Chờ đã?
Giám đốc Kiều?
Gọi… gọi ai vậy?
Kiều Minh Anh giật mình mấy giây, sau đó mới hơi không xác định được mà nhìn phó phòng, nhẹ giọng hỏi: “Không phải giám đốc Nguyễn Tiệp mới chính là giám đốc của bộ phận thiết kế sao? Tôi ấy hả?”
Phó phòng nhìn thấy cô hơi không hiểu, nhớ đến mấy ngày trước cô cũng không ở công ty, thế là giải thích nói: “Một tháng trước giám đốc Nguyễn Tiệp đã từ chức rồi, mấy ngày trước tổng giám đốc Lê chính thức thăng chứ cho cô làm giám đốc của bộ phận thiết kế. Chẳng lẽ là tổng giám đốc Lê không nói cho cô biết hả?”
Nói cho cô? Kiều Minh Anh nhớ đến gương mặt lạnh lùng của Lê Hiếu Nhật liền có chút uất ức, nào chỉ là không nói cho cô, căn bản cũng không nhắc đến nữa kìa.
Cô cho rằng trở thành nhà thiết kế bậc nhất của CR chính là buốc cuối cùng của cô, hóa ra còn có thể thăng chức… còn được thăng chức trực tiếp nữa chứ, không lo lắng người ở phía dưới sẽ có ý kiến hả?
Sự thật là do cô đã suy nghĩ quá nhiều rồi, kể từ buổi trình diễn thời trang mùa đông lần đó, Lê Hiếu Nhật đã thăng chức cho cô, ai lại đi chất vấn về khả năng của một thiên tài trong ngành thời trang, tất cả những người có mắt thì đều có thể nhìn được năng lực của cô.
Nhưng mà đã được thăng chức rồi, chắc là tiền lương cũng đã được tăng chứ nhỉ?
Nghĩ đến đây, Kiều Minh Anh liền muốn lén lút cười thầm, nhưng mà nhìn thấy phó phòng vẫn còn đang đứng ở trước mặt, trên mặt của cô ta biết đầy vẻ hoang mang và khó hiểu, trong mắt rõ ràng viết: “Chẳng lẽ hai vợ chồng tổng giám đốc với bà chủ là không hòa thuận?”
Cô lập tức điều chỉnh lại sắc mặt, nói với cô ta: “Nói thì cũng đã nói rồi, nhưng mà buồn ngủ quá cho nên không nghe rõ.”
Phó phòng lập tức hiểu ra, ánh mắt hiểu rõ nhìn về phía Kiều Minh Anh, còn mang theo chút mập mờ, xem ra là quan hệ của tổng giám đốc và bà chủ rất tốt.
Ánh mắt của Kiều Minh Anh lơ đãng thoáng nhìn về phía phó phòng, biết là cô ta đã tin tưởng rồi, trong lòng của cô cảm thấy hơi xót xa.
Loại chuyện này còn để cho người khác nói thì cô mới biết được, hơn nữa còn bị nghi ngờ có phải là tình cảm của cô và Lê Hiếu Nhật đã xảy ra vấn đề không, cô cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Mặc dù chỉ là tạm thời xảy ra vấn đề, nhưng mà nếu như bị bọn họ biết được, có lẽ là hôm nay toàn bộ công ty đều biết hết, ngày mai sẽ là toàn bộ thành phố C đều biết.
Cô đột nhiên cảm thấy lúc trước Lê Hiếu Nhật dời phòng làm việc của cô lên cùng một tầng lầu với anh là chính xác, nhân viên của CR cũng không ít hơn so với FS, nếu như cô ở bộ phận thiết kế phía dưới, sợ là cô lại bị dính vào mấy chuyện lục đục như trước kia nữa.
“Tôi sẽ xem những báo cáo này, cô cứ về trước đi.” Kiều Minh Anh cầm tài liệu ở trước mặt lên bắt đầu đọc qua.
“Được, vậy tôi không làm phiền cô nữa.” Phó phòng nói xong thì liền lễ phép rời khỏi phòng làm việc của Kiều Minh Anh.
Kiều Minh Anh nhìn chằm chằm vào bảng báo cáo, cho dù là chữ hay là hình ảnh thì cô cũng xem không được, xoa xoa lông mami đau nhức, cô bắt đầu lo lắng không biết là mình có nên đặt vé để bay sang Mỹ tìm anh hay không?
… quên đi thôi, ngày mai anh ấy đã trở lại rồi, chờ một chút nữa cũng được.
…
Ngày hôm sau, Kiều Minh Anh quả nhiên xuất hiện đúng giờ ở sân bay, cô biết được sáng ngày hôm nay anh đến sân bay vào lúc mười giờ ở chỗ thư ký Trương, chín giờ cô đã đi đến đây, giờ phút này đang mong mỏi chờ đợi.
Nhưng mà đợi gần nửa tiếng đồng hồ vẫn không đợi được Lê Hiếu Nhật, Kiều Minh Anh có chút vội vã, gọi điện thoại hỏi thăm thư ký Trương có phải là cô đã tính sai hành trình rồi không.
Nhưng mà thư ký Trương lại nói…
“Thật sự xin lỗi bà chủ, hôm nay tổng giám đốc Lê đã tạm thời đổi vé máy bay, đổi thành ám giờ rưỡi sáng ngày hôm nay.”
Tám giờ rưỡi…
Kiều Minh Anh cảm thấy khóe miệng của mình co giật kịch liệt: “Vậy bây giờ anh ấy đã về công ty rồi hả?”
