Kiều Minh Anh sờ sờ cái mũi của mình, đảm bảo không chảy máu, lúc này mới yên tâm lau tóc cho anh.
Lê Hiếu Nhật khẽ nhắm mắt, không nhúc nhích, hai mắt nhắm lại như đang ngủ, hưởng thủ khoảng thời gian yên tĩnh hiếm có này
Ai da da, cảm giác thật tốt… Kiều Minh Anh vừa lau vừa cảm thán trong lòng, không khỏi nheo mắt lại, nếu như không phải sợ cử động của mình quá kỳ quái, Kiều Minh Anh thật muốn thở dài.
Đang lau, chiếc khăn trong tay rơi xuống ghế salon, Kiều Minh Anh cũng không phát hiện ra, tay cô vẫn tiếp tục lau.
Đôi mắt đang nhắm của Lê Hiếu Nhật nhanh chóng mở ra, cảm thấy trên đầu mình có gì đó không đúng, từ hình ảnh phản chiếu trên màn hình TV nhìn lại, Kiều Minh Anh đang dùng tay của cô xoa lên đầu anh, gương mặt nhỏ lộ vẻ say mê, khiến cho người ta buồn cười.
“Em đang làm gì vậy?” Sắc mặt anh nhàn nhạt lên tiếng hỏi.
A?
Kiều Minh Anh hoàn hồn, cô chớp mắt mấy lần sau đó mới trả lời: “Lau tóc cho anh!”
Khóe miệng Lê Hiếu Nhật giât giật một cái: “Em dùng cái gì lau?”
“Đương nhiên là khăn mặt nha.” Kiều Minh Anh ghét bỏ bĩu môi, rốt cuộc anh đang hỏi vấn đề thiểu năng gì vậy?
Thế nhưng khi Kiều Minh Anh nhìn chiếc khăn rơi trên ghế salon thì khuôn mặt trở nên mờ mịt, chuyện này chuyện này chuyện này…
Đây rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?
Khăn mặt rơi trên ghế salon từ lúc nào vậy?
Kiều Minh Anh ảo não cắn môi, sau đó ngượng ngùng bỏ tay ra.
Vốn cho rằng Lê Hiếu Nhật sẽ nói gì đó hoặc làm gì đó, nhưng ai ngờ anh chỉ cầm lấy khăn mặt ở bên cạnh tùy tiện lau tóc mấy lần, sau đó đứng lên, thuận tay ném khăn mặt vào trong sọt đựng quần áo bẩn.
Kiều Minh Anh khẽ thở ra một hơi, nhìn hai tay của mình, bên trên vẫn còn dính một chút nước đọng, cô đưa tay lên trước mũi nhẹ nhàng hít một hơi, đó là mùi dầu gội của nhãn hiệu mà Lê Hiếu Nhật thường dùng.
Một lúc sau, Lê Hiếu Nhật đi ra, lúc này đã gần một giờ.
Kiều Minh Anh ngơ ngác một chút, thấy anh vừa cài cúc áo vừa đi tới, nghi ngờ hỏi: “Anh muốn đến công ty à?”
Lê Hiếu Nhật nhàn nhạt nhìn cô một cái, trong đôi mắt đen hiện lên ý cười, thói quen lấy tay chạm vào nếp gấp khuy măng sét: “Không phải anh đi, mà là chúng ta.”
“Cái gì?” Kiều Minh Anh nhất thời không hiểu những lời này của anh là có ý gì, nhìn anh với ánh mắt nghi ngờ.
“Em nghỉ làm thời gian còn chưa đủ dài sao?” Lê Hiếu Nhật liếc cô một cái, ánh mắt nhìn vào hai cái túi ở trên giường phía sau cô, cất bước đi qua, anh cầm lên nhìn một chút: “Đây là cái gì?”
“Thay quần áo.” Kiều Minh Anh vẫn còn đang suy nghĩ về vấn đề vừa rồi của anh.
“Dùng để làm cái gì?” Trái tim Lê Hiếu Nhật siết chặt, anh lờ mờ nhận ra rằng cái này có liên quan đến Lục Cung Nghị.
“Cung Nghị vẫn đang trong thời gian theo dõi, em muốn đến chăm sóc anh ấy!” Kiều Minh Anh gần như nói theo bản năng.
Sắc mặt Lê Hiếu Nhật nhanh chóng trầm xuống, nụ cười trên khóe miệng cùng dần dần biến mất, ánh mắt nhìn cô có chút lạnh lẽo: “Chăm sóc anh ta? Bệnh viện nhiều y tá như vậy vẫn còn cần em đến chăm sóc?”
Giọng điệu của anh không hề có gì tốt đẹp, thậm chí còn hơi lạnh, Kiều Minh Anh nhịn không được run lên một cái, cảm giác bầu không khí xung quanh đều bị ép xuống.
“Anh ấy vì em nên mới bị thương, em đến chăm sóc anh ấy cũng là chuyện đương nhiên…” Kiều Minh Anh không hề cố kỵ nhìn thẳng vào mắt anh, nhưng lại nhìn thấy sự thất vọng ở bên trong…
“Trong lòng em, anh ta là gì?” Lê Hiếu Nhật lạnh lùng nhìn cô, trong mắt không có cách nào nói rõ được cảm xúc đang không ngừng cuồn cuộn, âm sắc trầm thấp nguội lạnh, giống như góc cạnh, không có kẽ hở.
Là gì?
