Kiều Minh Anh liếc nhìn đồng hồ đeo trên cổ tay, thấy quả thực đã muộn lắm rồi: “Vậy thì đành làm phiền tổng giám đốc Lê.”
“Ừm.” Lê Hiếu Nhật gật đầu rồi cứ thế kéo cô xuống bãi đỗ xe dưới hầm.
Hôm nay, Kiều Tiểu Bảo lại lần nữa nhìn thấy chiếc xe hôm qua đưa mẹ nhóc về, trong lòng nổi lên nghi ngờ. Thấy chiếc xe đó đã đi rồi, nhóc nhanh nhẹn nhón mũi chân, ló cái đầu nhỏ xíu ra xem, phát hiện sau khi rời khỏi khu chung cư Cảnh Niên, chiếc xe kia đúng là rẽ sang hướng ngược lại.
Tiện đường? Đường này thật đúng tiện, chỉ sợ người kia có ý đồ khác với mẹ nhóc mới đúng!
Kỳ lạ hơn nữa là, nếu như hai người thực sự là đồng nghiệp, mẹ cũng không thể lần nào cũng ngồi xe người ta được, chắc chắn là có vấn đề.
Kiều Minh Anh vừa từ ngoài bước vào, Kiều Tiểu Bảo liền nhanh chóng đá chiếc ghế con ở bên cạnh sang một bên, tay chắp sau lưng, đi đến trước mặt Kiều Minh Anh: “Con chào mẹ.”
“Con yêu, mẹ thơm cái nào.” Kiều Minh Anh hôn nhóc một cái, ném balo lên sofa, lấy cốc định rót nước.
“Mẹ, người đàn ông đưa mẹ về là ai thế?” Kiều Tiểu Bảo ngồi bàn, tay chống cằm hỏi.
Tay Kiều Minh Anh đột ngột khựng lại, có phần căng thẳng nhìn qua cậu bé: “Con yêu nhìn thấy mặt người đórồi à?”
Kiều Tiểu Bảo lắc đầu lia lịa: “Không ạ, chẳng qua con thấy chú đócó ý đồ với mẹ!”
Đáy lòng Kiều Minh Anh khẽ thở phào nhẹ nhõm, nhéo nhéo hai má bánh bao của cậu bé: “Nhóc con này đừng nói linh tinh, con nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi, đã đánh răng sạch sẽ chưa, còn chưa chịu đi ngủ?”
“Ngày mai không cần đi học nên con muốn chơi thêm chút nữa mà.”
“Ai bảo không cần đi học?” Trường quái gì thế, cứ hở ra là nghỉ học.
Này này, Tiểu Bảo mới đi học được có mấy ngày, không ổn.
“Thầy cô trong trường nói đó.” Kiều Tiểu Bảo nhanh chóng tự cứu lấy khuôn mặt mình: “Mẹ mau đi rửa mặt đi, nước nóng Tiểu Bảo xả sẵn rồi, quần áo cũng đã đặt trong đó.”
“Vẫn là con yêu chu đáo nhất, sau này nếu như không có con yêu, mẹ biết phải sống thế nào đây?” Kiều Minh Anh nghĩ đến Lê Hiếu Nhật, đôi mắt trong veo lạnh dần. Nếu như Lê Hiếu Nhật biết đến sự tồn tại của Tiểu Bảo, không chắc sẽ gây ra chuyện gì, cô không dám đem Tiểu Bảo ra đánh cược, cô không được phép thua.
Nhân lúc Kiều Minh Anh chạy đi rửa mặt, Kiều Tiểu Bảo lấy điện thoại dự phòng ra chạy vụt về phòng, khóa trái cửa lại.
Lục lọi trong danh sách messenger, tìm tên Dương Ly.
[Dì Ly, dì có online không?]
Bên kia rất nhanh liền trả lời lại:
[Minh Anh, cậu gọi mình là gì cơ??!]
Kiều Tiểu Bảo nhanh chóng gửi một cái icon đổ mồ hôi:
[Dì Ly, con là Tiểu Bảo.]
