Mà giờ phút này, Kiều Minh Anh vừa mới đi tới cửa khoang thuyền đang rất không tình nguyện mở cửa, lúc đang định đi vào lại nghe thấy phía sau lưng truyền đến hai tiếng “Uỵch” trầm đục.
Cô nhíu mày lại sau đó quay người về phía sau nhìn lại, trong lòng càng thêm kinh ngạc.
“Cung Nghị?” Cô nhìn Lục Cung Nghị đem hai người kia đánh ngất ngã trên mặt đất sau đó đi về phía cô, trong lòng rất nghi ngờ: “Sao anh lại ở đây?”
Thói đời đều thích yên lặng không một tiếng động xuất hiện sao? Cũng may năng lực chịu đựng của cô lớn nếu không đã bị dọa cho sinh bệnh luôn rồi?
Lục Cung Nghị lắc lắc cánh tay, nhìn cô giống như là nhẹ nhàng thở ra sau đó đi đến trước mặt cô lo lắng nhìn toàn thân cô một lượt: “Em có sao không? Những người kia có làm gì em không?”
“Em… Không sao, nhưng sao anh lại xuất hiện ở đây?” Kiều Minh Anh vẫn là vẻ mặt vô cùng nghi ngờ nhìn anh ta, cô cảm thấy thật sự không thể tưởng tượng nổi.
Vừa rồi rõ ràng cô không hề nhìn thấy chiếc thuyền nào khác ở đây vậy thì Lục Cung Nghị đi lên như thế nào được nhỉ?
Lục Cung Nghị nghe cô hỏi như vậy liền ngượng ngùng cười cười, giải thích nói: “Hôm nay anh đi cùng một khách hàng quan trọng đến tòa nhà thương mại đúng lúc nhìn thấy em bị người ta bắt đi, thừa dịp những người kia không chú ý nên anh đã đi theo bọn họ đến nơi này.”
Không hiểu sao trong lòng Kiều Minh Anh lại nhẹ nhàng thở ra, ánh mắt cảnh giác nhìn anh cuối cùng cũng thả lỏng ra: “Như vậy à, cám ơn anh đã không ngại nguy hiểm tới tìm em.”
Cô vẫn luôn rất tin tưởng Lục Cung Nghị.
Lúc còn ở nước Anh anh ta đã giúp đỡ cô rất nhiều lần còn cứu cô một lần nữa, cô chưa kịp trả nợ anh thì lại tiếp tục nợ anh tiếp.
“Đừng nói cảm ơn trước như vậy, việc này không nên chậm trễ nữa, chúng ta…” Lục Cung Nghị đang định nói gì đó thì đột nhiên thân thuyền lay động một cái, hai người không kịp chuẩn bị ngã lăn xuống đất.
“Cẩn thận.” May là Lục Cung Nghị nhanh tay lẹ mắt kịp thời đỡ được Kiều Minh Anh nhưng người anh ta lại đụng vào boong thuyền.
Một lát sau thuyền mới ngừng lắc lư nhưng tiếng ồn ào bên ngoài lại càng lúc càng lớn, hai người nhìn nhau sau đó nhanh chóng theo bậc thang đi lên.
Bên ngoài đã loạn thành một đoàn, chiếc thuyền vốn rất vắng vẻ giờ phút này trên thuyền lại đứng đầy người áo đen, rõ ràng tốc độ của chiếc thuyền đã tăng nhanh hơn rất nhiều, phía sau còn có máy bay trực thăng luôn đi theo sát nữa.
“Ba, bọn họ tăng nhanh tốc độ lên rồi!” Kiều Tiểu Bảo khẽ hô một tiếng, nếu không phải chiếc thuyền này đã bắt mất mẹ của bé thì bé đã thật sự muốn hô to một tiếng “Ngầu” rồi.
Tốc độ kia không chỉ tương đương với máy bay trực thăng của bọn họ mà thậm chí còn có dấu hiệu nhanh hơn.
Lê Tiến Dũng không chút hoang mang theo sát chiếc thuyền kia, bình tĩnh, không vội vã điều khiển trực thăng.
Lê Hiếu Nhật không nói gì, mắt đen khóa chặt ở chiếc thuyền phía dưới, môi mỏng mím chặt lại.
Theo tốc độ của chiếc thuyền này nếu như bọn họ muốn hạ cánh xuống chiếc thuyền này là rất khó hơn nữa dường như chiếc thuyền này được thiết kế theo kiểu đề phòng có người hạ xuống từ trên không, phía trên con thuyền được thiết kế theo hình vòm nên người nào nhảy xuống thì tám chín phần mười là sẽ trượt chân ngã xuống biển.
Lúc đó không biết với tốc độ của chiếc thuyền này đã sớm chạy đến nơi nào mất rồi.
Đột nhiên hai mắt Lê Hiếu Nhật hơi đóng băng lại, nhìn chằm chằm không rời vào một vị trí nào đó phía dưới.
Kiều Minh Anh và Lục Cung Nghị vừa đi lên trên thuyền liền bị những người mặc áo đen kia phát hiện nhưng bọn họ lại không hề đem hai người để vào mắt, sau khi nhìn thoáng qua một cái liền không để ý tới nữa.
Ánh mắt của bọn họ khiến khóe miệng Kiều Minh Anh không nhịn được giật giật, đây là đang khinh bỉ bọn họ cho dù có ra được thì cũng không thể nào chạy đi được đúng không?
Lúc này gió rất lớn, âm thanh của cánh quạt lại vang dội kịch liệt nên Kiều Minh Anh muốn xem nhẹ cũng khó.
Híp đôi mắt bị gió thổi gần như không mở ra được, Kiều Minh Anh giữ chặt lấy quần áo trên người, tò mò hỏi: “Có máy bay trực thăng ở phía trên đúng không?”
