Cùng là họ Dạ, tên còn được xếp hạng, ngoại trừ tổ chức hùng mạnh đáng sợ của nhà họ Liễu lúc đầu bị tiêu diệt, sẽ không có người nào khác có tên này.
“Sao ba biết Dạ Cửu?” Kiều Tiểu Bảo nén sự bàng hoàng trong lòng, tò mò hỏi.
Sau khi Dạ Nhất sửng sốt, anh ta suy nghĩ, không ở nước C một thời gian, cộng thêm việc bị những người kia truy đuổi nên cũng không biết ở trong nước đã xảy ra chuyện gì.
Chưa kể… Dạ Cửu không phải đã…
Đợi đã! Không, Dạ Cửu có thể không chết!
Dạ Nhất cũng phát hiện có gì đó không ổn, vừa định xác minh, Dạ Thất ở một bên nhìn ra được anh ta đang suy nghĩ gì, mới khoác vai nói: “Dạ Cửu chưa chết, anh ta còn sống, nhưng bây giờ là phe thù địch của chúng ta.”
Dạ Cửu thực sự trở thành thù địch với họ?
Nói ra, chỉ cần không biết, đều sẽ rất sốc và bất ngờ.
“Cha của con biết rất nhiều điều, quay về trước đi, ở đây cũng không điều tra được gì đâu.” Lê Hiếu Nhật xoa đầu Kiều Tiểu Bảo, trong giọng điệu có chút nâng niu, ánh mắt anh rất dịu dàng khi nhìn Kiều Tiểu Bảo.
Bây giờ, là trận chiến giữa hai ba con họ.
Kiều Tiểu Bảo gật đầu, bây giờ cậu mới nhận ra gió biển có chút lạnh, vừa rồi cậu không cảm thấy gì cả.
Đi máy bay trực thăng nhanh hơn nhiều so với đi thuyền, kỹ thuật của Lê Tiến Dũng rất tốt, khoảng một tiếng là đến trang viên nhà họ Lê, trực thăng dừng lại trên bãi đất trống trước đó của trang viên, hai chiếc trực thăng còn lại không quay về, mà được Lê Hiếu Nhật phái đi tìm kiếm dấu vết của Kiều Minh Anh trên biển.
Tuy nhiên, vì đội được cho là đang đợi ở biên giới của nước C, sau khi được Lê Hiếu Nhật cử đi, không còn đội nào đóng quân ở biên giới của nước C nữa.
Kết quả là đã bỏ lỡ hết lần này đến lần khác.
Trời hừng sáng, sau cơn bão đêm qua, lúc này biển đã yên.
Gần bãi biển đã kết một lớp băng, một lớp tuyết rơi, tuy lớp mỏng không dày nhưng theo gió biển thì dường như đã đông cứng đến tận xương tủy.
Toàn bộ thế giới đều bị tuyết bao phủ, bàng bạc, trong nháy mắt tràn ngập một màu trắng tuyết, ngay cả cây cối cũng bị băng tuyết bao phủ.
Gần bãi biển, một dáng người nhỏ nhắn màu trắng bị nước biển cuốn trôi, quần áo trên người như muốn hoà tan cùng tuyết trắng, nếu không phải có màu đen hỗn tạp thì nhìn từ xa rất khó có thể phát hiện.
Màu đen này rất đột ngột trong tuyết.
Khuôn mặt nhỏ bé tái nhợt bị chôn vùi nửa bên trong lớp tuyết dường như đã mất đi sức sống, mức độ tái nhợt rất phù hợp với tuyết trắng, trên trán cô có một vết máu ứ đọng rất rõ ràng, đã có dấu hiệu chuyển sang màu tím.
Lúc này, một người từ xa đi tới, mặc một bộ đồ đen, đeo khăn quàng cổ và đeo kính râm, tìm kiếm trong tuyết một lúc, cuối cùng cũng tìm thấy một mảng đen khó có thể nhận thấy trong bầu tuyết trắng mênh mang.
Ánh mắt của anh ta rất kiên định, cho dù đi về phía màu đen, bước chân có chút không ổn, nhưng cũng không có ngã xuống, từng bước từng bước đi tới cho đến khi mảnh màu đen xuất hiện trước mặt.
Anh ngồi xổm xuống, nhấc người đó ra khỏi đống tuyết, khuôn mặt nhỏ bé ra khỏi đống tuyết hoàn toàn tái nhợt trong suốt, dường như cơ thể không còn chút nhiệt độ nào, chỉ cần chạm vào là lạnh buốt thấu xương.
“Minh Anh…” Người đàn ông lẩm bẩm, không chút do dự ôm lấy Kiều Minh Anh đang hấp hối nhanh chóng rời khỏi bãi biển.
Lúc này, ngoài bãi biển đã có một chiếc xe đang chờ sẵn.
Anh ta không ngờ ở đây lại có tuyết rơi đột ngột, kéo dài suốt một đêm đến sáng mới tạnh, một lớp băng mỏng hình thành gần bãi biển.