[Dì bảo mà, Minh Anh sao lại tự dựng gọi dì là dì. Hôm nay Tiểu Bảo sao thế? Có phải là nhớ dì rồi không?]
Phía sau còn kèm thêm một chuỗi icon hôn hôn dài.
[Đương nhiên là nhớ rồi. Tiểu Bảo muốn tìm dì Ly hỏi vài chuyện nè.]
Kiều Tiểu Bảo cười, vẻ mặt đầy gian xảo, chuyện về mẹ, dì Ly chắc hẳn là biết rõ hơn hết, hỏi dì ấy tuyệt đối không sai.
[Nói đê, chỉ cần dì Ly biết, nhất định sẽ kể hết cho nhóc.]
[Dì Ly có biết về tình sử trước đây của mẹ con không? Kể cho con nghe với.]
Tình sử? Dương Ly câm nín, Tiểu Bảo, nhóc phát triển sớm như vậy mẹ nhóc có biết không?
Kiều Tiểu Bảo chờ đợi hồi lâu không thấy dì trả lời, ngay tức khắc biết được bên trong hẳn là có vấn đề.
[Tiểu Bảo bảo đảm nhất định không kể cho mẹ, việc này xem như là bí mật giữa dì Ly với Tiểu Bảo, được hông?]
Đằng sau kèm theo một dãy icon vẻ mặt đáng thương liên tiếp.
[… Thôi được, đây là bí mật đó nha.]
Đến cuối cùng Dương Ly thỏa hiệp, nếu như chọc nhóc con đáng yêu này khóc, thì cô thật có lỗi quá.
Trong mắt Dương Ly, Kiều Tiểu Bảo chỉ là một đứa trẻ con vẫn còn chưa hiểu chuyện.
Nhưng mà cô chưa từng nghĩ tới một đứa trẻ bốn tuổi rưỡi sao tâm tư lại kín đáo vậy, lại còn biết dùng messenger.
Kiều Tiểu Bảo tỉ mỉ lướt đọc tin nhắn Dương Ly gửi, đồng thời nghe ngóng động tĩnh từ nhà tắm. Xem hết tin nhắn, bé cấp tốc xóa hết lịch sử trò chuyện, sau đó mới ra khỏi phòng.
Thừa lúc Kiều Minh Anh vẫn còn chưa tắm xong, Kiều Tiểu Bảo cẩn thận từng chút một để đặt điện thoạivề chỗ cũ.
“Chân tướng vĩnh viễn chỉ có một!”
Đột ngột có tiếng nói vang lên dọa Tiểu Bảo tay run cầm cập, may mà đã kịp để điện thoại về vị trí cũ, xoay người mới phát hiện là TV đang mở phim Conan.
Kiều Tiểu Bảo ấn tạm dừng, hướng về phía nhà tắm la lớn: “Mẹ, con buồn ngủ rồi, con ngủ trước nhé.”
“Được.”
Kiều Tiểu Bảo chui tọt vào phòng khóa trái cửa, ôm theo laptop rồi nhảy lên giường lớn của mình.
Sau khi khởi động máy, Kiều Tiểu Bảo bắt đầu lên mạng tìm kiếm thông tin về Lê Hiếu Nhật.
Một vài thông tin hiện ra, nội dung đều rất mơ hồ, ngoài thông tin cá nhân cơ bản của Lê Hiếu Nhật, và còn có tên cũ của tập đoàn CR là Lê Thị thì chỉ còn vài tấm ảnh chụp góc nghiêng mặt và bóng lưng của chính Lê Hiếu Nhật.
Vừa xem đã biết là có người động tay động chân vào.
Dì Ly bảo rằng bé với Lê Hiếu Nhật dường như là từ một khuôn đúc ra, rất có khả năng Lê Hiếu Nhật chính là daddy của bé.
Daddy?!! Đối với Kiều Tiểu Bảo mà nói thì đây là một cụm từ rất xa lạ.
