Chẳng lẽ anh ấy muốn trả thù cô ư? Không tiếc để cô thân bại danh liệt sao?
“Lan Anh, con mau đi tìm tổng giám đốc Lê đi, giờ chỉ có cậu ấy mới giúp được chúng ta thôi.” Vẻ mặt Lâm Thu Thủy chỉ tiếc không mài sắt thành thép: “Con nhìn con xem, sao con lại chạy tới những nơi đó chứ?”
“Mẹ à, con có thể không đi được không?” Kiều Lan Anh nhớ tới thái độ Lê Hiếu Nhật hôm qua, đáy lòng cô phát sợ, anh sẽ không giúp cô, trong mắt anh chỉ có mình Kiều Minh Anh thôi.
“Thứ con gái bất hiếu!” Kiều Chấn Huy tức giận đập bàn, tiện tay ném cây bút máy trên bàn về phía cô.
“Này, ông làm gì vậy? Nó là con gái ruột của ông đó!” Lâm Thu Thủy nhanh nhẹn chặn cây bút máy đang bay tới, tức giận nhìn Kiều Chấn Huy.
“Con gái bà dạy thật tốt! Đủ lông rồi nên làm ra chuyện như thế, nếu không sớm giải quyết, sớm muộn gì nhà họ Kiều cũng bị hủy hoại trong tay nó!”
Lâm Thu Thủy không còn chút sức lực: “Nghiêm… nghiêm trọng vậy sao?”
“Bà không biết thì để tôi nói cho bà biết, chẳng bao lâu nữa nhà chúng ta sẽ ngủ ngoài đường!” Trong đầu Kiều Chấn Huy lướt qua một bóng dáng, mắt lóe lên tia sáng, dường như đã nghĩ ra kế gì đó.
“Lan Anh, con mau đi cầu xin tổng giám đốc Lê đi!” Lâm Thu Thủy quay đầu bắt đầu khuyên nhủ Kiều Lan Anh.
Nhưng cô ta càng co rúm lại, ngay cả tòa nhà CR cô còn không vào được, sao đi cầu xin anh ấy đây?
“Không cần đâu, tôi có cách rồi.” Kiều Chấn Huy bỗng bình tĩnh lại, với lấy điện thoại bấm một dãy số.
Lâm Thu Thủy và Kiều Lan Anh cùng ngẩng đầu giống như đang nhìn một vị cứu tinh.
Kiều Minh Anh đang rửa mặt trong phòng vệ sinh, không ngờ sẽ nhận được điện thoại của Kiều Chấn Huy, cô khẽ nhíu mày: Tại sao ông ta lại biết số của cô chứ?
Cô vừa nghe máy đã nghe thấy Kiều Chấn Huy bảo cô đi cầu xin Lê Hiếu Nhật, nhờ anh ngăn chặn tin tức có liên quan đến Kiều Lan Anh, dùng cả uy hiếp và cầu xin khiến Kiều Minh Anh tức giận.
“Chuyện đó liên quan gì đến tôi? Tôi ăn đồ nhà ông hay dùng đồ nhà ông?” Kiều Minh Anh cười khẩy cúp máy, cảm giác phát tiết này thật thoải mái.
Kiều Minh Anh trở về văn phòng, cô lên mạng xem, dễ dàng đọc được tin tức liên quan đến Kiều Lan Anh.
“Chậc chậc, cô ta đúng là xui xẻo, không biết rốt cuộc cô ta đã chọc ai mà thảm như vậy.” Kiều Minh Anh rê chuột, đọc hết nội dung bên dưới, vừa đọc vừa cười ha hả.
Ai bảo cô tới làm phiền tôi, đúng là báo ứng.
Kiều Tiểu Bảo đang học bỗng hắt hơi, khẽ xoa mũi, làm mấy bé gái trong lớp ôm tim.
Cốc cốc cốc, tiếng gõ cửa vang lên.
Kiều Minh Anh đang kích động, đúng là không dễ gì, cuối cùng cũng có người gõ cửa.
Kiều Minh Anh đóng cửa sổ bài báo, trở về màn hình chính, nói về phía cửa: “Mời vào.”
Người bước vào là thư ký Trương, cô ấy mỉm cười với Kiều Minh Anh.
“Kiều Minh Anh, tổng giám đốc bảo cô qua đó.”
Lê Hiếu Nhật sao?
Kiều Minh Anh nhếch miệng, cười bất đắc dĩ: “Được rồi.”
Đây là lần đầu tiên Kiều Minh Anh đến văn phòng Lê Hiếu Nhật trong tuần này, gần đây cô không có bản thiết kế nào phải đưa cho anh xem, do đó cơ hội hai người chạm mặt nhau là không nhiều.
“Tổng giám đốc Lê.” Thư ký Trương cung kính gọi anh.
“Cô pha cho tôi một ly cà phê, một ly nước trái cây.” Lê Hiếu Nhật đang ký tên mình vào văn kiện, thuận miệng căn dặn.
Thư ký Trương ngạc nhiên, nước trái cây ư? Giờ cô phải đi mua sao?
“Vâng.”
“Em đã nghe chuyện của Kiều Lan Anh chưa?” Lê Hiếu Nhật đặt bút máy xuống, chống khuỷu tay lên bàn, hai tay đan vào nhau đặt dưới cằm, lười biếng hỏi.
“Tôi nghe rồi.” Kiều Minh Anh nhìn anh nghi ngờ, chẳng lẽ là anh?
“Nếu là tôi, kết cục của cô ta sẽ thảm hại hơn.”
