Cô xoay người muốn từ trên giường chạy sang một bên khác, ai biết Lê Hiếu Nhật đã giơ tay, đem cô kéo vào trong lòng, sự nguy hiểm trong mắt khiến người ta không thể coi nhẹ.
“Em quả thực chính là đang hồ nháo, tôi để em thấy, tôi rốt cuộc có được hay không?”
Nói xong, anh bèn đặt Kiều Minh Anh ở giữa giường, người rướn tới, ép sát cô không còn một kẽ hở.
“Ưm…” Kiều Minh Anh đột nhiên có hơi chùn bước, cô hình như có dự cảm, tối nay cô chết chắc rồi.
Kiều Minh Anh bị đau đến ngất đi, sau đó lại tỉnh trở lại, nhìn thấy Lê Hiếu Nhật tinh thần vẫn như cũ không có chút mệt mỏi nào thì có hơi sợ rồi, cô sợ tối nay sẽ chết ở đây.
Nhưng mặc kệ cô cầu xin thế nào, Lê Hiếu Nhật đều dùng một câu ‘em không phải muốn xem tôi có được hay không sao, tôi thỏa mãn lòng hiếu kỳ của em’ chặn lại, ý nghĩ muốn chết cô cũng có.
Cái gì gọi là tự lấy đá đập vào chân mình, chính là đây chứ đâu.
Không biết trải qua mấy lần, Kiều Minh Anh cuối cùng cũng được giải thoát, ngay cả mí mắt cũng không muốn nhấc lên, chìm vào giấc ngủ say.
Lê Hiếu Nhật cúi đầu, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn trên trán của cô, trong đôi mắt đen láy tràn ngập sự thương tiếc, đơn giản xử lý cơ thể cô và bản thân, đem cô ôm vào lòng, không lâu sau cũng chìm vào giấc ngủ.
—-
Sáng sớm, khi Lê Hiếu Nhật mở mắt Kiều Minh Anh còn đang say giấc, trên gương mặt nhỏ nhắn mang theo vài phần hồn nhiên, vẻ yên tĩnh khi ngủ trông rất dễ thương, miệng nhỏ hơi chu lên, giống như đòi hôn vậy.
Lê Hiếu Nhật dùng tay gối đầu, không nhúc nhích, chỉ nhìn gương mặt đang ngủ say của Kiều Minh Anh, trái tim giống như được lấp đầu, ấm áp vô cùng.
Tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên, rất đột ngột.
Ánh mắt của Lê Hiếu Nhật hơi lóe lên, giơ tay cầm chiếc điện thoại trên bàn, anh nhẹ nhàng đứng dậy, sau đó đi đến trước cửa sổ sát đất nghe điện thoại.
“Alo?”
Không biết đầu bên kia nói cái gì, sắc mặt của Lê Hiếu Nhật lập tức thay đổi, trầm giọng đáp vài tiếng, sau đó nói câu ‘tắt đây’ rồi tắt máy.
Anh đi vào nhà tắm tắm rửa một phen sau đó đi ra, thấy Kiều Minh Anh còn chưa tỉnh, vẫn ngủ say, vì thế anh lấy giấy bút từ trong ngăn kéo tủ, xoẹt xoẹt xoẹt viết mấy chữ lớn, để bên tay của cô, sau đó hôn lên trán của cô, sau đó cầm áo vest đi ra ngoài.
Trong phòng yên tĩnh trở lại.
Khi chiếc đồng hồ trên tường sắp điểm 4 giờ chiều, Kiều Minh Anh đang say giấc trên giường mới dần tỉnh dậy.
Ánh hoàng hôn chiếu vào, ánh sáng màu đỏ ngạch hắt lên trên sàn nhà, khiến nửa căn phòng trở nên sáng bừng.
Kiều Minh Anh từ từ mở mắt, đôi mắt long lanh mang theo ít tia máu, đôi môi anh đài còn hơi sưng, nhìn trông cực kỳ dụ người.
Cô hơi động đậy cơ thể thì cảm thấy toàn thân giống như bị tháo rời thành từng mảnh, mọi lỗ chân lông đều đang kêu gào đau đớn và mệt mỏi, động một ngón tay cũng muốn lấy mạng rồi.
“Chuyện gì vậy?” Kiều Minh Anh cảm thấy đầu có chút choáng váng, không có đau đớn khó chịu, đại khái là nguyên nhân thể chất không giống, cô mặc kệ là uống rượu gì, đều sẽ không nôn, chỉ là ngày hôm sau đầu sẽ hơi choáng.
Chuyện gì xảy ra vậy?
Đại não của cô nhanh chóng vấn chuyển, liều mạng suy nghĩ xem người tối qua là ai.
Lê Hiếu Nhật?
Hình như khả năng là anh tương đối lớn!
Kiều Minh Anh buồn bực giơ tay vỗ vào đầu của mình, ngồi dựa ra sau, bọc cơ thể mình trong chăn, chỉ lộ ra cái đầu nhỏ, có hơi khó chịu, có chút ngọt ngào, nói không ra được cảm giác phức tạp trong lòng.
Bỗng nhiên, ánh mắt của cô dừng trên tờ giấy ghi chú ở một bên: “Có chuyện đi trước, về trang viên đợi tôi!”
