Giờ phút đó trong lòng như phóng vô số pháo hoa, thấp thỏm trong đáy lòng Lê Hiếu Nhật vì câu nói này của cô mà bình tĩnh lại.
Cô vẫn là tin tưởng anh.
Câu nói này khiến anh cảm thấy chân thật hơn bất kỳ lời nói tình cảm nào.
Kiều Minh Anh đơn giản nói toàn bộ chuyện từ đầu tới cuối, chuyện có thể nhắc tới cô đều không che giấu, không giữ lại nói hết cho Lê Hiếu Nhật.
Cô biết thực ra những chuyện này không nói cho anh biết, anh cũng sẽ không hỏi nhiều, nhưng cô nghĩ, đây là người cô thích, đã lựa chọn anh, thì nên tin tưởng anh, không cần che giấu điều gì.
Đối với Lê Hiếu Nhật, cô tin tưởng trăm phần trăm.
“Theo anh biết, nhà họ Đỗ có một bữa tiệc, là tiệc đại thọ bảy mươi của ông cụ Đỗ, thành viên của nhà họ Đỗ đều sẽ về nhà tổ, ông cụ Đỗ sẽ chọn một người kế thừa trong số đó, kế thừa toàn bộ nhà họ Đỗ.” Lê Hiếu Nhật nhớ lại những chuyện gần đây anh cho người điều tra, trong đó có chuyện của nhà họ Đỗ.
“Khéo như vậy?” Kiều Minh Anh kinh ngạc nhìn anh, họ vừa tới, đã gặp được sinh nhật ông nội cô, thời gian canh chuẩn vậy.
Mặc dù ba cô không nhắc tới chuyện này với cô, có lẽ tiệc mừng thọ của ông nội cô, ông sẽ không đi.
“Thực ra nếu ba em không lùi khỏi quyền kế thừa, người có khả năng kế thừa nhà họ Đỗ nhất, chính là ông.” Lê Hiếu Nhật cắt bít tết xong thì đặt dao nĩa xuống, tay chống cằm, phân tích.
Kiều Tiểu Bảo vừa ăn, vừa nghe họ nói chuyện, ngây ngô chớp chớp đôi mắt to, giống như không hiểu gì lời của họ, thực ra trong lòng lại vô cùng rõ ràng.
Vào hôm tới Pháp, cậu đã cho Dạ Nhất và Dạ Thất đi điều tra gia tộc nhà họ Đỗ, sau đó phát hiện, cho dù ông ngoại lùi khỏi tranh đoạt thừa kế, vẫn bị những anh em của ông nhìn chằm chằm.
Ví như người chạy ra khỏi trang viên hôm Kiều Minh Anh và Kiều Tiểu Bảo đến trang viên nhà họ Đỗ, chính là chứng cứ tốt nhất.
Mắt thấy tiệc thọ của ông cụ Đỗ sắp tới gần, e là những người đó cũng đứng ngồi không yên, mới sẽ ra tay với Đỗ Lưu Phong, muốn xử lý ông trước tiệc thọ, nếu vậy thì sẽ bớt đi một đối thủ cạnh tranh mạnh mẽ.
Người có khả năng kế thừa nhà họ Đỗ nhất là ba cô?
Trong lòng Kiều Minh Anh kinh ngạc, tim đập thình thịch mãnh liệt, như vậy ba cô không phải sẽ trở thành đối thủ cạnh tranh phải trừ khử đầu tiên trong mắt những người đó sao.
“Tại sao ba em lại là người có khả năng nhất?” Kiều Minh Anh vội hỏi.
Lê Hiếu Nhật nhấp ngụm cà phê, hắng giọng tiếp tục nói: “Vì ông ấy là con trai út ông nội em yêu thương nhất, ông nội em đã bỏ ra cho ba em rất nhiều tâm huyết, cho dù ba em đã rút lui khỏi tranh đoạt, nhưng trong lòng ông nội em, ứng viên kế thừa tốt nhất, vẫn là ông.”
Nói tới đây, Kiều Minh Anh liền có chút hiểu rõ, Đỗ Lưu Xuyên đã từng nhắc tới với cô, mẹ của ba cô là vợ cả của ông cụ Đỗ, cũng là tình yêu chân thành của ông cụ Đỗ, chỉ là sau khi gả vào nhà họ Đỗ thì luôn không mang thai.
Gia tộc nhà họ Đỗ gốc rễ rất lớn, ông cụ Đỗ là người nắm quyền hiện tại, một hành động của ông cũng thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Người nắm quyền tiền nhiệm của nhà họ Đỗ liền bức ông lấy một người phụ nữ khác, liên tục sinh hai trai một gái, sau đó vợ cả của ông cụ Đỗ cũng mang thai, nhưng sau khi sinh Đỗ Lưu Phong không lâu thì vì bệnh tim mà qua đời.
Chuyện này là cái gai trong lòng ông cụ Đỗ, cho nên mới đem sự yêu thương đối với mẹ Đỗ Lưu Phong cho Đỗ Lưu Phong, đối xử tốt với ông hơn hai người con trai khác.
