Phải biết, CR là nơi mà vô số nhà thiết kế trăm phương ngàn kế muốn đi vào.
Ngay cả những nhà thiết kế lâu năm cũng không thể dễ dàng buông vinh hiển này.
Cô gái này dựa vào đâu mà lấy cái này ra để cược chứ?
“Cô đang đùa với chúng tôi à?” Tề Hưu rõ ràng là không tin.
“Bây giờ hai người không còn lựa chọn nữa, chỉ có thể tin tôi, tôi sẽ trả lại cho hai người một tiệc đính hôn hoàn chỉnh không thiếu sót!” Kiều Minh Anh khẽ vênh cằm lên, tự tin chắc chắn mà nói.
Tuy cô còn trẻ nhưng kinh nghiệm đã tích lũy được thì người thường cũng không thể sánh được.
Kiều Minh Anh không bao giờ làm bất cứ điều gì mà mình không chắc chắn, tự tin kiêu ngạo hay thậm chí là huênh hoang, đều là bởi vì có cái nguồn vốn này.
Đáy lòng Tần Tâm Nhi có chút xao động rồi, năng lực của Kiều Minh Anh rành rành ở đó, không có ai có thể phủ định.
Nếu như kêu bọn họ đi chọn đồ cưới mua đồ cưới lại thì căn bản là không đủ thời gian.
Cho nên, như cô nói, bọn họ chỉ có thể tin cô thôi.
Tề Hưu còn muốn nói gì đó, thì bị Tần Tâm Nhi kéo lại, cô ta nhìn Kiều Minh Anh, nói: “Hy vọng thật sự sẽ được như cô nói, trả cho chúng tôi một tiệc đính hôn hoàn chỉnh không thiếu sót.”
Kiều Minh Anh khẽ gật đầu, quay người, nhìn chằm chằm vào bộ đồ cưới đó vài giây, cuối cùng dùng hai tai kéo mạnh một cái, ‘roẹt roẹt’ một tiếng, chỗ bị sút chỉ trên váy cưới đã bị cô xé rách rồi!
“Á!” Tần Tâm Nhi thấp giọng kêu lên một tiếng, chấn kinh mà nhìn động tác của Kiều Minh Anh, sau đó che miệng lại quay người đi, không dám nhìn nữa.
Chiếc váy cưới này tuy có chỗ hỏng, nhưng chỉ cần khâu lại chỗ bị sút chỉ là được rồi, nếu làm tốt thì đích thực là một chiếc váy cưới rất đẹp, bị xé ra như vậy, Tần Tâm Nhi cảm thấy có chút đau lòng.
Kiều Minh Anh này rốt cuộc là muốn làm gì vậy?
Người ở trong căn phòng nhìn xong cái động tác của Kiều Minh Anh thì đều sững sờ.
Cô thật sự là đang cứu vãn, chứ không phải là làm hỏng đó sao?
Tề Hưu lo lắng nhìn cảnh tượng trước mắt, càng thêm không tin tưởng Kiều Minh Anh, nếu lúc đầu không phải Tần Tâm Nhi lên tiếng, anh ta sẽ không để cho Kiều Minh Anh thử đâu.
Nghĩ là chỉ đành xem cô có thể có cách gì, nhưng anh ta đoán cô cũng chỉ là gắng gượng một hơi rồi treo cổ chết mà thôi.
Kiều Minh Anh không quan tâm đến ánh mắt kỳ lạ của bọn họ, tự mình xé phần bị hỏng của váy cưới.
Sau đó, dùng vải đã bị xé rách của chiếc váy cưới, xếp thành vài bông hoa hình hoa tường vi, rồi khâu những bông hoa vừa gấp lại lên.
Tốc độ của cô vô cùng nhanh, chỉ mất vài phút, rất nhanh liền làm xong một bộ, tiếp tục bộ tiếp theo.
Theo động tác của cô, ánh mắt của những người này dần dần chuyển từ khinh thường và thất vọng sang kinh ngạc và không dám tin.
Bộ đầu tiên Kiều Minh Anh dùng hoa tường vi để trang trí, nhưng tác phẩm thứ hai lại mang phong cách hoàn toàn khác so với bộ trước, tuy chỉ thay đổi một chút nhưng cảm giác tổng thể đã khác hẳn.
Lễ phục của Tần Tâm Nhi hôm nay tổng cộng có sáu bộ, Tề Hưu ba bộ, Kiều Minh Anh phải hoàn thành chín bộ trong vòng một giờ.
Người làm biết điều bưng nước tới, đặt ở trên chiếc bàn bên cạnh Kiều Minh Anh, để tránh cô khát rồi thì có thể uống.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, rất nhanh chỉ còn lại mười lăm phút nữa là tiệc đính hôn bắt đầu.
“Xong rồi.” Kiều Minh Anh thu kim lại, duỗi người lười biếng một cái, cầm lấy bộ đồ cưới cuối cùng lên xem, hài lòng mà gật gật đầu.
Tuy chỉnh sửa rất vội vàng, nhưng hiệu quả tổng thể có vẻ là không tệ.
Tần Tâm Nhi nhìn mấy bộ đồ cưới treo trên móc áo, trong đôi mắt xinh đẹp tràn đầy vẻ khó tin, chỉ trong bốn mươi lăm phút, những bộ quần áo không có giá trị này lại được tái sinh rồi? “Trời ạ, tôi không thể tin vào mắt mình nữa.”