Kiều Minh Anh nhìn chữ viết trên đó, có chút bất mãn, trong đầu đột nhiên xuất hiện một hình ảnh, cô lao vào Lê Hiếu Nhật còn giơ tay lột quần áo của anh…
Nghĩ đến cảnh tượng tối qua, Kiều Minh Anh cảm thấy gương mặt nhỏ giống như bị thiêu đốt, nóng đến lợi hại, căn bản không có mất mũi đi gặp Lê Hiếu Nhật.
Một lúc sau, cô chui ra khỏi chăn, đi vào phòng tắm.
Sau khi tắm gội xong, Kiều Minh Anh cảm thấy cả người dễ chịu không ít, khó chịu ở thân dưới vẫn còn, bắp chân cũng có hơi run, có điều bị cô cắn răng chống đỡ, trong lòng ầm mắng mấy câu về tinh lực biến thái của anh!
Cô tối qua uống say mới không suy nghĩ mà chạy vào, đồ của cô còn ở phòng bên, liếc nhìn căn phòng này, cô đóng cửa lại đi sang phòng sát vách, may mà đồ đạc còn chưa có bị thu dọn.
Cô cầm đồ đạc rời khỏi, làm thủ tục trả phòng xong thì rời khỏi Tập Hoa Uyển.
Da mặt của Kiều Minh Anh có dày đi nữa lúc này cũng bị bào mòn rồi, sao có thể ngoan ngoãn về trang viên, chặn một chiếc taxi, nói vị trí của chung cư Dương Ly rồi rời khỏi.
Về đến chung cư, bước chân có chút phù phiếm của Kiều Minh Anh đi đến trước cửa, trong lòng thầm mắng Lê Hiếu Nhật, vừa lấy chìa khóa mở cửa.
Cửa ra ra, Kiều Minh Anh đang muốn bước vào thì bị một bóng người dọa cho toàn thân run rẩy.
“Á!” Cô khẽ kêu lên, suýt nữa ngã ra sau, may mà kịp thời ổn định lại cơ thể.
An ninh ở chỗ này không tệ, chắc không thể là kẻ trộm.
Kiều Minh Anh nhìn chằm chằm, lại phát hiện nằm trên đất lại là Dương Ly.
“Ly Tử, Ly Tử, cậu ngủ trên đất làm cái gì?” Kiều Minh Anh buồn cười cúi xuống, dùng tay vỗ nhẹ vào mặt của Dương Lý, cô nàng này không phải say rồi chứ?
Nhưng lòng bàn tay chạm vào làn da của Dương Ly thì cảm thấy ông đúng, nhiệt độ không đúng!
Cô đặt tay lên trán của Dương Ly thì độ nóng đến mức dọa người truyền đến!
Cô ta sốt rồi!
Tình cảnh này không có phép Kiều Minh Anh suy nghĩ nhiều, cô lập tức đỡ Dương Ly lên, cơ thể của cô ta mềm nhũn, hoàn toàn không có sức sát thương như bình thường.
Trong lòng Kiều Minh Anh giống như có cả vạn con kiến bò qua, vốn dĩ hai chân còn đang run, bây giờ còn cõng Dương Lý xuống lầu, cõng cô ta đến bãi đỗ xe lấy xe thì thiếu chút nữa lấy nửa cái mạng này của cô.
“Muốn chết!” Kiều Minh Anh trợn mắt, tốn sức đỡ Dương Ly vào trong xe, thắt dây an toàn cho cô ta, sau đó cô cũng ngồi vào ghế lái, chiếc xe lao đi.
Kiều Minh Anh lái xe đến bệnh viện, với sự giúp đỡ của mấy bác sĩ y tá đưa Dương Ly vào trong phòng bệnh.
“Bệnh nhân chỉ vì lạnh dẫn đến cảm thôi, sau khi hạ sốt tỉnh dậy thì sẽ đỡ.” Bác sĩ vừa dặn dò Kiều Minh Anh, vừa nhanh chóng viết lên hồ sơ bệnh án.
“Vâng, cảm ơn bác sĩ.” Kiều Minh Anh lịch sự nói với anh ta, nhìn Dương Ly nằm trên giường bệnh truyền dịch thì cũng thở phào một hơi.
Bỗng nhớ ra còn chưa lấy thuốc cho cô, Kiều Minh Anh vỗ vào cái đầu của mình, lập tức đứng dậy đi ra ngoài.
Kiều Minh Anh lấy thuốc chuẩn bị trở về, ở khúc cua lại nhìn thấy một bóng người đứng cách đó không xa đang đi tới.
Bước chân của Kiều Minh Anh chậm lại, đôi mắt long lanh vụt qua một tia nghi hoặc, Tịnh Nguyệt sao lại ở đây? Lẽ nào Diệp Tử cũng ở đây sao?
Nếu như cô không nhìn nhầm, người bên cạnh Tịnh Nguyệt, hình như là Lê Tiến Dũng, điều này thật kỳ lạ.
Tịnh Nguyệt ở đây thì thôi đi, Lê Tiến Dũng sao cũng ở đây?
Lẽ nào Lê Hiếu Nhật cũng ở đây sao?
Suy nghĩ một lát, bước chân của Kiều Minh Anh không tự chủ được mà bắt đầu di chuyển, đi theo hướng của bọn họ, lén lút đi theo.