Giờ Lê Hiếu Nhật vẫn chưa điều tra ra là ai làm, có điều chắc người này có thế lực rất lớn, nếu không thì sao có thể đưa ra tin tức làm chấn động mọi người trong vòng một đêm chứ?
Kiều Minh Anh gật đầu, trong lòng đang tự hỏi nên giúp nhà họ Kiều thế nào.
Nếu nhà họ Kiều xong đời, cô biết tìm chiếc nhẫn bí ẩn ở đâu chứ?
“Tôi có thể giúp nhà họ Kiều, có điều em phải đồng ý với tôi một điều kiện.” Đôi mắt đen của Lê Hiếu Nhật lóe lên một tia sáng nhỏ.
“Điều kiện gì?”
Khóe miệng Kiều Minh Anh giật giật, chỉ cần bàn điều kiện với anh, cô đều mất cả vốn lẫn lãi.
Đây không phải định luật, mà là kinh nghiệm cô đã bị hố nhiều lần.
Lê Hiếu Nhật dựa lưng vào ghế, nói không nhanh không chậm: “Mỗi tuần đến biệt thự ở một ngày, tôi sẽ sai người đè chuyện này xuống.”
“Tổng giám đốc Lê, tôi có nhà thuê rồi.”
Ý của cô là cô có chỗ ở rồi?
Nếu để Dương Ly nghe thấy, chắc chắn cô ấy sẽ đánh chết cô, đúng là không có mắt nhìn!
Vẻ mặt Lê Hiếu Nhật vẫn bình tĩnh, trong lòng hơi buồn bực, tại sao EQ của người phụ nữ này lại thấp như vậy?
“Em chỉ cần nói đáp án là được.”
“Tôi đồng ý!”
Lê Hiếu Nhật lộ ra nụ cười nhạt đã đạt được mục đích.
Cứ thế này, hai người sẽ tiếp xúc nhiều hơn, anh còn lo cô sẽ chạy mất sao?
Cho dù đã đồng ý nhưng Kiều Minh Anh vẫn lo lắng, lúc cô không ở nhà thì Tiểu Bảo phải làm thế nào?
Nụ cười trên mặt Lê Hiếu Nhật vẫn chưa biến mất, trước mặt cô, ngoài lúc đầu hơi nghiêm khắc hoặc hung dữ với cô thì trước giờ, cô hay nhìn thấy nụ cười nhạt ấm áp của anh.
À không, là nụ cười nhạt ấm áp tổn thương cô.
“Tổng giám đốc Lê, tôi có thể hỏi anh một câu không?” Kiều Minh Anh do dự hỏi.
Lê Hiếu Nhật gật đầu, ánh mắt dần sâu thêm.
“Nếu người phụ nữ của anh sinh cho anh một đứa con trai ở bên ngoài, anh sẽ làm thế nào?” Hơi thở của Kiều Minh Anh hơi gấp gáp, vừa mong đợi lại vừa sợ sệt.
Lê Hiếu Nhật không ngờ 5 năm sau, cô sẽ hỏi anh vấn đề này.
Anh nở nụ cười tinh ngịch nhìn cô: “Sao vậy, em muốn sinh con cho tôi à?”
Trước giờ anh chỉ yêu mình Kiều Minh Anh.
Đương nhiên Kiều Minh Anh hiểu ý anh, khuôn mặt nhỏ đỏ lên.
“Lê Hiếu Nhật, anh không cần mặt mũi nữa sao?” Kiều Minh Anh bỏ lại một câu rồi chạy ra ngoài.
Lê Hiếu Nhật nhìn bóng lưng Kiều Minh Anh cười trầm thấp, anh nhớ tới Tiểu Bảo mà mình đã gặp trong tiệm bánh ngọt hôm đó, đáy lòng có một sự chờ mong.
Con của anh và Kiều Minh Anh sẽ đáng yêu như thế nhỉ?
Tuy nhiên cô lại không biết.
Việc cô bước vào văn phòng tổng giám đốc đã ảnh hưởng đến toàn bộ chị em phụ nữ trong CR.
Nếu không phải vì tổng giám đốc ở cùng tầng với Kiều Minh Anh, chỉ sợ tất cả mọi người đều chen lấn xem, rốt cuộc cô là ai.
“Minh Anh, cậu đã xem tin tức chưa? Kiều Lan Anh kia đã lên báo rồi!” Dương Ly gọi tới, giọng nói vẫn lớn như trước, khiến Kiều Minh Anh không chịu đựng nổi.
“Cô gái, cậu không thể bình tĩnh được sao?” Kiều Minh Anh ngoáy lỗ tai đau nhức, trong lòng không còn gì để nói.
Dương Ly dửng dưng hạ âm xuống.
“Đúng rồi, tại sao lâu rồi cậu không gọi cho tớ, cậu đang yêu phải không?” Kiều Minh Anh trêu ghẹo.
“Ai nói vậy? Trên đời này không có người đàn ông nào có thể làm cho tớ cam tâm tình nguyện sinh con cho anh ta.” Dương Ly thề son sắt.
Nhưng Kiều Minh Anh biết, đáy lòng Dương Ly đã có một người, chỉ là người đó không biết cô ấy thích anh ta.
Một người phụ nữ tùy hứng thích một người đàn ông trầm mặc lạnh nhạt như một hòn đá, Kiều Minh Anh cảm nhận được sự vĩ đại trong tình yêu.
Là bạn tốt, Kiều Minh Anh phải làm điều gì đó mới được.
Hai người trò chuyện với nhau mấy câu, khi ngắt điện thoại thì cô tìm kiếm số điện thoại 5 năm trước trong danh bạ, cô không biết người đó có đổi số không.