“Ba mẹ anh luôn muốn gặp em.” Đứng cạnh Kiều Minh Anh, sau khi lấy điện thoại ra xem màn hình một cái, Lê Hiếu Nhật đã nói.
Kiều Minh Anh kinh ngạc một hồi, hai ngày nay đang bận việc của ngày hôm nay, không có về trang viên qua, hơn nữa ba Lê và mẹ Lê cũng chưa từng gọi điện thoại nới muốn gặp cô và Kiều Tiểu Bảo, càng không có đến chất vấn chuyện giữa bọn họ, khiến cô cảm thấy rất ngạc nhiên.
“Thực ra bọn họ muốn gặp bảo bối nhất đúng chứ.” Ánh mắt Kiều Minh Anh dời sang sàn catwalk, nhàn nhạt nói.
“Anh đã nói với bọn họ, mấy ngày nay em đang bận, nếu như muốn gặp em, thì phải đợi ngày mai bận xong.” Lê Hiếu Nhật cười xấu xa một cái, từ đằng sau ôm lấy eo của cô, đặt cằm trên vai của cô.
“Chả trách hai ngày nay yên tĩnh như vậy, không có điện thoại cũng không có đến tận cửa chất vấn, ông xã em là tốt nhất ~” Kiều Minh Anh không nhịn được mà cười ra tiếng, quay đầu lại ‘moa’ một cái trên cằm của anh.
Lê Hiếu Nhật biểu thị vô cùng hưởng thụ tiếng ‘ông xã’ này của cô, hài lòng mà híp đôi con ngươi đen lại, cúi đầu bắt lấy đôi môi hồng anh đào của cô, coi như không ai ở xung quanh mà hôn.
“Ưm…” Kiều Minh Anh xấu hổ mà đấm đấm lồng ngực của anh, sau đó đẩy anh ra, vùi mặt vào trong áo khoác lớn của anh.
Lúc này ánh đèn đều tụ tập trên sân khấu, ánh mắt của tất cả mọi người đều đang đặt trên người của người mẫu, cho nên không có phát hiện hành động của bọn họ.
“Em muốn làm ngạt chết mình à?” Lê Hiếu Nhật buồn cười mà kéo cô ta khỏi lồng ngực mình, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ đỏ bừng của cô, nói.
Rõ ràng là da mặt của người phụ nữ nhỏ bé này vô cùng dày, nhưng mỗi lần anh chỉ cần hôn cô một cái, cô liền đỏ mặt, da mặt mỏng đến trong suốt.
Nhưng mà như vậy, anh ngược lại càng muốn trêu chọc cô.
“Ai, ai kêu anh hôn lung tung chứ, không thấy ở đây nhiều người như vậy sao?” Kiều Minh Anh e thẹn mà vươn tay dùng sức véo vào eo của anh một cái, nếu như bị người ta nhìn thấy thì cô ra ngoài phải đeo mặt nạ phòng độc rồi, nói không chừng sẽ bị nước bọt nhúng độc của ai đó phun chết nữa.
“Bọn họ không nhìn thấy đâu.” Lê Hiếu Nhật véo véo khuôn mặt ửng hồng của cô, dùng áo khoác gói gọn cô vào lòng, như vậy thì không nhìn thấy nữa.
“…” Kiều Minh Anh yên lặng, nếu tên này mà lên sân khấu chắc sẽ có một chức năng đặc biệt là “xem khán giả bên dưới sân khấu như quả bí ngô” đúng chứ?
Rất nhanh đã đến show cuối cùng, là show kết thúc, vậy thì áp lực sẽ vô cùng lớn, nhất định phải kinh diễm và thu hút hơn hai show trước thì mới có thể đạt được hiệu quả chính diện.
Đến giờ phút này, Kiều Minh Anh cũng dấy lên tinh thần, nhìn ánh đèn dần dần tối đi trên sân khấu.
Tuy trang phục là cô thiết kế, cô cũng nhìn thấy qua thành phẩm, và cả bộ dạng người mẫu mặc quần áo mình thiết kế đi catwalk rồi.
Nhưng mỗi một lần, cô đều không nhịn được mà hung phấn và kích động.
Người mẫu đầu tiên bước ra, là Hạ Huân Nhi, cô ta vừa xuất hiện, bầu không khí ở hiện trường liền bùng cháy đến cực điểm.
Những mảnh lông vũ màu trắng như tuyết bắt đầu rơi trên bầu trời, thông qua qua ánh đèn trên đỉnh đầu, sẽ phản chiếu ra hình dạng của một bông hoa tuyết xinh đẹp.
Hạ Huân Nhi mặc một chiếc váy ngắn màu đen trắng, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác lông trắng tinh khôi, trên lưng có trang trí bông tuyết rất lớn, băng tuyết động lòng hệt như nữ hoàng của tuyết.
Những bộ quần áo này sẽ được đặt trong các cửa hàng chuyên dụng của CR sau buổi trình diễn, vì nhà thiết kế khác nhau nên số lượng quần áo sẽ khác nhau, số lượng mỗi bộ quần áo sẽ được thiết kế tùy theo khả năng và độ nổi tiếng của nhà thiết kế.
Và Kiều Minh Anh là người duy nhất có thể so sánh với đội thiết kế của CR cho đến nay, và mỗi thiết kế quần áo sẽ chỉ có một hoặc một vài bộ, thường được gọi là phiên bản giới hạn.