“Con yêu mau mở cửa cho mẹ, một mình mẹ không dám ngủ!” Kiều Minh Anh đột nhiên gõ cửa cắt ngang dòng suy nghĩ của Kiều Tiểu Bảo.
Kiều Tiểu Bảo nghĩ nghĩ: Ngày mai không cần đi học, mai tra tiếp cũng được.
Lúc này mới cất gọn laptop, ra mở cửa, liền thấy vẻ mặt Kiều Minh Anh đáng thương, hết sức ảo não nói: “Vừa rồi mẹ quên lại mở Conan ra xem, suýt thì bị dọa chết.”
Lần nào mẹ cậu xem Conan xong cũng đều nói mấy câu thế này, Kiều Tiểu Bảo hành động không tán thành nhưng chẳng có cách nào khác, ga lăng tránh sang bên để cô vào phòng, sau đó đóng cửa.
Bé chui vào ổ chăn, một lúc sau lại bị Kiều Minh Anh ôm chặt coi như ôm gối bông.
“Mẹ.”
“Con thực sự là do lúc mẹ cắt dưa hấu cắt ra ạ?” Kiều Tiểu Bảo chớp chớp đôi mắt to, tò mò hỏi.
Kiều Minh Anh mơ màng trả lời lại: “Khi đó mẹ còn chụp ảnh lại cơ mà.”
Kiều Tiểu Bảo còn lâu mới tin, trong lòng nghĩ: Ngày mai là biết kết quả ngay.
Ngày hôm sau, Kiều Minh Anh thức dậy đã không còn sớm, sắp chín giờ mới vội vội vàng vàng bò dậy, thu dọn qua loa lại một chút rồi nhanh chóng đi làm.
Khi Kiều Tiểu Bảo đưa mắt tiễn Kiều Minh Anh đi, trên khuôn mặt nhỏ mềm mại đáng yêu hiện ra vẻ “con sẽ nhớ mẹ lắm” vô cùng tội nghiệp. Nhưng Kiều Minh Anh vừa quay người đi, dáng vẻ đáng thương thoắt cái biến mất, cấp tốc đóng cửa khóa trái, lôi laptop ra làm tổ trên sofa bắt đầu kế hoạch vĩ đại của mình.
Tay nhỏ tròn vo lướt trên bàn phím gõ gõ, tầm mắt chuyên chú nhìn chăm chăm vào màn hình, không lâu sau, trên mặt liền xuất hiện ý cười.
Xong rồi!
Trong văn phòng của tổng giám đốc lớn như thế, Lê Hiếu Nhật đang cầm cây bút máy tinh xảo ngồi sau bàn làm việc, tầm mắt thu lại, chẳng biết là đang nhìn cái gì.
“Tổng giám đốc Lê? Tổng giám đốc Lê?” Thư ký Trương báo cáo xong, đưa xấp tài liệu qua đợi anh ký.
Đáng lẽ cô không nên đánh thức Lê Hiếu Nhật lúc này, nhưng đây là văn kiện khẩn cấp, cô cũng đành mạo hiểm tính mạng thúc giục.
Lê Hiếu Nhật không nói gì mà chỉ ngẩng lên nhìn cô ta, giở tài liệu ra nhanh chóng đọc lướt qua, khẳng định không có vấn đề gì mới ký tên mình xuống cuối.
Thư ký Trương bị ánh mắt ban nãy nhìn đến kinh hồn bạt vía, tốt xấu cũng làm thư ký cho Lê Hiếu Nhật ngót nghét tám năm, cũng có chút bản lĩnh, chỉ trong thoáng chốc liền xốc lại tinh thần, nhấc tài liệu lên: “Tổng giám đốc Lê, không có việc gì khác thì tôi đi làm việc đây.”
“Đợi đã.” Lê Hiếu Nhật bỗng nhiên lên tiếng: “Bảo Nguyễn Tiệp đem bản thảo thiết kế tuần này mang qua cho tôi xem.”