Chẳng lẽ là Lê Hiếu Nhật? Anh đã tìm tới cô sao?
Lục Cung Nghị liếc Kiều Minh Anh một chút sau đó dời ánh mắt đi, không xem nhẹ sự ngạc nhiên vừa lóe lên trong mắt cô: “Hình như không phải đâu, vừa rồi lúc anh đi lên có nghe bọn họ nói đó là một đoàn người khác muốn dẫn em đi nhưng người bên này không chịu nên mới dẫn đến cục diện giằng co như bây giờ.”
Ôi chao, cô đã thành bánh trái thơm ngon khiến ai cũng muốn cướp một miếng rồi à.
“Rốt cuộc là ai… Mang em đi để làm gì nhỉ? Tiền sao?” Kiều Minh Anh mở to đôi mắt vô cùng khó hiểu, trong lòng không nhịn được chửi bậy vài câu.
Có nhiều người cùng tranh giành một cô gái nhỏ như cô vậy cô có cần phải cảm ơn bọn họ thật tốt hay không đây?
Tốc độ của chiếc thuyền càng lúc càng nhanh nên Kiều Minh Anh đành phải vịn vào vách tường mới có thể không bị ngã xuống, trước đó cô còn muốn thò đầu ra nhìn máy bay trực thăng phía trên thế nhưng trong nháy mắt Lục Cung Nghị đã để cô đem ý nghĩ này vứt bỏ mất.
Đều là kẻ địch thì có gì đáng xem đâu.
Kiều Minh Anh rất phiền muộn, tay cô vịn vách tường đã hơi bủn rủn nhưng chiếc thuyền cũng không hề giảm tốc độ mà ngược lại càng lúc càng phóng nhanh hơn, gió biển lạnh như băng tạt vào mặt khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo nên cô chỉ có thể không ngừng rụt cổ lại, đem khuôn mặt nhỏ rúc vào trong cái áo cao cổ mới có thể có một tia ấm áp.
Lục Cung Nghị nhìn ra cô khó chịu, rất quan tâm đứng ở sau lưng cô, một tay anh ta đỡ phía sau lưng cô để cô không bị ngã xuống.
Đột nhiên không biết có chuyện gì mà chiếc thuyền lại lắc lư kịch liệt khiến cho thân thể Lục Cung Nghị đứng sau lưng Kiều Minh Anh bị mất thăng bằng ngã xuống, tay anh ta đang đỡ sau lưng Kiều Minh Anh bị lỏng ra khiến Kiều Minh Anh cũng bị ảnh hưởng ngã sấp xuống một bên.
Sau đó Kiều Minh Anh lại phát hiện ra tốc độ của chiếc thuyền này đã nhanh hơn so với lúc nãy, gần như là muốn nghịch thiên rồi, cô đành phải nghiêng người nằm ở trên boong thuyền không dám tùy tiện đứng lên vì sợ vừa đứng lên thì thuyền lắc lư thì cô lại ngã xuống như cũ.
“Cẩn thận.” Một cái tay của Lục Cung Nghị chống ở bên cạnh người Kiều Minh Anh dùng một tư thế nhạy cảm bảo vể cô ở trong ngực, người ở bên ngoài nhìn vào lại biến thành anh ta đẩy Kiều Minh Anh ngã ra trên mặt đất.
Một màn này vừa đúng rơi vào trong mắt Lê Hiếu Nhật khiến đôi con người đen như mực kia thít chặt lại, rất lâu cũng không rời ánh mắt đi.
“Ba nhìn gì…” Kiều Tiểu Bảo ghé vào trên lưng Lê Hiếu Nhật muốn xem anh nhìn thấy cái gì mà lại nhìn lâu như vậy, kết quả là nhìn thấy tình cảnh mẹ già nhà mình bị một người đàn ông đè xuống dưới người.
Người kia nhìn cũng rất quen mắt… Cho dù chỉ là bóng lưng nhưng Kiều Tiểu Bảo cũng có thể nhận ra được đó là Lục Cung Nghị.
Nhưng sao anh ta lại ở đây nhỉ? Còn đem mẹ của bé đè xuống nữa, xong rồi, lần này chắc chắn ba sẽ tức giận.
Kiều Tiểu Bảo đang định mở miệng nói cái gì thì ngoài ý liệu lại nhìn thấy Lê Hiếu Nhật lấy ra một khẩu súng lục, anh nheo một con mắt lại chỉ dùng một con mắt nhắm chuẩn, di động vị trí họng súng mấy lần.
“Ba, ba đừng kích động, như thế này sẽ ngộ thương đến mẹ mất…” Kiều Tiểu Bảo nhìn thấy Lê Hiếu Nhật lấy khẩu súng từ trong lòng ra thì rất bất đắc dĩ, ba à, tức giận thì có tức giận nhưng mà mẹ vẫn còn ở dưới đó mà.
Kiều Tiểu Bảo không nhịn được thở dài một tiếng, bé cũng rất muốn bắn mấy phát vào đầu mấy người mặc áo đen kia.
Đột nhiên Lê Hiếu Nhật liền hướng về phía chiếc thuyền kia bắn một phát súng, Lê Tiến Dũng lái máy bay rất tốt, cho dù chiếc thuyền kia tăng thêm tốc độ như thế nào thì anh cũng đều đuổi kịp chạy ngang hàng với nó nên lúc Lê Hiếu Nhật đánh nhau cũng vô cùng thuận tay.
Bùm…
Tiếng súng vang lên, tuy bị tiếng cánh quạt máy bay trực thăng át đi một chút nhưng vẫn có thể nghe thấy rất rõ ràng.