Có thể đừng ăn nói mờ ám như vậy hay không?! Nếu như cô nghĩ ngợi linh tinh thì sao đây?
“Buổi tối cô Kiều còn đá mền nữa, phải cẩn thận một chút, lỡ mà bị bệnh thì phải làm sao đây?” Giọng nói yếu ớt của Diệp Tử vang lên bên tai cô, giống như có một gáo nước lạnh hắt thẳng lên đầu Kiều Minh Anh vậy.
Tâm trạng đang vui phơi phới mà bây giờ đã không còn vui tươi nữa.
“Cám ơn cô Diệp lo lắng, tôi còn không biết cô quan tâm đến sức khỏe của tôi như thế này đâu.” Kiều Minh Anh mím môi, nở nụ cười tò mò, nhìn Diệp Tử ở bên cạnh mình với ánh mắt ngây ngô rồi ngồi xuống bên cạnh cô ta.
Lần này Diệp Tử theo mẹ Lê đến đây, mẹ Lê không hề thích tham dự những buổi tiệc như thế này, Lê Ngữ Vi sợ Lê Hiếu Nhật tính toán chuyện cũ với mình nên trốn chui trốn lủi chẳng dám đến.
Mẹ Lê ở nhà rảnh rỗi không có gì làm, bèn kéo Diệp Tử đến đây.
Kiều Minh Anh cúi đầu nhìn đôi chân Diệp Tử, cô cảm thấy ô dù của Diệp Tử rất to, ít nhất thì bây giờ mẹ Lê đứng về phía cô ta.
Vào lúc này, Tô Thành Nghiêm và Lâm Hạnh Nhi là một cặp xứng đôi vừa lứa.
Nhưng Kiều Minh Anh lại không khỏi trợn mắt nhìn bọn họ.
“Chúc hai người tưởng tình nhân lại hóa ra anh em gái.” Kiều Minh Anh nhìn thấy nụ cười ngọt ngào như mía lùi của Lâm Hạnh Nhi, cô không khỏi nhỏ giọng lầu bầu.
Không thể không nói rằng tư tưởng của đôi bạn thân này cũng đồng bộ thật.
Lê Hiếu Nhật lạnh nhạt nhìn cô: “Thì thầm cái gì đấy?”
Từ tình nhân hóa thành anh em, thế mà người phụ nữ này cũng nghĩ ra được.
“Không có gì, em chỉ chúc cho bọn họ hạnh phúc bên nhau cả đời…” Kiềm Minh Anh cười gượng, rổi tiếp tục nhìn lên sân khấu.
“Cục cưng vẫn còn chưa đến à?” Lê Hiếu Nhật quay đầu nhìn dáo dác xung quanh, cũng không nhìn thấy Kiều Tiểu Bảo đâu, nhưng Kiều Minh Anh nói cậu bé đã đến từ sớm rồi.
“Ừm, có lẽ sẽ đến chung với Dương Ly, anh biết đó, nó không muốn bị mọi người bu quanh như nhìn khỉ.” Kiều Minh Anh nhún vai, chắc chắn gương mặt của Kiều Tiểu Bảo sẽ khiến cho mọi người cảm thấy rất tò mò.
Quan trọng nhất là nếu như mẹ Lê nhìn thấy thì hậu quả sẽ như thế nào?
Đưa Tiểu Bảo về nhà à? Mơ đẹp thế, Kiều Minh Anh không muốn thế chút nào, hơn nữa mẹ Lê cũng có thích cô đâu.
Nếu như mẹ Lê ép cô giao Tiểu Bảo lại cho bà, cô không dám chắc mình sẽ làm ra chuyện gì nữa.
Đôi mắt Lê Hiếu Nhật cảm thấy hơi xốn xang, hầu kết của anh chuyển động, rồi mới quay đầu đi.
Sau khi đeo nhẫn cưới, ba Tô và ba Lâm cùng nhau bước lên sân khấu phát biểu.
Những người đến tham dự buổi tiệc trong ngày hôm nay đều là người nhà họ Tô, và những bạn bè thân thích của nhà họ Lâm, mặc dù không đông nhưng nhìn cách bài trí cũng biết bọn họ đã dày công trang trí.
Ba Tô mới nói xong được một nửa, màn hình lớn đã bắt đầu thay đổi!
Kiều Minh Anh đang ăn cơm, lúc nhìn thấy tấm hình trên màn hình, cô sững sờ.
Đm, lễ đính hôn mà lại đăng tấm hình trông có vẻ sung sướng như thế này, Lâm Hạnh Nhi chơi lớn thật!
Người bên dưới sân khấu đều rộ lên bàn tán sôi nổi, ai nấy nhìn màn hình chăm chú không dời mắt nổi! Tấm hình nóng bỏng thật!
Mặc dù tấm hình trên màn hình cực lớn không rõ ràng, nhưng vẫn có thể nhận ra Lâm Hạnh Nhi đang trao nụ hôn nồng nàn tha thiết cho một người đàn ông nước ngoài, thậm chí tấm hình còn rất nóng bỏng.
Ở trên tấm hình, nụ cười của Lâm Hạnh Nhi còn ngọt ngào hơn cả ngày hôm nay, nhất là lúc người đàn ông ấy làm mưa làm gió…
“Ha ha ha ha, thời thế đổi thay, bại hoại thuần phong mỹ tục.” Kiều Minh Anh vừa tấm tắc vừa ăn bánh ngọt, trông có vẻ hết sức vui vẻ.
Sau vài giây ngạc nhiên, Lê Hiếu Nhật giơ tay che mắt Kiều Minh Anh lại trong vô thức.