Nếu như cô thật sự thích anh, vậy Lục Cung Nghị trong lòng cô ở vị trí thế nào?
Chẳng lẽ cô đều muốn cả hai, đều thích cả hai?
Lê Hiếu Nhật tự giễu cười một tiếng, đôi mắt nhìn thẳng vào cặp mắt ngấn nước của cô.
“Cung Nghị là bạn của em, còn anh…” Là người em thích.
Mấy chữ cuối cùng này Kiều Minh Anh vẫn không thể nào nói ra miệng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn có chút ngượng ngùng, vừa cắn môi dưới vừa căng thẳng.
“Còn anh chỉ là cấp trên của em sao?” Lê Hiếu Nhật biết cô muốn nói gì phía sau, cố ý hỏi như vậy là muốn buộc cô phải nói ra câu kia.
“Không phải…”
“Vậy là cái gì?”
Lê Hiếu Nhật hung hăng tới gần, nâng chiếc cằm nhỏ nhắn thanh tú của cô lên, buộc cô phải nhìn vào mình.
Anh đang ép buộc cô.
“Không có gì…” Kiều Minh Anh cắn thật chặt môi dưới, ánh mắt không dám nhìn vào Lê Hiếu Nhật, đây là biểu hiện của yêu thích.
Cô vẫn chưa chuẩn bị tốt, chờ sau khi cô chuẩn bị tốt chắc chắn sẽ nói ra.
Lê Hiếu Nhật nhìn động tác cắn môi của cô, ánh mắt tối sầm lại, anh hơi cúi người, đôi môi lạnh buốt chạm vào bờ môi hồng ấm áp của cô, chặt chẽ dán vào.
Kiều Minh Anh hoàn toàn không thể ngờ rằng lúc này anh lại đột nhiên hôn cô, nhịp tim càng lúc càng tăng nhanh, bàn tay nhỏ không nhịn được kéo lấy vạt áo của anh, đột nhiên cảm giác được môi dưới truyền đến cảm giác đau đớn.
“Ư…” Cô nhíu mày thật chặt, ưm một tiếng, nhưng Lê Hiếu Nhật vẫn không buông tha cho cô, thế tấn công trên cánh môi càng lúc càng lớn, dường như muốn cướp đoạt hoàn toàn hô hấp của cô.
Cô kìm nén đến mức có chút khó chịu, duỗi cánh tay nhỏ ra đánh, muốn giãy dụa nhưng cũng không có ích gì.
Ngay khi Kiều Minh Anh đang đầu óc choáng váng thì cả người đã bị Lê Hiếu Nhật đặt ở trên giường, mắt thấy sẽ phải va chạm một phen.
Lê Hiếu Nhật đang muốn hôn sâu hơn nhưng lại cảm thấy trên môi truyền đến một trận đau đớn, hơi trợn mắt nhìn thì thấy ánh mắt Kiều Minh Anh giống như hận không thể cắn lên người anh thêm mấy lần, khiến cho trái tim anh có chút ngứa ngáy.
“Anh thuộc giống chó sao?” Kiều Minh Anh che cái miệng nhỏ nhắn bị cắn hai lần trừng mắt liếc nhìn anh một cái, chiếc lưỡi thơm tho đưa ra liếm một cái, lại có mùi máu tươi, đậu xanh rau má, lại có thể cắn cô chảy máu.
Chú ý tới động tác nhỏ này của cô, ánh mắt Lê Hiếu Nhật có chút nóng bỏng, nhưng sắc mặt vẫn như cũ, lộ ra giác giác mị hoặc cười nói: “Anh thấy vừa rồi em cũng rất thích nha!”
Khuôn mặt nhỏ của Kiều Minh Anh ngượng ngùng, giống như một quả anh đào nhín mọng có thể chảy ra nước, đôi mắt to đảo qua đảo lại, không biết đang suy nghĩ cái cớ gì.
“Ai, ai nói như vậy? Em suýt chút nữa đã bị anh hại chết, sao em có thể thích thú?” Cô nhẫn tâm nói ra những lời này.
Mặc dù, trong lòng cô Kiều thật sự rất cảm thán, mùi vị của nụ hôn đó thật sự không tệ…
Lê Hiếu Nhật nhíu mày, rõ ràng không tin: “Ồ? Nhận một nụ hôn ngay cả lấy hơi cũng không biết, tiếp tục như vậy sau này không phải em liền xong rồi sao?”
“Cái gì xong? Chỗ nào xong? Chẳng lẽ mỗi này anh đều muốn cùng em hôn hít?” Kiều Minh Anh mở to mắt, nhìn anh có chút đề phòng, muốn thật sự mỗi ngày như thế một lần, cô có thể cũng không cần sống, tỉnh còn lo lắng có thể vì mình không kịp lấy hơi không cẩn thận mà chết thẳng cẳng không.
“Ha ha, anh thấy em muốn cùng anh như vậy nha?” Lê Hiếu Nhật nói, ngón tay thon dài xoa lên bờ môi của cô, dùng lòng bàn tay ở phía trên nhẹ nhàng vuốt ve, nụ cười tà mị, ở đâu còn có dáng vẻ lạnh lùng kiêu ngọa.
“Ai nói em muốn cùng anh như vậy?” Minh Anh vội vàng phủ nhận, nghiêng mặt qua một bên, tại sao lại có cảm giác nói thế nào cũng bị anh gắt gao nắm chặt trong tay, hoàn toàn không trốn thoát được.