẫn đen tuyền đó lên, mắt cô sáng lấp lánh, sau khi cất chiếc nhẫn này đi thì dọn dẹp đồ vật trên bàn về vị trí cũ, rồi mới rời khỏi phòng Kiều Tiểu Bảo.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv