Xem trọng cô như vậy à?
Cô không dám nói chuyện, hít vài hơi để cho trái tim mình không đập nhanh như vậy nữa, nhắm mắt lại, giả vờ vẫn còn đang hôn mê.
Hai người này lôi Kiều Minh Anh vào trong nhà kho, sau đó buông tay ra, cơ thể Kiều Minh Anh và mặt đất tiếp xúc thân mật, khuôn mặt nhỏ sấp mặt xuống, cũng may bên này không có đá vỡ, nếu không là bị huỷ dung rồi.
“Lão đại, người đã đến rồi, tìm người đó đòi tiền đi.” Một người trong đó nói, thanh âm không có hạ thấp xuống, là thanhh âm vốn có.
Quả nhiên là có người bắt cóc cô, nhưng người này là ai?
Kiều Minh Anh nín thở tập trung tinh thần, gióng tai lên lắng nghe.
“Còn cần mày nói à? Mày là lão đại hay tao là lão đại vậy, đi lấy cái ghế tới đây.” Lão đại hung ác mà trừng mắt nhìn đàn em, nhìn hoàn cảnh xung quanh một vòng, khó chịu mà hừ một tiếng.
“Vâng vâng vâng, nghe lão đại hết.” Đàn em nịnh hót cười vài cái, sau đó kéo ra một cái ghế cũ kỹ từ góc nhà kho ra, lau sạch bụi trên đó, rồi đặt ra sau lưng lão đại mời hắn ta ngồi xuống.
Lão đại hài lòng hừm một tiếng, hoàn toàn không khách sáo mà ngồi xuống, chiếc ghế phía dưới phát ra âm thanh “két két” dữ dội.
“Lão đại, vậy bây giờ chúng ta nên làm thế nào đây?” Tên đàn em căng thẳng mà nhìn Kiều Minh Anh trên mặt đất, trong lòng có chút sợ hãi, bắt cóc thế này là phạm pháp a, nếu như không phải tiền của người đó nhiều, thì hắn ta và lão đại cũng sẽ không làm mấy chuyện mua bán nguy hiểm như vậy đâu.
Cũng may mà người đó chỉ nói bắt cóc cô ta đến đây rồi để cô ta ở đây một thời gian thôi, nếu như là chuyện khác, bọn họ cũng không có cái gan đó a.
“Có thể làm sao nữa? Đợi điện thoại a.” Lão đại trợn trắng mắt hắn ta một cái, sau đó dựa đầu vào lưng ghế, bộ dạng nhìn như muốn ngủ.
Đàn em ở bên cạnh đứng không không cũng không được, thế là cũng mày mò lấy một cái ghế từ trong góc hồi nãy ra, ngồi cách ở bên cạnh lão đại không xa rồi lăn ra ngủ.
Kiều Minh Anh nghe thấy tiếng thở đều đều, lúc này mới mở mắt ra.
Ngay cả việc liên lạc cũng phải là người đó gọi điện trực tiếp đến thì hai người này mới liên hệ được, tâm tư của người này thật là tỉ mỉ a, phải thận trọng đến cả mức này.
Nhà kho quá âm u, thứ duy nhất có thể đón ánh sáng mặt trời vào là hai cửa sổ trên nóc nhà kho.
Tay và chân bị trói chặt đến mức không thể cử động, Kiều Minh Anh vùng vẫy vài lần cũng không được, còn rất tiêu hao thể lực nữa, lại cộng thêm nằm sấp trên mặt đất nên rất cản trở hoạt động của cô.
Từ lời nói vừa rồi của hai người này, người đã bắt cóc cô sẽ lại gọi điện thoại tới, tuy rất muốn biết là ai, nhưng đối với tình hình hiện tại của mình thì không có cách nào cả.
Người cô đắc tội sao? Kiều Lan Anh đã mất tích rồi cho nên không thể là cô ta, Emily trước đây đã bị Lê Hiếu Nhật giải quyết rồi cho nên bị bài trừ, gần đây cô hình như cô cũng không có đắc tội ai, sao đang yên đang lành mà lại bị bắt cóc rồi?
Không lẽ là…Lê Ngữ Vi?!
Cảm giác không thể cho lắm, tên ngốc Lê Ngữ Vi đó không thể có tâm kế như vậy được, cô ta ngay cả giết gà còn không dám, chứ đừng nói là bắt cóc, ai cũng biết người bị bắt cóc bình thường rất khó sống tiếp, nếu như không làm theo lời mà tên cướp nói thì sẽ rất dễ bị giết con tin, cơ hội sống sót quay về đã ít lại càng ít hơn.
Cho dù Kiều Minh Anh chết ở đây, người khác cũng chỉ tưởng rằng đây chỉ là một vụ bắt cóc đơn thuần mà thôi.
Rốt cuộc là ai lại ác độc như vậy, muốn dồn cô vào chỗ chết?
Nhất thời, đầu óc Kiều Minh Anh có chút trống rỗng, không biết nên làm sao mới tốt đây, mở đôi mắt ra thẫn thờ mà suy nghĩ một hồi, khuôn mặt tuấn mỹ vô song đó của Lê Hiếu Nhật hiện lên trong trái tim cô…
Cùng lúc đó, Lê Hiếu Nhật đứng trong phòng giám sát của CR, tìm kiếm từng màn hình một cách nhanh chóng và nghiêm túc, Kiều Minh Anh đã rời đi vào một giờ trước, đây là tất cả video giám sát từ tòa nhà CR một giờ trước.
