Ngày hôm sau.
“Cho em xem một thứ.” Lê Hiếu Nhật nghĩ đến gì đó, sau đó mở ngăn kéo ra, tìm thấy một bức ảnh trong đó và đưa cho Kiều Minh Anh.
“Dây chuyền mà Thành Nghiêm luôn đeo, cậu ta nói là trước khi cậu ta hôn mê đã túm được từ cổ tay của Lâm Hạnh Nhi, sau này cũng là dựa vào cái này mà tìm được Lâm Hạnh Nhi.” Lê Hiếu Nhật nói.
Kiều Minh Anh nhìn sợi dây chuyền của Tô Thành Nghiêm trong tấm ảnh, khoé miệng giật giật.
Đây là chiếc vòng tay bảo thạch màu xanh mà ba mẹ Ly Tử đã mua với giá cao vào sinh nhật 17 tuổi của cô ta.
Viên bảo thạch đó rất nổi tiếng, được tạc thành hình bông tuyết, vì sinh nhật của Dương Ly là vào mùa đông, ở giữa còn khoét một cái lỗ nhỏ, nhét một hạt gạo có khắc tên của Dương Ly vào trong.
Tô Thành Nghiêm đúng là…ngu chết được, nhận nhầm người rồi, còn lấy đồ của Ly Tử đi tìm người phụ nữ khác.
“Đây chính là vòng tay của Ly Tử, viên bảo thạch này độc nhất vô nhị, không tìm được viên thứ hai!” Kiều Minh Anh siết lấy tấm ảnh, kích động nói.
Nói như vậy, Tô Thành Nghiêm thật sự nhận nhầm người rồi.
“Em nghĩ nên làm sao?” Lê Hiếu Nhật lấy lại tấm ảnh, tấm ảnh này chụp vào khi ba người bọn họ còn đi học, Lê Hiếu Nhật luôn cất giữ nó.
“Đương nhiên là nói cho Tô Thành Nghiêm rồi, như vậy là không công bằng với Ly Tử!”
Khoé môi mỏng của Lê Hiếu Nhật khẽ cong lên, nhìn cô: “Em nói với Thành Nghiêm như vậy, cậu ta sẽ tin sao?”
Kiều Minh Anh không hiểu mà nhìn anh, sự kích động trong đôi con ngươi có chút bị dập tắt.
“Trong mắt Thành Nghiêm, Lâm Hạnh Nhi chính là sự cố chấp mà cậu ta kiên trì từ ban đầu cho tới bây giờ, nếu như cậu ta biết sự kiên trì trước giờ của mình là sai, đã có thể đủ khiến cậu ta sụp đổ rồi.” Lê Hiếu Nhật nói, đứng dậy đi đến trước mặt Kiều Minh Anh, xoa xoa đầu tóc cô.
Kiều Minh Anh có chút không tình nguyện: “Nhưng Ly Tử…”
“Anh hỏi em, Dương Ly có còn kiên trì đối với Tô Thành Nghiêm không?”
“Ly Tử đã nói, cậu ấy sẽ từ từ từ bỏ…ý anh là?” Kiều Minh Anh đang nói, thì hiểu ý của Lê Hiếu Nhật.
Nếu như bây giờ cô nới với Ly Tử, hoặc là nói với Tô Thành Nghiêm, đối với Dương Ly mà nói, là tổn thương lần hai, đối với Tô Thành Nghiêm, thì là sự sụp đổ của niềm tin, đều là tổn thương.
“Vậy chúng ta không quan tâm nữa sao? Anh có cách gì không?” Kiều Minh Anh nhăn mũi.
Anh chắc chắn là có cách.
Lê Hiếu Nhật xoay người ngồi về ghế làm việc, ho nhẹ một tiếng: “Muốn biết sao?”
“Muốn muốn muốn!” Kiều Minh Anh gật đầu như gà mổ thóc, bước đến đấm bóp vai cho anh vài cái, vẻ mặt mong đợi.
“Thuận theo tự nhiên.” Lê Hiếu Nhật hài lòng mà híp đôi mắt lại, tư thái lười biếng tuỳ ý.
Đây là đáp án gì vậy chứ?
Khuôn mặt nhỏ của Kiều Minh Anh liền xị xuống.
Cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa, Lê Hiếu Nhật nhàn nhạt nói với cửa: “Vào đi.”
Thư ký Trương ôm một chồng văn kiện đi vào, đặt văn kiện lên bàn: “Tổng giám đốc Lê, đây là báo cáo khảo sát Xuân Hè.”
Lê Hiếu Nhật khẽ gật đầu, nhìn một cái: “Đi xuống đi.”
“Vâng.” Thư ký Trương lùi lại một bước, nhìn Kiều Minh Anh một cái rồi rời khỏi văn phòng.
“Bản thảo thiết kế của em đâu?” Lê Hiếu Nhật vừa xem báo cáo, vừa hỏi.
Kiều Minh Anh rụt rụt cổ lại: “Còn một chút nữa, bây giờ em đi ngay!”
…
Thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng, chớp mắt đã đến cuối tháng 10, ngày Kiều Minh Anh giao thành thẩm bản thiết kế, cũng là tiệc đính hôn của Tần Tâm Nhi và Tề Hưu.
Giao thành phẩm xong, Kiều Minh Anh nhẹ nhõm cả người, hẹn Dương Ly đi dạo phố.
Sau khi Dương Ly nhận được điện thoại của Kiều Minh Anh, lúc ra cửa đợi bắt xe, cô lại gặp được Tô Thành Nghiêm ở bến xe buýt.