“Vẫn chưa, ở bên phía của tôi vẫn còn chưa nhận được tin tức mới nhất của tổng giám đốc Lê, nếu như có tin tức rồi thì tôi sẽ lập tức thông báo cho cô ngay.” Thư ký Trương nhìn màn hình máy tính một chút, quả nhiên không nhận được email của Lê Hiếu Nhật.
Nếu như Lê Hiếu Nhật ra nước ngoài công tác, cho đến bây giờ đều dẫn theo Lê Tiến Dũng hoặc là những người khác đi theo, mỗi lần thư ký Trương cũng chỉ có thể chờ đến lúc anh trở lại nước C rồi thì mới có thể nhận được tin tức mới nhất của anh, sau đó sẽ chuẩn bị sẵn sàng.
Nhưng mà hôm nay lại rất kỳ lạ, qua một tiếng đồng hồ rồi cũng không nhận được thông báo gì.
Thư ký Trương không muốn để cho Kiều Minh Anh suy nghĩ nhiều, cho nên chỉ có thể nói cho cô biết như thế.
“À được rồi, cảm ơn cô.” Kiều Minh Anh cắn cắn cánh môi hồng hào, trong mắt mang theo chút mất mát.
“Không cần phải cảm ơn đâu, đây là chuyện mà tôi nên làm.”
Sau khi cúp điện thoại, Kiều Minh Anh đi ra khỏi cửa sân bay, sau đó cô hơi ngơ ngác mà nhìn lên bầu trời, không biết là đang suy nghĩ cái gì.
Cô… sáng ngày hôm nay đi ra ngoài còn không có ăn sáng, bụng của cô rất là đói…
“Bé cưng, đang suy nghĩ cái gì đó.” Một âm thanh trong trẻo vang lên, Kiều Minh Anh còn chưa lấy lại tinh thần từ trong tưởng tượng ăn uống, một chiếc khăn quàng cổ màu xám quấn quanh cổ của cô, ngăn chặn luồng gió lạnh không ngừng thổi vào trong áo của cô.
Kiều Minh Anh kinh ngạc ngước mắt nhìn qua, nhìn thấy một gương mặt mang theo kính râm, mặc dù anh ta đội mũ lại mang theo kính râm, nhưng mà Kiều Minh Anh vẫn có thể phân biệt được, là Đỗ Lưu Xuyên.
“Đang suy nghĩ xem sáng hôm nay ăn cái gì, em đói bụng quá.” Kiều Minh Anh chép miệng nhỏ mấy lần, bàn tay đang đặt ở trong túi áo xoa xoa cái bụng, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi chua xót, cô thật sự rất đói bụng luôn.
“Đi thôi bé cưng, dẫn em đi ăn ngon.” Đỗ Lưu Xuyên kéo vai của cô qua, dẫn tôi đi về phía xe thương vụ của mình.
Cô thật sự không biết một cảnh này đã bị người đàn ông ở trong chiếc xe Maybach màu đen nhìn thấy được.
Đôi mắt hẹp dài và sáng ấy nheo lại một cách đầy nguy hiểm.
“Cậu chủ, có cần phải đuổi theo mợ chủ không?” Lê Tiến Dũng ngồi ở ghế bên cạnh tài xế nhìn sắc mặt có vẻ hơi ảm đạm của Lê Hiếu Nhật thông qua kính chiếu hậu, mở miệng hỏi.
Đôi môi mỏng của Lê Hiếu Nhật dùng sức mím lại một cái, ánh mắt có chút u ám: “Không cần đâu, đi thôi.”
“…” Lê Tiến Dũng quay đầu đi không dám nhìn cặp mắt nguy hiểm đó của Lê Hiếu Nhật, rõ ràng là cậu chủ kêu anh ta đi, nhưng mà tại sao bây giờ lại cứ nhìn anh chằm chằm vậy…
Cậu chủ muốn đi theo để nhìn mợ chủ với người đàn ông kia làm cái gì thì cứ đi đi, đừng có nhìn anh ta chằm chằm mà…
Sau khi đi ăn sáng với Đỗ Lưu Xuyên, ngay cả Đỗ Lưu Xuyên cũng nhìn ra tâm trạng của cô không được tốt cho lắm, thế là dẫn cô đi giải sầu.
Tuy nhiên những đặc điểm người Pháp của Đỗ Lưu Xuyên lại rất rõ ràng, không thể đi tản bộ trắng trợn. Sau khi hỏi thăm ý kiến của Phan Thụy Tư, anh ta liền dẫn Kiều Minh Anh đi chơi…
Đi nhảy bungee, còn có zipline rất nổi tiếng ở thành phố A.
Kiều Minh Anh sơ độ cao, chuyện này có làm như thế nào cũng không thay đổi được, nhưng mà cô cũng không phản kháng với việc nhảy bungee là bao, có thể là do tâm trạng không tốt, không để ý đến những nhân tố sợ hãi đó nữa, lúc nhảy từ trên cao xuống thì lại cực kỳ thoải mái.
Thế nhưng mà sau khi chơi được một lần, tâm trạng thoải mái lúc trước của Kiều Minh Anh lại lập tức trở nên sụp đổ, cô dựa vào Đỗ Lưu Xuyên, trong dạ dày đang cuộn trào không ngừng, khom người xuống muốn ói, nhưng mà sau đó lại không ói ra được cái gì cả, còn khó chịu cực kỳ.
Trong lòng của Đỗ Lưu Xuyên âm thầm nhớ kỹ, Kiều Minh Anh sợ độ cao, lần sau không thể dẫn cô đi chơi mấy trò chơi kích thích này được.
Cuối cùng thấy Kiều Minh Anh thật sự khó chịu, Đỗ Lưu Xuyên cũng không dẫn cô đi chơi zipline nữa, dẫn cô đi ăn cơm trưa.