Dù đã rút ngắn khung thời gian nhưng tòa nhà CR quá lớn, việc tìm ra Kiều Minh Anh từ rất nhiều video giám sát quả thực là mò kim đáy bể.
Lê Tiến Dũng cũng ở một bên, yên lặng tìm kiếm.
Nhãn lực của Lê Hiếu Nhật rất tốt, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể chuyển sang cái tiếp theo, không biết đã xem bao lâu, thân ảnh Kiều Minh Anh mới xuất hiện trên màn hình.
Kiều Minh Anh trên màn hình đi thang máy xuống tầng một, sau đó thì rời khỏi tòa nhà CR! Cô nhanh chóng đi đợi xe, màn hình dừng lại ở đây, bởi vì video giám sát của tòa nhà CR chỉ ghi lại toàn bộ tòa nhà, ở mấy nơi như bên đường cũng có gắn camera giám sát.
“Lê Tiến Dũng, đi mở tất cả các video giám sát của con đường này ra, còn nữa cử người chặn tất cả các xe taxi ở nơi mà con đường này có thể tới, cho cậu năm phút.” Giọng của Lê Hiếu Nhật bình tĩnh và trầm ổn, nhìn trông không có chút hoảng loạn nào, nhưng trên thực tế, bàn tay anh đã sắp bóp nát góc bàn rồi.
Kiều Minh Anh không có xe nên chắc chắn cô sẽ đi đến bên đường đợi xe, con đường này có rất nhiều taxi, cho nên Kiều Minh Anh nhất định sẽ đi taxi.
Chỉ cần điều tra ra video giám sát, và mặt khác, tất cả các tuyến đường taxi đều được kiểm soát, việc tìm kiếm như vậy sẽ nhanh hơn rất nhiều.
“Vâng.” Lê Tiến Dũng lập tức đi xuống hoàn thành mệnh lệnh của Lê Hiếu Nhật.
Lê Hiếu Nhật cũng không nhàn rỗi, phái người lập tức phong tỏa thành phố A, cho dù là sân bay, ga xe lửa hay đường sắt cao tốc, đều có người kiểm soát chặt chẽ, chỉ cần không có rời khỏi thành phố A, Kiều Minh Anh sẽ an toàn.
Toàn bộ thành phố A tạm thời bị tê liệt vì hành động của anh.
Nhưng Lê Hiếu Nhật làm gì quan tâm đến người khác thấy thế nào chứ, Lê Tiến Dũng rất nhanh đã lấy băng ghi hình về, sau khi điều chỉnh thời gian, anh đợi một lúc, cuối cùng cũng nhìn thấy Kiều Minh Anh đã lên xe nào.
Đó là một chiếc taxi, nhưng biển số xe là giả nên Lê Hiếu Nhật không tìm ra được gì.
Dù biển số của chiếc xe đó là giả nhưng đó là xe taxi chính hãng, chỉ cần tìm đến hãng taxi đó xem đã thiếu đi chiếc xe nào là có thể tìm ra vị trí của chiếc xe đó rồi.
Cuối cùng, biển số của chiếc taxi đã được xác định, Lê Hiếu Nhật lập tức bắt đầu theo dõi để xác định vị trí cuối cùng của chiếc taxi.
Nó nằm trong một nhà kho bỏ hoang dưới chân núi Hoài, tín hiệu rất yếu, nháy vài hồi thì bị đứt, cũng may Lê Hiếu Nhật đã nhớ cái vị trí đó rồi.
Anh cũng không thể đợi thêm nữa, đóng mạnh chiếc laptop lại, sau đó ném sang một bên, ngồi vào ghế lái, khởi động xe, phóng nhanh ra ngoài.
Thành phố A bị phong tỏa đột ngột khiến người ta hoảng sợ tưởng sắp xảy ra chuyện lớn, mỗi một lối đi đều rất đông đúc, dưới tay của những người do Lê Hiếu Nhật phái đi, không có ai có thể đi qua cả.
“Cậu nói xem anh chúng ta có phải điên rồi không? Rảnh rỗi phong tỏa toàn bộ thành phố A làm gì chứ.” Đặng Chiến khi nghe thấy tin tức này thì kinh ngạc, quả thực không dám tin chuyện này lại là do người đàn ông thanh lãnh kiêu ngạo đó làm ra.
Mẹ nó thật điên rồ!
“Ai biết được, 80% là đã xảy ra chuyện gì rồi.” Mặc dù Tô Thành Nghiêm kinh ngạc, nhưng cũng không kinh ngạc tới mức như Đặng Chiến, bình tĩnh gửi tin nhắn.
“Không được, tôi linh cảm sắp có chuyện gì xảy ra rồi, tôi phải đi xem.” Đặng Chiến nói xong thì cầm áo khoác trên giá quần áo xuống, mặc vào rồi đi ra ngoài.
Anh ta chỉ thích hóng chuyện, hơn nữa loại chuyện này hiếm như vậy, cho dù thế nào cũng phải đi xem thử mới được.