Thấy hiệu quả đã đạt được, Lê Hiếu Nhật lấy điện thoại của mình ra gõ một dòng chữ trên đó, rồi gửi cho đồng đội của Du Niệm ở trên sân khấu.
Sau khi bạn đồng hành của Du Niệm nhìn thấy tin nhắn, lập tức báo cho Du Niệm, Du Niệm nhìn về phía bọn họ một cái, sau đó thu ánh mắt lại, hắng giọng, nói ra một câu khiến tất cả mọi người chấn kinh.
“Tổng giám đốc Lê của chúng tôi mới vừa đột nhiên quyết định, loạt quần áo còn lại sẽ không được bán đấu giá, chúng sẽ được đặt trong cửa hàng độc quyền, làm sản phẩm giới hạn, chỉ là nếu muốn mua thì phải thông qua sự đồng ý của Tổng giám đốc Lê chúng tôi hoặc là nhà thiết kế Kiều thì mới được.”
Cái gì? !
Đây chắc chắn là một tiếng sét giữa trời quang đối với những người đã chuẩn bị sẵn sàng a.
Vậy mà lại không đấu giá nữa?
Những bộ quần áo này nếu ra khỏi cánh cửa này, chắc bọn họ không mua được rồi!
Kiều Minh Anh và Lê Hiếu Nhật đã lặng lẽ rời đi khi mọi người đều đang bồn chồn, bất chấp những lời dị nghị và bất mãn của những người này.
“Anh làm cái này là để quảng cáo cho em sao?” Kiều Minh Anh nghiêng đầu qua nhìn Lê Hiếu Nhật với thần sắc nhàn nhạt kia, vui vẻ mà hỏi.
“Ừm.” Lê Hiếu Nhật khẽ gật đầu, sau đó lái xe rời khỏi Thuỷ Tinh Quán.
Kiều Minh Anh ‘ò’ một tiếng, trong lòng có chút cảm thán, hồi nãy cô đang chuẩn bị sắn tay áo lên để đếm tiền, thì nhìn thấy anh ra chỉ thị với Du Niệm, khiến cô kinh ngạc muốn rơi cả hàm.
Nhưng mà hành động này của anh thực sự có thể kiếm được nhiều tiền hơn những người đấu giá ở đây a.
Điều không thiếu nhất ở nước C đó là những kẻ coi tiền như rác, có tiền mà không có chỗ để tiêu, quan trọng hơn, đó là sự tượng trưng cho thấy bản thân mình có tiền, những người phụ nữ luôn thích so bì những thứ không thiết thực chắc chắn sẽ không tiếc công sức mà ra giá cạnh tranh để mua.
Tuy không thích tác phẩm của mình được dát vàng nhưng hết cách rồi, cô là một tiểu mê tiền, có tiền thì cái gì cũng dễ nói.
Lúc này, Kiều Tiểu Bảo đang ở trong ngôi nhà tổ, nơi lần đầu tiên bé tìm thấy Dạ Nhất và những người khác, xem tin nhắn do bọn người Dạ Nhất truyền đến trên màn hình lớn.
Đó là về Thần Ngôn.
Đối với người này, Kiều Tiểu Bảo không bao giờ dám xem nhẹ, hơn nữa còn là một người mà bất luận là thân phận bối cảnh hay là tư liệu cơ bản đều chỉ hiển thị một mảnh trống không, cho nên càng không thể không phòng.
Nhân lúc Kiều Minh Anh và Lê Hiếu Nhật hôm nay bận chuyện của công ty không có nhà, bé đặc biệt bảo Dạ Thất xin nghỉ phép với trường học, qua nhà tổ kiểm tra số thông tin này.
“Dạ Nhất nói Thần Ngôn bây giờ đang tu dưỡng trên đảo Saipan, mọi thứ đều không có gì bất thường.” Dạ Thất ôm một cái laptop trên tay, ngón tay cô ta gõ lên trên đó vài cái, sau đó bức ảnh trên màn hình liền phóng to.
Trên màn hình, Thần Ngôn đang nằm trên ghế nằm, trên mặt đeo kính râm, tắm nắng trong sân.
Đích thực là trông không có vẻ gì bất thường.
Kiều Tiểu Bảo nhìn chằm chằm vào màn hình một hồi, sau đó hỏi: “Em gái hắn thì sao?”
Dạ Thất nhấn một phím trên máy tính, sau đó màn hình bắt đầu thay đổi, chuyển thành cảnh Thần Thuỳ Linh đang nằm trên ghế sofa trong phòng đắp mặt nạ.
Trên tay phải và tay trái của cô ta vẫn còn quấn băng gạc, cử động rất chậm.
Gân trên hai tay của Thần Thuỳ Linh bị Lê Hiếu Nhật làm đứt rồi, cũng may cứu kịp thời, nhưng không qua vài năm thì không thể hồi phục lại như ban đầu nhanh như vậy.
“Tay cũng gãy rồi mà còn đắp mặt nạ, Thất Thất, phụ nữ đều yêu cái đẹp như vậy sao?” Kiều Tiểu Bảo quay đầu qua nhìn Dạ Thất, tò mò mà hỏi, cứ cảm thấy chỗ nào đó quái quái, nhưng cụ thể là chỗ nào kỳ quái thì lại nói không được.
Dạ Thất cười: “Tiểu Bảo, không phải ai cũng xinh đẹp bẩm sinh như tôi và mami của cậu đâu, nếu không thì cũng sẽ không ai đi thẩm mỹ để đổi vận rồi, cậu nói có đúng không.”