Tô Thành Nghiêm đi ra từ một quán bar, thần sắc chán nản, bước đi phù phiếm mà đi qua chiếc Porsche của anh ta, không biết mà muốn đi đâu nữa.
Dương Ly do dự một hồi, rồi lập tức không làm chủ được mà đi theo.
Anh đã uống rất nhiều rượu, Dương Ly ở cách rất xa cũng có thể ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người anh.
Tại sao anh lại uống nhiều rượu như vậy? Không lẽ cãi nhau với Lâm Hạnh Nhi rồi?
Đột nhiên, một chiếc xe ô tô lao ra từ góc rẽ, thế nhưng Tô Thành Nghiêm ngay cả động tác tránh né cũng không có.
“Cẩn thận!” Dương Ly chạy tới, ôm lấy Tô Thành Nghiêm mà chả hề suy nghĩ, cùng anh ta ngã xuống dưới đất.
“Không có mắt à?!” Tên tài xế đó dữ dằn phỉ nhổ một ngụm, sau đó lái xe đi.
Dương Ly cũng không phải dễ chọc, thuận tay nhặt lấy một hòn đá ném về phía chiếc xe đó, sau đó vỗ vỗ tay đứng dậy, đỡ Tô Thành Nghiêm đứng lên.
“Anh không sao chứ?” Dương Ly đỡ anh dậy, có chút lo lắng, sợ anh ta bị thương.
Tô Thành Nghiêm ngẩng đầu lên nhìn Dương Ly, trong đôi con ngươi thoáng qua một tia thất vọng: “Cô là Dương Ly?”
“Tôi là Dương Ly.” Dương Ly lặp lại, sau đó buông tay anh ta ra.
Tô Thành Nghiêm không có nói gì, khoé môi mỏng không chút huyết sắc, bàn tay anh ta ôm chặt phần dạ dày, trông rất là khó chịu.
Dương Ly biết, Tô Thành Nghiêm có bệnh dạ dày.
Cô nhớ cũng thật là rõ.
Dương Ly cười tự giễu một cái, sau đó mở túi xách ra, lấy ra một lọ thuốc dạ dày đưa cho anh: “Uống chút thuốc sẽ đỡ hơn.”
Mi tâm Tô Thành Nghiêm chợt nhíu lại, không có nhúc nhích: “Cô cũng có bệnh dạ dày?”
Nụ cười của Dương Ly khựng lại, cô từ nhỏ đến lớn đều là em bé khoẻ mạnh, lọ thuốc này là bởi vì cô biết Tô Thành Nghiêm có bệnh dạ dày, nên luôn mang trên người theo thói quen.
“Phải, dạ dày của tôi có lúc cũng không khoẻ, thuốc này rất hữu dụng.” Dương Ly giả vờ thoải mái, mở nắp lọ, đổ ra vài viên thuốc vào nắp lọ rồi đưa cho anh: “Đây.”
Tô Thành Nghiêm không do dự nữa, anh ta luôn không ăn đồ của người khác, nhưng hôm nay ngoại lệ.
Cổ họng anh ta nuốt vài cái, mấy viên thuốc đó liền đi xuống rồi.
“Cảm ơn.” Cổ họng anh ta rất khô, thanh âm cũng có chút khàn khàn, nhưng dịu hơn bình thường vài phần.
“Đừng khách sáo.” Trái tim Dương Ly đột nhiên đập nhanh vài cái, tuy cô biết mình không nên có bất kỳ suy nghĩ gì với Tô Thành Nghiêm nữa, nhưng vẫn không khống chế được mình.
Bầu không khí đột nhiên trầm mặc, Tô Thành Nghiêm dựa vào một cây đèn đường, trên mặt mang theo sự bi thương.
Dương Ly cắn môi, trong lòng có chút đau, không nhịn được mà mở miệng hỏi: “Anh…cãi nhau với Lâm Hạnh Nhi sao?”
Cô không thờ ơ với Tô Thành Nghiêm được, thói quen bao nhiêu năm nay, không thể từ bỏ trong một lần được.
Tô Thành Nghiêm có chút ngại ngùng như bị người ta đoán trúng tâm sự, sau đó nhìn Dương Ly: “Cô hiểu Nhi Nhi đúng không?”
Dương Ly trào phúng mà cong môi cười một cái, nhưng Tô Thành Nghiêm hỏi cô như vậy, tất nhiên là muốn hỏi cô cái gì đó, thế là cô đáp: “Đúng a.”
“Cô ấy từ chối quà cầu hôn của tôi, cô có biết tại vì sao không?” Ánh mắt mà Tô Thành Nghiêm nhìn Dương Ly có mang theo một tia mong đợi.
“Bởi vì cô ta không thích.” Dương Ly nói, Lâm Hạnh Nhi rất thích Tô Thành Nghiêm, hơn nữa lại là quà cầu hôn, ngoại trừ không thích thứ đó, cô nghĩ không ra là tại vì sao nữa.
Tô Thành Nghiêm giống như là tự lẩm bẩm mà nói: “Còn có người, sẽ không thích thứ vốn dĩ thuộc về mình sao?”
“Hai người không phải đã chuẩn bị đính hôn rồi sao?” Dương Ly càng nghĩ càng cảm thấy kỳ lạ, thực sự không nghĩ ra là chuyện gì: “Cô ta còn từ chối quà cầu hôn của anh?”
Lâm Hạnh Nhi làm sao có thể từ chối Tô Thành Nghiêm chứ?
Tô Thành Nghiêm gật đầu: “Cô ấy vốn dĩ đính hôn cũng muốn từ chối.”
Mặt trời lặn ở phía nam sao?