Tuy nhiên, sau buổi biểu diễn này, những bộ quần áo này sẽ được đặt trên sân khấu, cho phép khách mời đấu giá để cạnh tranh, ai trả giá cao hơn sẽ thắng.
“Chủ ý này Đặng Chiến đưa ra cũng thật không tồi a, nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, em có thể lấy được bao nhiêu phần đây?” Ánh mắt của Kiều Minh Anh sáng lên, giống như đang nhìn thấy rất nhiều tiền đang mọc cánh bay về phía cô vậy.
“Tất cả tài sản của anh đều là của em, em còn quan tâm chút tiền của cậu ta làm gì.” Nghe thấy cô vợ nhỏ nhà mình khen người đàn ông khác, BOSS Lê khẽ hừ một tiếng, nhìn về phía Đặng Chiến một cái.
Đặng Chiến ở bên dưới sân khấu đột nhiên hắt xì một cái, sau đó xoa xoa mũi.
Kiều Minh Anh cười khanh khách: “Cái gì của mình thì không thể thiếu dù chỉ một xu a, đừng có quên đòi phần mà em nên có về đó.”
Lê Hiếu Nhật bất lực mà nhìn bộ dạng mê tiền của con người nhỏ bé trong vòng tay mình, sau đó ánh mắt lại ngừng lại trên chiếc cổ trắng nõn mịn màng của cô.
Hệ thống sưởi trong hiện trường vừa đủ, cho nên vừa vào thì cô đã tháo khăn choàng cổ xuống rồi, lộ ra phần cổ xinh đẹp của mình.
“Sợi dây chuyền anh tặng em đâu?” Anh vươn tay kéo cổ áo cô ra một chút rồi hỏi.
Kiều Minh Anh ‘hửm’ một tiếng, sau đó thì nhớ ta, cái anh nói là sợi dây chuyền có tên “Thế giới”: “Lạnh quá rồi, nếu cái miếng đó mà không để vào trong áo thì sẽ trở nên rất lạnh, em tháo xuống bỏ vào túi rồi.”
Lê Hiếu Nhật nhìn chằm chằm vào cô, không nói gì.
Kiều Minh Anh thoả hiệp mà rụt rụt cổ, sau đó lấy sợi dây chuyền đó ra từ túi áo khoác lông vũ: “Em sai rồi, em đảm bảo sau này sẽ không tháo xuống nữa.”
Nói ra thì cái sợi dây chuyền này có chút kỳ lạ a…
Nhớ là cô chỉ rất súc tích mà nói với anh, thế giới lớn như vậy, cô muốn đi xem thử.
Kết quả anh liền đưa cho cô một sợi dây chuyền, còn nói sợi dây chuyền này tên là “Thế giới”…
Cô đưa tay ra đằng sau cổ muốn đeo dây chuyền lại, nhưng cuối cùng không những không gài được, mà còn móc vào sợi tóc nữa.
Lê Hiếu Nhật nhìn biểu cảm đau khổ của Kiều Minh Anh một cái, bất lực mà lắc đầu, sau đó vén tóc ở sau vai của cô ra hết đằng trước, cởi bỏ những sợi tóc bị khoá của dây chuyền móc vào, nhẹ nhàng gài một cái, đeo xong cho cô.
Anh khẽ cúi người, mặt dán vào mặt cô, đặt sợi dây chuyền bị lộ ra ngoài vào trong áo của cô.
“Nhớ, bất luận thế nào cũng không được tháo sợi dây chuyền này xuống.” Anh thấp giọng nói, giống như là lẩm bẩm vậy, thanh âm trầm thấp đầy từ tính, mê hoặc quyến rũ.
Kiều Minh Anh gật gật đầu, có chút như hiểu mà cũng như không hiểu, nhưng đáy lòng đã ghi nhớ lời của anh.
Lê Hiếu Nhật cong môi cười, nghiêng đầu qua hôn lên mặt cô một cái: “Thật ngoan.”
“…” Kiều Minh Anh thật muốn che mặt lại, nhưng tay bị anh kìm lại rồi, chỉ đành cúi đầu để che đi sự đỏ bừng trên khuôn mặt mình.
Vòng đấu giá thứ ba là trang phục của Kiều Minh Anh, tổng cộng có mười lăm bộ, cuộc đấu giá bắt đầu.
Bộ đầu tiên là bộ mà Hạ Huân Nhi catwalk lúc nãy, giá khởi điểm là 1 tỷ hai, cao hơn những bộ quần áo trước đó, hơn nữa mười lăm bộ này đều ở khoảng 600 triệu đến một tỷ hai.
Nhưng ở hiện trường ai cũng là hào môn, đương nhiên là cũng mua nổi.
Chính vào lúc này, một thanh âm vang lên làm cắt ngang cuộc đấu giá.
“Tôi phản đối!” Đó là một giọng nam, vừa nghe là một người quen: “Tôi cho rằng những bộ quần áo này không đáng giá như vậy, không lẽ công ty các người cố ý nâng giá để lừa gạt người tiêu dùng sao?”
Vậy mà lại là Tề Hưu.
Khoé miệng Kiều Minh Anh giựt giựt, tên này lần trước chưa bị Lê Hiếu Nhật tẩn cho một trận đủ, lần này lại chạy đến đây la lối.
Người ở hiện trường cũng chút nghi ngờ, giá quần áo trước đó khởi điểm từ 300 triệu đến 600 triệu, vòng thứ hai cũng xêm xêm, nhưng vòng ba này lại tăng nhiều như vậy, nhưng CR không có vẻ giống như cố ý làm mấy loại chuyện tăng giá này a.