Lời nói này của Dạ Thất khiến cho vẻ mặt Kiều Tiểu Bảo đầy chắc nịch mà gật gật đầu, mẹ của bé là đẹp nhất.
“Tiếp tục để mắt đi, tôi luôn cảm thấy có chỗ nào đó hơi kỳ quái.” Kiều Tiểu Bảo nhìn chằm chằm vào cảnh tượng đang thay đổi trên màn hình, mở to mắt không hiểu mà suy nghĩ.
“Vâng.” Dạ Thất đáp: “Nhưng mà tiểu chủ nhân này, cậu không tha thứ cho Dạ Nhất sao?”
Dạ Nhất luôn muốn nhận được sự tha thứ của Kiều Tiểu Bảo, nhưng không phải là bị Kiều Tiểu Bảo phớt lờ thì chính là bị ngó lơ, lần này thì phái cả anh ta đến đảo Saipan để để mắt đến động tĩnh của Thần Ngôn.
Thời gian dài như vậy, dù có làm sai thì cũng đã đủ rồi.
Khuôn mặt nhỏ của Kiều Tiểu Bảo lập tức trở nên căng cứng, không có trả lời Dạ Thất.
Bé biết năng lực làm việc của Dạ Nhất, nhưng vẫn không thể chấp nhận việc Dạ Nhất đối với mami thấy chết không cứu, không có ai quan trọng hơn mami daddy hết.
Dạ Thất có chút bất lực mà thở dài một tiếng: “Năm người chúng tôi sinh ra để bảo vệ chủ nhân của Bí Giới, đặc biệt là Dạ Nhất, nhiều năm nay luôn là anh ta đã dẫn dắt chúng tôi tồn tại.”
“Anh ta trung thành với nhà họ Liễu, trung thành một lòng với tiểu chủ nhân, cậu không thể một gậy đánh chết anh ta như vậy, như vậy sẽ khiến anh ta đau lòng đó.”
Kiều Tiểu Bảo mím cái miệng nhỏ nhắn, đôi mắt to sáng ngời nhìn Dạ Thất: “Tôi biết, cho nên tôi mới bảo anh ta đến đảo Saipan.”
Dạ Thất có hơi kinh ngạc, chẳng lẽ nói, Tiểu Bảo làm như vậy là để cho anh ta có cơ hội lấy công chuộc tội sao?
Sau khi hiểu ra, Dạ Thất mỉm cười thoải mái, bọn họ quả nhiên là không có đi theo nhầm người.
Ngày thứ hai sau buổi trình diễn thời trang, Kiều Minh Anh vẫn không phát giác ra thế giới bên ngoài đã trở nên náo nhiệt lúc này đang đeo mặt nạ che mắt nằm trên giường ngủ thật ngon.
Lê Hiếu Nhật cho cô nghỉ một tuần, một tuần này cô có thể không cần đến công ty, có thể nghỉ ngơi đàng hoàng rồi.
Còn có Kiều Tiểu Bảo cũng đang ngủ khò khò giống như cô, hôm nay là thứ sáu, Kiều Minh Anh đúng lúc có thời gian, cho nên dứt khoác cho bé không cần đến trưởng mẫu giáo, hai mẹ con cùng nhau ngủ đến trưa.
Nhưng đã đến buổi trưa rồi mà hai mẹ con vẫn ngủ đến trời đất tối mịt.
Nhưng trang viên lại đón tiếp hai vị khách quan trọng, chị Lâm nhìn thấy thì lập tức lên gõ cửa phòng của Kiều Minh Anh.
“Cái gì?…Được, tôi rửa mặt xong sẽ lập tức xuống ngay.” Kiều Minh Anh nghe là ba Lê mẹ Lê đến thì lập tức bật dậy khỏi giường, xoa xoa mái tóc có chút rối bù.
“Mong cô lẹ một chút.” Chị Lâm nói xong thì xuống lầu chiêu đãi ba mẹ Lê.
Kiều Minh Anh vội vàng chạy vào phòng quần áo chọn đồ, nhưng lúc này cô mới phát hiện quần áo trong phòng để đồ của cô nhiều đến nỗi khiến cô trực tiếp choáng váng, cuối cùng chọn một bộ đầm liền thân màu xanh nước biển rồi vội vã vào phòng tắm.
Sau khoảng 15 phút cô lại vội vàng chạy ra ngoài, vừa đi vừa chải đầu, sau khi chải xong thì tiêu sái ném lên bàn một cái, đi ra khỏi phòng.
Cô cảm thấy mình đã mất khá nhiều thời gian rồi, hơn nữa ba Lê mẹ Lê đến đây gặp cô để làm gì? Không phải là vì Tiểu Bảo sao?
Kiều Minh Anh đang chuẩn bị xuống lầu thì lập tức rẽ hướng, đi về phía phòng của Kiều Tiểu Bảo, mở cửa đi vào.
Kiều Tiểu Bảo đã dậy rồi, hơn nữa đang rửa mặt.
Kiều Minh Anh nhìn thấy thì liền vui mừng, sau đó xị mặt làm bộ dạng răn dạy: “Con xem, con nít gì mà ngủ nướng dữ quá vậy? Mami đợi con rất lâu rồi mà còn chưa xong nữa, mau mau rửa mặt xong cùng với mami đi xuống lầu.”
Kiều Tiểu Bảo sững sờ một hồi, sau đó trợn trắng mắt một cái, tiếp tục rửa mặt, rõ ràng tối hôm qua mami cho bé ngủ đến giờ này mới dậy mà, bây giờ còn đến đây trách bé ngủ nướng, trẻ con có quyền ngủ nướng có được chưa.