Kiều Minh Anh biết, ba cô lùi khỏi tranh giành đều là vì mẹ cô Liễu Lan, đồng thời vì bà mà từ bỏ quyền thừa kế nhà họ Đỗ, cùng bà tới nhà họ Liễu.
Lúc đó, sự nghiệp của Đỗ Lưu Phong vẫn đang trong quá trình khởi đầu, thường phải ra ngoài, lần đó nhà họ Liễu bị diệt môn, Đỗ Lưu Phong vừa khéo ở Pháp, vội vàng trở về thì đã xảy ra khác biệt to lớn.
Chủ nhân nhà họ Liễu lúc đó giao Liễu Lan cho ông, chủ yếu là thấy ông có thể bảo vệ bà, trong những năm tháng Liễu Lan biến mất, ông nhanh chóng mở rộng thế lực của mình, ở Pháp cũng có địa vị hết sức quan trọng, cho dù không có chiếc ô bảo vệ của nhà họ Đỗ, cũng không ai dám bất kính với ông.
Những góc khuất trong đó quá phức tạp, Kiều Minh Anh chỉ biết, bên cạnh Kiều Chấn Huy có một vương bài tuyệt đối, chính là một người trong số tổ chức mười người của nhà họ Liễu lúc đầu, cho nên mặc dù người của ba cô đã vào nước C, cũng không thể đến quá gần họ, chỉ có thể bảo vệ trong bóng tối.
Cho đến bây giờ, Kiều Minh Anh cũng chưa hề xem nhẹ Kiều Chấn Huy, đừng thấy nhà họ Kiều sau lần bị nổ liền tránh gió, thực ra Kiều Minh Anh biết, lời nói hôm đó Kiều Chấn Huy nói với cô không khó để nhìn ra, dã tâm của ông ta vẫn còn.
Không tìm ra người đó, vĩnh viễn cũng không có cách nào an tâm.
“Nhưng ba em không muốn kế thừa nhà đó.” Kiều Minh Anh có chút không vui cắn cánh môi, trong nhà đó có quá nhiều âm mưu quỷ kế, cho dù ba cô đã rút khỏi tranh giành, những người đó cũng vẫn không bỏ qua.
Nếu quay lại, sẽ xảy ra chuyện gì, vừa nghĩ đã biết.
“Chuyện này không phải ông ấy muốn hay không muốn thì có thể tránh khỏi, cho dù qông ấy không tranh, những người đó vì muốn đoạt quyền thừa kế cũng sẽ ra tay với ba em.” Con người đen của Lê Hiếu Nhật lạnh lẽo, khuôn mặt tuấn mỹ tản ra đầy khí lạnh.
Kiều Minh Anh không nói chuyện, bàn tay nhỏ chống cằm, không biết đang suy nghĩ gì.
Hai ngày sau.
Sân nhà yên tĩnh đột nhiên trở nên náo nhiệt, lúc xe cộ đi qua cổng chính đều phải đưa thư mời, thông qua kiểm tra của đội bảo vệ nhà họ Đỗ mới có thể vào trong.
Người tới đều là quan to quý hiển, gia tộc thân thiết cũng nhận được lời mời.
Một chiếc Cadillac đen cuối cùng đi vào nhà họ Đỗ, lái vào cửa chính, cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, một cánh tay từ bên trong vươn ra, đưa tấm thiếp mời mạ vàng cho người làm ở cửa.
Người làm nhìn thiệp mời xong, bèn muốn kêu người đi điều tra chiếc xe này, lúc này cửa sổ xe đã hạ xuống hết, lộ ra khuôn mặt nhã nhặn thành thục: “Là tôi.”
“Cậu ba, mời.” Người làm lập tức phất tay, kêu những người kia quay về, tay vươn về phía trước, làm động tác “xin mời”, lui ra vài bước.
Đỗ Lưu Phong khẽ gật đầu, sau đó đóng cửa sổ xe.
Xe vào nhà họ Đỗ, xuyên qua con đường nhỏ hai bên trồng ngô đồng, dừng trước biệt thự.
Trước biệt thự có hai hàng người làm đang đứng, mở cửa xe hai bên cho họ, đồng thời chu đáo dùng tay che đỉnh xe, tránh đầu họ đụng phải.
Kiều Minh Anh kinh thán, Đỗ Lưu Phong đã xuống xe, vòng sang bên cô vươn tay ra, động tác lộ ra đầy cao quý.
“Ba, như vậy thật sự tốt sao?” Kiều Minh Anh đặt tay lên, bước xuống xe, có chút lo lắng, cô biết Đỗ Lưu Phong thật ra không muốn đến, chỉ là vì cô và Tiểu Bảo muốn đến, lo lắng cho họ nên cũng tới.
“Không sao, sớm muộn gì cũng phải quay về.” Đỗ Lưu Phong không chút để ý nói, tiếp tục vươn tay với Tiểu Bảo trong xe: “Minh Minh, ra đi con.”
Kiều Tiểu Bảo che bụng đáng thương nhìn Đỗ Lưu Phong, chớp chớp đôi mắt to, nói với ông: “Ông ngoại, Minh Minh muốn đi nhà vệ sinh.”