“Anh làm gì thế?” Kiều Minh Anh đang vui vẻ, đột nhiên mắt mình bị chặn lại, khiến cô cảm thấy hơi bất mãn.
“Không được nhìn người đàn ông khác.” Giọng nói của Lê Hiếu Nhật trầm trầm, anh nói một cách ngang ngược, bàn tay vẫn bịt kín mắt của cô lại, không để lộ một khe hở nào.
Kiều Minh Anh vẫn nhai bánh ngọt, cô vừa ăn vừa cười, người đàn ông này, chỉ nhìn thôi cũng có mất miếng thịt nào đâu.
Trên sân khấu và dưới sân khấu đều vô cùng hỗn loạn, người suy sụp tinh thần nhất là Lâm Hạnh Nhi, vốn dĩ hôm nay cô ta phải là người tỏa sáng rạng ngời, nhưng nào ngờ giữa chừng lại bị tát một phát thật mạnh.
Quan khách ngồi bên dưới sân khấu đều chỉ chỉ trỏ trỏ Lâm Hạnh Nhi, chỉ có điều ngại nhà Tô và nhà họ Lâm nên tiếng bàn tán cũng không lớn, nhưng cũng có không ít người không sợ bọn họ, tiếng chỉ trích vang dội vô cùng.
Sắc mặt của nhà họ Tô và nhà họ Lâm đều xám ngoét, có điều vẫn có thể giữ vững được trật tự, bọn họ lập tức phái người đi điều tra.
“A! Không phải là tôi!” Lâm Hạnh Nhi nhìn những tấm hình ấy, tinh thần suy sụp, gương mặt cô ta trắng bệch.
“Mau ngừng lại! Đừng chiếu nữa!” Lâm Hạnh Nhi cầm bình hoa trên bàn lên ném vào màn hình.
Cô ta không ra tay còn đỡ, vừa ra tay thôi thì không cần phải nói nữa, chẳng phải đã chứng tỏ rằng mình chột dạ rồi hay sao, xem ra người phụ nữ trong ấy đúng là Lâm Hạnh Nhi.
Tô Thành Nghiêm đứng ở gần đó, nhìn Lâm Hạnh Nhi đập màn hình với vẻ lạnh nhạt, anh cảm thấy cô ta thật xa lạ, dường như trước giờ mình chưa từng quen người này vậy.
Cú đập của cô ta không khiến cho những hình ảnh ngừng lại, cuối cùng không biết là ai đã tắt nguồn điện của màn hình, đến bây giờ mới chấm dứt.
Đôi mắt Lâm Hạnh Nhi đỏ ửng, chuẩn bị giải thích với Tô Thành Nghiêm, nhưng thấy anh nhìn mình với ánh mắt lạnh lùng, trái tim cô ta đập thình thịch, nhanh chóng chạy sang nắm lấy cổ tay anh, nước mắt tuôn trào từ khóe mắt.
“Thành Nghiêm, anh phải tin em, người phụ nữ trên hình không phải là em đâu!”
Tô Thành Nghiêm không nói gì, ánh mắt dịu dàng đã từng chứa đựng sự yêu thương chở che ấy trở nên lạnh căm, anh im lặng.
Lâm Hạnh Nhi run rẩy, bàn tay đang níu cổ tay anh cũng buông lỏng, nhưng cô ta rất rõ, nếu như hôm nay không giải thích rõ ràng với anh thì cô thật sự xong rồi.
“Thành Nghiêm, phải làm sao thì anh mới chịu tin em?” Lâm Hạnh Nhi nhìn Tô Thành Nghiêm với vẻ đáng thương, cô ta níu lấy tay anh.
“Nếu không phải em thì tại sao em lại kích động như thế?” Tô Thành Nghiêm mở miệng hỏi cô, giọng của anh rất lạnh lùng, không hề có một chút cảm xúc nào cả, còn lạnh hơn cả mọi khi vài phần.
Nhưng Lâm Hạnh Nhi biết Tô Thành Nghiêm giận rồi.
Cô buông tay anh ra, rồi lùi về sau vài bước.
Tô Thành Nghiêm chỉ lạnh lùng tháo chiếc nhẫn trên tay xuống, tùy tiện ném nó đi, không biết đã ném đến tận nơi nào, anh chỉ lạnh lùng quay lưng bỏ đi.
“Thành Nghiêm, anh đừng đi!” Lâm Hạnh Nhi sốt sắng muốn giữ anh lại, Tô Thành Nghiêm làm vậy là để nói cho cô và những khách khứa có mặt ở đây biết, hôn nhân của bọn họ đã xong rồi!
Cô không thể ngã xuống từ thiên đường như vậy được, những thứ mà cô ta làm đã xong rồi, Tô Thành Nghiêm là của cô ta, chỉ có thể là của cô ta mà thôi!
Kiều Minh Anh ôm cánh tay Lê Hiếu Nhật, vui vẻ nhìn màn kịch đang diễn ra trước mặt, hai người bọn họ đều lựa chọn rất lý trí, không tham gia mà chỉ ngồi nhìn thôi.
Vào lúc Kiều Minh Anh tò mò không biết Lâm Hạnh Nhi sẽ làm sao để níu kéo Tô Thành Nghiêm, đột nhiên nhìn thấy Lâm Hạnh Nhi nói với theo bóng lưng anh ta: “Thành Nghiêm, anh không tin em thì hôm nay em sẽ chứng minh cho anh biết, em trong sạch!”
Rồi sau đó cô ta lao người đập đầu vào tường, làm vang lên tiếng động nặng nề.
“Ối đậu xanh, cô ta ác với mình thế!” Kiều Minh Anh há hốc miệng, chỉ nhìn thôi đã thấy đau, thế mà Lâm Hạnh Nhi lại làm thật!