“Muốn chết à?” Giọng nói của Lê Hiếu Nhật lạnh tanh, anh mạnh tay búng vào trán cô.
Kiều Minh Anh rên lên một tiếng vì đau, cô bĩu môi, nhìn những vệt đỏ vằn vện trên tay của mình.
“Anh, chuyện…gì thế này?” Đặng Chiến đi đến, nhìn thấy những chấm đỏ và vết máu trên tay với mặt Kiều Minh Anh, anh ta tỏ vẻ ngờ vực.
“Nếu như cậu đến hỏi vì sao lại hủy bỏ hợp đồng với Thần Tinh thì đây chính là đáp án.” Lê Hiếu Nhật khoanh chân ngồi xuống, anh kéo ổng tay áo của Kiều Minh Anh lên, nhìn thấy những vết chấm đỏ rải đầy trên nước da trắng trẻo của cô ấy, cánh tay kia cũng hệt như thế.
Đặng Chiến gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, anh ta cũng không hỏi nhiều thêm nữa, bởi vì chỉ cần có liên quan đến Kiều Minh Anh, thế thì cho dù chuyện này có quan trọng đến đâu đi chăng nữa cũng trở nên nhỏ nhặt không đáng kể.
Anh ta rời khỏi phòng nghỉ, rồi đóng cửa lại cho bọn họ.
“Hiếu Nhật, em khó chịu quá.” Kiều Minh Anh nhíu mày, nhìn những chấm đỏ bên trên, vốn dĩ không thấy ngứa là bao, bây giờ cô nhất thời cảm thấy ngứa ngáy khó chịu.
“Đi tắm rửa trước đi, sau khi rửa cho sạch sẽ thì thoa thuốc lên.” Lê Hiếu Nhật nhìn những chấm đỏ trên cánh tay và trên mặt của cô,
Trong năm năm nay, nơi mà anh nán lại lâu nhất chính là công ty.
Bởi vì chỉ khi dồn hết tâm sức vào công việc thì mới có thể khiến cho anh quên đi cô, không nhớ về cô nữa.
Phòng nghỉ ngơi ở đây thông với phòng làm việc của anh, có lúc nhưng lúc làm việc đến khuya, anh bèn không trở về biệt thự nữa mà nghỉ ngơi ở tại nơi này, bởi thế phòng nghỉ ngơi không chỉ có nhà tắm, mà còn xây cả nhà bếp cỡ nhỏ.
Nhà bếp thì anh chưa dùng đến bao giờ, nếu như đói thì sẽ kêu thư ký đặt đồ ăn đến cho mình.
Phòng tắm vừa sạch sẽ vừa gọn gàng, ánh đèn sáng sủa.
Lê Hiếu Nhật đặt cô vào trong bồn tắm, anh cầm vòi hoa sen lên, mở vòi đồng thời điều chỉnh lại độ ấm rồi mới nói với cô: “Cởi đồ ra.”
Kiều Minh Anh đang len lén gãi cánh tay của mình, đột nhiên nghe thấy lời nói của anh, cô sững sờ ngẩng đầu nhìn anh, rồi nuốt nước miếng trong vô thức.
“Anh…anh nói gì đó?”
Lê Hiếu Nhật nhíu mày, anh lặp lại một lần nữa dưới ánh mắt đầy vẻ ngờ vực của cô: “Cởi đồ ra.”
Cởi…cởi đồ hả?!
Xin anh đó Boss, có thể đừng nói ra mấy chữ này một cách ngây thơ và nghiêm chỉnh như thế không? Sẽ khiến cho cô hiểu nhầm rằng mình không trong sáng đấy được chưa?
Kiều Minh Anh giữ chặt cổ áo của mình lại, cô né tránh ánh mất của anh, gương mặt ửng đỏ: “Biến, biến thái!”
Cái gì? Biến thái?
Lê Hiếu Nhật vừa nghe cô nói như thế, anh không khỏi bật cười khe khẽ, đôi mắt đượm vẻ dịu dàng và ánh lên nụ cười, rồi nhìn cô với ánh mắt bỡn cợt : “Có nơi nào trên người em mà anh chưa từng hôn đâu, ngại cái gì?”
Anh anh anh…đệch mọe anh!
Gương mặt Kiều Minh Anh lập tức đỏ gay như thể sắp trào ra máu vậy, đôi môi cô khẽ run rẩy, không biết phải nói gì mới được!
Cô đã khuất phục hoàn toàn trước sự mặt dày của anh rồi!
“Không đùa em nữa, mau cởi ra, không cởi thì tắm thế nào?” Lê Hiếu Nhật nói với cô, anh đặt vòi hoa sen trong tay xuống rồi duỗi tay kéo áo của cô.
“Đợi đã! Em, em tự làm…” Kiều Minh Anh lập tức giữ quần áo của mình lại, gương mặt cô đỏ bừng, sao anh có thể vững vàng tim không đập nhanh thế chứ? Anh bớt mặt dày đi có được không?
“Em tự làm à?” Lê Hiếu Nhật nhìn cô chăm chú, đôi môi mỏng của anh mím lại, suy nghĩ trong giây lát, ánh mắt dừng trên chấm đỏ trên gương mặt của cô trong vài giây, cuối cùng vẫn lựa chọn thỏa hiệp: “Anh đợi em ở bên ngoài.”
Sau khi nói dứt lời, anh bèn đặt vòi hoa sen ở nơi cô có thể với đến rồi mới quay người đi ra khỏi nhà tắm.
Kể từ bao giờ mà anh lại dễ tính như thế?