Khuôn mặt đó thấp thoáng trong chiếc khăn quàng cổ, cho đến khi anh ta đi đến trước xe, mở cửa cúi người đưa Kiều Minh Anh lên, mới lộ ra vẻ mặt dịu dàng.
Chiếc xe khởi động, lái về phía đường chính, bên đường đều là tuyết, một lớp băng đóng trên đường nên hơi trơn trượt, nhưng Lục Cung Nghị không quan tâm lắm, anh điều khiển xe quá nhanh, suýt nữa đã đụng phải những chiếc xe khác vài lần, nhưng may mắn thay tất cả đều thoát hiểm.
Kiều Minh Anh không có dấu hiệu tỉnh dậy, hai mắt nhắm chặt, sắc mặt tái nhợt, như thể một giây tới ánh sáng của sự sống sẽ bị cắt đứt.
Xe chạy vào một biệt thự, biệt thự hơi xa thành phố, vị trí tương đối hẻo lánh, bị tuyết bao phủ, khó có thể nhìn ra được bộ dáng lúc trước.
Lục Cung Nghị đỗ xe cũng không kịp rút chìa khóa xe, anh lập tức bước xuống, vòng qua chỗ khác, mở cửa ôm Kiều Minh Anh ra ngoài, bước nhanh về phía biệt thự.
Vừa đi tới cửa biệt thự, cửa đột nhiên mở ra, bên trong cửa không phải là hầu gái đang đứng ở hai bên, mà là hai người mặc đồ đen rất chỉnh tề.
“Mọi thứ đã sẵn sàng chưa?” Lục Cung Nghị bước vào, đi về phía trước không ngừng nghỉ, vừa đi vừa hỏi.
Một người phụ nữ mặc đồ bó đen đeo kính râm bước tới, theo sau Lục Cung Nghị, đáp: “Đã sẵn sàng rồi, ở trong phòng anh thường dùng.”
Lục Cung Nghị cũng không đáp lại nữa, bước nhanh lên lầu đi đến cuối lầu hai, dùng chân đá vào cửa, động tác một mạch mà thành.
Bên trong, căn phòng màu trắng, giống như một khu bệnh viện, trên tường có một số tủ, đầy chai, lọ, kim tiêm, tất cả các loại dụng cụ, ngay cả bàn mổ, tất cả đều không thiếu.
Lục Cung Nghị đặt Kiều Minh Anh lên bàn mổ, khéo léo lấy một đôi găng tay màu trắng trên bàn bên cạnh đeo vào, đồng thời bật đèn trên đầu lên.
——
Bên trong Trang viên nhà họ Lê.
Hai giờ trôi qua, vẫn chưa có tin tức hữu ích nào từ đội tìm kiếm cứu nạn trên biển.
Trong phòng khách, chiếc ghế sô pha màu đỏ tía mềm mại chật ních người, tuy rằng có rất nhiều người nhưng bầu không khí vẫn im lặng, không ai lên tiếng trước, vì sợ phá vỡ sự im lặng mà không biết phải làm thế nào.
Kiều Tiểu Bảo ngồi cạnh Lê Hiếu Nhật, xem đoạn video cuối cùng của Dạ Nhất trên máy tính xách tay.
Chính là lần đó, điều mà anh ta cho là kỳ lạ, bởi vì trong đoạn video đó, cả Thần Ngôn và Thần Thuỳ Linh đều không lộ mặt, vả lại còn có nhiều chi tiết khiến anh ta cảm thấy kỳ lạ.
Nhưng anh ta không suy nghĩ thấu đáo, điều này cho phép họ lợi dụng sơ hở.
Tại sao Thần Ngôn lại bắt cóc Kiều Minh Anh hết lần này đến lần khác?
Kiều Tiểu Bảo nhíu mày suy nghĩ một lúc, sau đó quay đi khỏi máy tính, quay lại nhìn Lê Hiếu Nhật đang tìm kiếm thứ gì đó: “Ba, Dạ Cửu có liên quan gì đến Thần Ngôn sao?”
Lê Hiếu Nhật đang tìm kiếm một thông tin từ nhiều năm trước, là anh vô tình nhìn thấy trên máy tính của ba Lê, vì đó là về Kiều Minh Anh, anh rất quan tâm nên đã lén sao chép một bản.
Sau đó anh mới biết mẹ của Kiều Minh Anh là Liễu Lan, chính là cô cả của nhà họ Liễu, giá trị mà bà ta sở hữu là vô cùng lớn.
Nhưng một người phụ nữ thân phận tôn quý như vậy lại kết hôn với Kiều Chấn Huy, chỉ vì cần một chốn nương tựa, nghĩ vậy, anh mới thấy thế giới này hay thay đổi.
Thực ra, Dạ Cửu và Lê Hiếu Nhật đã gặp nhau một lần.
Nhà chính của nhà họ Lê cũng gần nhà họ Kiều, trong một lần tình cờ bước ra khỏi ban công của căn phòng, anh đã nhìn thấy.