“Ừm, rất không tệ.” Sắc mặt Tề Hưu cuối cùng cũng dịu lại không ít, nhìn những bộ quần áo này mà hài lòng gật đầu, nhưng mà đột nhiên anh ta lại di chuyển chủ đề: “Chỉ là, mấy bộ lễ phục này của cô, đều chỉ thay đổi từ cơ sở ban đầu, cô đang lừa chúng tôi sao?”
Kiều Minh Anh nhịn không được mà trợn trắng mắt, tên công tử nhà họ Tề này thật đúng là có lý thì chẳng chịu nhượng bộ người khác mà: “Tuy chỉ là thay đổi trên cơ bản, nhưng chất lượng và kiểu dáng hai người còn có gì không hài lòng sao?”
“Tề Hưu, anh đừng nói nữa, mấy cái này em đều rất là hài lòng, hơn nữa là cô Kiều đích thân sửa, chúng ta cũng đâu có tổn thất gì không thực tế, không phải sao?” Tần Tâm Nhi dịu dàng cười một cái, kéo kéo Tề Hưu, thấu hiểu lòng người mà nói.
Tề Hưu lúc này mới ngậm miệng lại, không tiếp tục nói gì nữa.
Kiều Minh Anh gật gật đầu với cô ta, thanh âm bình tĩnh: “Chuyện này tôi nhất định sẽ tra ra, cho hai người một lời giải thích, yên tâm là được rồi.”
“Không lẽ không phải là cô làm sao? Nếu không tại sao cô phải xuất hiện ở đây?” Tề Hưu vẫn không tin Kiều Minh Anh, cảm thấy nhất định là do cô làm, bây giờ giả vờ chạy tới đây giả làm người tốt cứu vãn.
Trong lòng anh ra dấy lên một sự chán ghét, chiêu trò của loại phụ nữ này luôn là thu hút ánh mắt trước, sau đó lạt mềm buột chặt.
Kiều Minh Anh hoàn toàn cạn lời, hảo cảm đối với tên công tử nhà họ Tề này từ mức tệ rơi xuống mức siêu siêu tệ, người gì vậy, có thể nói lý một chút được không?
Không lẽ cô làm tất cả mọi thứ ở đây vẫn là lỗi của cô sao? Bọn họ không lẽ không biết, cho dù có truy cứu trách nhiệm, thì cũng không có truy cứu tới người của cô sao, bởi vì, cô chỉ là phụ trách cung cấp bản thiết kế, không phụ trách chế tác!
Vẻ mặt Tần Tâm Nhi áy náy nhìn Kiều Minh Anh, hy vọng cô đừng so đo, Kiều Minh Anh không có để trong lòng, nhưng lần sau cô tuyệt đối sẽ không làm mấy chuyện làm việc tốt mà còn bị trách móc này nữa.
Rất nhanh, tiệc đính hôn sắp bắt đầu rồi, Tần Tâm Nhi được các nhà trang điểm đưa đến phòng trang điểm, Tề Hưu sau khi nhìn cô ta rời đi, nói bên tai quản gia vài câu, nhìn Kiều Minh Anh một cái, rồi cũng rời khỏi cái phòng này.
Kiều Minh Anh mờ mịt mà nhìn bọn họ, đột nhiên có một dự cảm không được tốt lắm dấy lên trong lòng…
Quả nhiên, tên quản gia đó vẫy tay một cái, cùng với vài người làm đi ra ngoài, đứng ở cửa nói với Kiều Minh Anh: “Sau khi kết thúc lễ đính hôn cậu chủ sẽ qua đây giải quyết với cô, thời gian này xin cô ở lại đây đi.”
Nói xong, lập tức đóng cửa lại.
“Đậu xanh!” Khoé miệng Kiều Minh Anh giật mạnh một cái, lúc xông tới thì cửa đã bị bọn họ đóng lại khoá trái rồi, cô thò bàn chân nhỏ ra hung dữ mà đá lên đó.
Thấy cô một người phụ nữ yếu đuối dễ bắt nạt đúng không? Người kiểu gì vậy!
Kiều Minh Anh nghiến răng nghiến lợi mà nghĩ, bàn chân nhỏ dùng sức đá đi đá lại lên cửa, đá đến cánh cửa không chịu nổi sự tàn phá mà run lên một hồi, cũng không thể tiêu tan đi nộ khí của cô.
Có lộn không vậy, cô vất vả chạy tới giải quyết vấn đề cho bọn họ, sửa trang phục cho bọn họ, sửa tới ngón tay cầm kim cũng bị chuột rút luôn rồi, thứ đổi lại không phải là sự tiếp đãi lịch sự thì cũng thôi đi, cô không để bụng.
Nhưng mà bây giờ nhốt cô ở đây như một phạm nhân như vậy là thế nào?! Coi cô dễ ăn hiếp lắm sao!
Sau cơn tức giận, Kiều Minh Anh cảm thấy trong lòng mình có chút khó chịu, ngồi trên sàn nhà lạnh lẽo sát bên cửa, đấm vào cánh cửa vài cái như để phát tiết.
Cô và tên công tử nhà họ Tề này từ trước đến nay không có ân oán gì, dựa vào đâu mà làm như vậy với cô chứ?
Tề Hưu sau khi thay đồ cưới xong liền đi đến hiện trường tiệc đính hôn, gặp hai người đi tới, anh ta dừng bước chân, vô cùng lễ phép mà gật đầu với người đó: “Bác gái Lê, bác đến rồi, hoan nghênh bác đến tham gia tiệc đính hôn của cháu.”
Người đến chính là mẹ Lê và Lê Ngữ Vi, ba Lê lúc này đang trò chuyện với những người kinh doanh ở tiền sảnh, còn bọn họ cố tình đến tìm Tề Hưu.