Kiều minh Anh thấy anh ra ngoài, đồng thời còn đóng của lại mới thở phào một hơi, cho dù cô đã bị anh nhìn thấy hết cả rồi, nhưng về chuyện này cô vẫn còn cảm thấy xấu hổ lắm, anh cứ nhìn cô chăm chú như thế, làm cho gương mặt của cô đỏ bừng như sắp bốc cháy đến nơi…
Sau khi hứng đầy nước nóng, cô cởi đồ ra đặt quần áo trên giá đựng đồ ở bên cạnh, Kiều Minh Anh bước vào trong bồn tắm, nhìn vết những chấm đỏ trên người mình, cô vẫn ráng kiềm lòng lại, quay mặt sang nơi khác, nước hơi nóng quá, cô chậm rãi bước vào trong bồn, chỉ để đầu mình trồi lên trên.
Dường như nước nóng có thể gột rửa hết được sự khó chịu trên làn da của cô vậy, Kiều Minh Anh chỉ cảm thấy không còn buồn bã như thế nữa.
Sau khi tắm rửa xong, Kiều Minh Anh mới cảm thấy khi nãy chỉ là do tâm lý mà thôi, bởi vì cơ thể cô vẫn còn ngứa ngáy, chỉ có điều đã bớt đi đôi chút.
Quần áo tắm sạch sẽ được đặt ở trên giá, Kiều Minh Anh nhìn những bộ quần áo tắm ấy, rồi lấy một bộ mặc lên người, bởi vì mặc đồ tắm thì sẽ dễ bôi thuốc hơn.
Sau khi làm xong xuôi hết rồi bước ra ngoài, Lê Hiếu Nhật đang ngồi bên người nhìn chăm chú vào màn hình điện thoại, nhìn thấy cô bước ra, anh vỗ xuống vị trí trước mặt mình, tỏ ý kêu cô sang đấy.
Kiều Minh Anh sờ mái tóc đã được buộc lên của mình, phần đuôi tóc dính nước nên hơi ẩm ướt, cô đặt tay lên cổ rồi gãi nhẹ.
Cô bước đến ngồi xuống, nhìn Lê Hiếu Nhật với vẻ đáng thương.
Lê Hiếu Nhật nhìn cô với vẻ bất đắc dĩ, anh đặt điện thoại trong tay xuống, rồi mới cầm tuýp thuốc lên, nặn ra ngón tay của mình, cầm tay cô lên rồi chậm rãi thoa xuống những chấm đỏ.
Trong thuốc có chứa tinh dầu bạc hà, làm cô cảm thấy mát lạnh sau khi thoa, khiến cho cảm giác khó chịu ấy bị tan biến hoàn toàn.
“Nơi này nơi này, nơi này vẫn còn chưa thoa hết…” Kiều Minh Anh nhìn anh thoa thuốc cho mình, cô không khỏi nhắc nhở anh về vị trí nho nhỏ chưa thoa đến, cô thuộc dạng người mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế điển hình.
Có điều thuốc của bác sĩ Slater rất có tác dụng, những nơi được bôi thuốc đều không cảm thấy ngứa ngáy nữa mà mát lạnh vô cùng, làm cô cảm thấy rất thoải mái.
“…” Lê Hiếu Nhật bôi thuốc lên những chỗ mình để sót như lời cô nói, những nơi bị rách da anh đều chú ý một cách đặc biệt, nhẹ tay hơn rất nhiều, lúc bôi lên xong rồi nhẹ nhàng thổi cho cô, khiến cho cô không còn cảm thấy ngứa ngáy nữa.
Kiều Minh Anh cắn môi nhìn anh cúi đầu bôi thuốc cho mình, đôi môi cô không khỏi nhếch lên, nở nụ cười ngọt ngào dịu dàng, dường như đổ mật lên vậy.
Gương mặt của anh rất tập trung, bôi thuốc rất nhẹ nhàng, cô cúi đầu nhìn ánh mắt của anh, nhưng từ gương mặt đã trở nên ôn hòa ấy, cô có thể nhìn ra được sự dịu dàng và ấm áp.
Mùi bạc hà thoang thoảng tỏa ra từ riêng cơ thẻ anh phả đầy vào mũi cô, Kiều Minh Anh chỉ ngửi thấy thế, trong lòng cô đã cảm thấy vô cùng yên tâm.
Phòng nghỉ ngơi vô cùng yên tĩnh, cánh cửa sổ sát đất được dát lên ánh sáng của buổi chiều tà, một màu vàng rực rỡ, giống như được phết mật lên vậy.
Đột nhiên trong lòng Kiều Minh Anh cảm thấy rất bình yên.
Nhưng rồi…
Một giây sau, cô chợt nhận ra tay áo tắm đã bị Lê Hiếu Nhật kéo xuống, anh chạm vào bả vai của cô.
Bởi vì làm thế thì khó mà thoa thuốc được, anh dứt khoát vươn tay kéo quần áo trên vai cô xuống, để lộ ra làn da trên bả vai của mình.
May mà phòng nghỉ ngơi rất mở điều hòa ấm áp, bởi thế nên Kiều Minh Anh không hề cảm thấy lạnh một chút nào, chỉ có điều cô hơi ngạc nhiên về hành động của anh, lập tức kéo áo mình lên rồi nhìn anh với vẻ ngượng ngùng và xấu hổ.
“Anh, anh, anh muốn làm gì?” Kiều Minh Anh lắp bắp, cô nhìn gương mặt nghiêm chỉnh của anh rồi chợt không biế phải làm sao.
“Bôi thuốc cho em chứ gì, em cảm thấy bây giờ em đã thành ra như vậy rồi, anh còn làm gì được nữa..” Gương mặt của anh rất bình tĩnh, chỉ liếc mắt nhìn thoáng qua gương mặt ngại ngùng của cô, rồi nhìn cô với vẻ quân tử.